Phượng Hoàng Hoa

Chương 44



Kỷ An cúi đầu ăn cơm nhưng vẫn cảm giác được có một ánh mắt nóng rực đang dừng lại ở trên người mình làm cho nàng có chút khẩn trương, nhưng cũng có chút ngọt ngào. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Ngân Phong.

Tiêu Ngân Phong hướng nàng cười cười, nụ cười thản nhiên lại lộ ra vẻ sủng ái, ôn nhu, nhưng có một chút trống rỗng. "Ngân Phong". Kỷ An mở miệng hỏi, "Sao ngươi lại không ăn?"

"Ta không đói bụng". Tiêu Ngân Phong cười nói, "Nhìn ngươi ăn là được rồi".

Kỷ An cúi đầu nói, "Ngươi có tâm sự".

"Không có". Tiêu Ngân Phong dời tầm mắt từ trên người Kỷ An chuyển ra ngoài cửa sổ. "Ăn nhanh đi, tiểu hài tử ngươi lại nghĩ vớ vẩn cái gì đó? Buổi chiều ta có việc, buổi tối ngươi đến nhà của ta được không?" Thân thể của nàng đi chuyển về phía Kỷ An một chút, trong mắt ánh lên vẻ tràn đầy hi vọng.

Kỷ An tiếp tục cắt miếng thịt bò, cắt hai miếng sau đó buông dao xuống nói, "Ngân Phong..." Nghĩ nghĩ gì đó rồi khép miệng lại.

"Ân?" Tiêu Ngân Phong hừ nhẹ một tiếng, "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng".

"Lí Minh Tuấn thật sự là 'gay'? Hắn là 'gay' vậy thì tại sao ngươi lại còn cùng hắn đính hôn?" Kỷ An hỏi ra câu hỏi mà mình thắc mắc nãy giờ. Giống như là đối với chuyện đính hôn của Đại lão bản không thể nào nói nổi a!

Tiêu Ngân Phong suy nghĩ một chút rồi nói, "Lí Gia là một gia tộc lớn, cũng có thể gọi là một gia đình giàu có, cả thương trường và chính trường đều có người nắm giữ. Tiêu Gia và Lí Gia lúc làm ăn buôn bán thường hay lui tới, cuộc sống của ta từ nhỏ đã theo ông nội, thường đi với ông nội đến Lí Gia cho nên từ bé đã quen biết với A Tuấn, có thể nói là thanh mai trúc mã đi. Sau đó ta cùng với Lí Minh Tuấn đi Mĩ quốc du học, hắn theo học trường quân đội Tây Âu, còn ta học đại học New York. Năm ta 22 tuổi thì ông nội bị bệnh nặng, trong nhà bắt đầu tranh giành tài sản rất khốc liệt. Ta bởi vì từ bé đến lớn đều theo bên người ông nên trong lòng ông luôn thiên vị, lúc lập di chúc thì đã để lại cho ta một phần khá lớn khiến cho cả gia tộc bất mãn". Nói tới đây Tiêu Ngân Phong cười cười châm biếm, "Chi tiết thì cũng không cần phải nói nhiều, phim truyền hình nhiều tập vẫn thường hay chiếu".

"Ngân Phong". Kỷ An có chút đau lòng. Nàng biết có câu người vì tiền tài mà chết, chim vì thực mà vong.

"Lí Minh Tuấn khi học ở trường quân đội có quen biết một người ưa nhìn, nảy sinh tình cảm, nhưng bị quản gia báo lại với trưởng bối ở trong nhà. Lí Gia là một gia tộc truyền thống dĩ nhiên là sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Vì thế ta cùng Lí Minh Tuấn hợp tác, ta trở thành vị hôn thê của hắn, làm tròn vai trò là vợ hắn, còn hắn dùng thế lực của Lí Gia để bảo đảm an toàn cho ta. Tiêu Gia chỉ là gia đình thương nhân bình thường, có thể đi đến như hôm nay đều là nhờ vào mối quan hệ với Lí Gia và Tô Gia, ta nhận cái danh hiệu hôn thê của Lí Minh Tuấn thì bọn họ cũng có chút kiêng nể".

Nói trắng ra đây là một mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Kỷ An cũng không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa, nếu thật sự muốn tiếp tục tìm hiểu thì rất sâu sắc, cũng rất phức tạp. Mà nàng biết những chuyện phức tạp thì đều làm cho người ta mệt muốn chết đi. Nếu nàng muốn cùng với Tiêu Ngân Phong tiếp tục mối quan hệ thì không nên làm cho Ngân Phong thêm mệt mỏi, chuyện tình cảm nếu trộn lẫn và bị tác động bởi nhiều nhân tố bên ngoài thì sẽ dễ dàng bị biến chất, giống như là cha mẹ của nàng. Việc này là việc riêng tư của Tiêu Ngân Phong, Tiêu Ngân Phong hoàn toàn chưa nói với nàng những điều cần thiết, bởi vì nếu Tiêu Ngân Phong nói ra thì liền bày tỏ sự quan tâm tới nàng. Chỉ cần trong lòng Tiêu Ngân Phong có nàng, hướng về nàng, trong quá trình xử lý mọi việc tự nhiên sẽ lo lắng cho nàng, nàng cũng có thể tin tưởng Tiêu Ngân Phong. Đây là một loại tin tưởng trong tình cảm, nếu hai người thương yêu lẫn nhau mà ngay cả điều cơ bản nhất là tin tưởng mà cũng không có thì phần tình cảm này rất khó mà duy trì.

Kỷ An cắn môi, lắc lắc đầu, là do nàng nghĩ nhiều, cũng là quá để ý.

Tiêu Ngân Phong quan sát Kỷ An, khóe miệng cười hơi hướng lên phía trước, đối với câu mà Kỷ An mới hỏi nàng không để ý một chút nào, nhưng thật ra là rất vui vẻ. Nhưng chuyện của nàng cũng còn rất nhiều cái nàng không muốn cho Kỷ An can thiệp vào, nàng thầm nghĩ muốn duy trì phần tốt đẹp này, bảo vệ phần đơn thuần chính trực của Kỷ An. Hiện tại nàng có thể lý giải được một số điều trong lòng của Lý Vân Cẩm và Kỷ Bằng, vì trong phạm vi năng lực của bản thân mình thì sẽ nguyện ý bảo hộ phần tính cách này của Kỷ An.

Ăn cơm xong Kỷ An quay về công ty, Tiêu Ngân Phong thì được bốn vệ sĩ đến đón. Trở lại công ty, La Thánh Minh mặt đen đi tìm Kỷ An, gọi nàng vào trong văn phòng Hành Chính, "An An, ta nghe dì nói hôm qua ngươi dẫn đồng nghiệp về nhà, là ai vậy?"

Kỷ An liếc mắt nhìn La Thánh Minh, "Mẹ ta không nói cho ngươi biết tên của nàng sao?"

Mặt La Thánh Minh càng đen hơn, "Có phải là Tiêu tổng hay không?"

Kỷ An gật đầu, sau đó còn nói thêm một câu, "Mẹ ta không biết nàng là Đại lão bản, nhưng nàng nói cho Đại lão bản biết là ngươi nói Đại lão bản tới thời kỳ mãn kinh". Nói xong bộ dạng của nàng như vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhún nhún vai xoay người đi ra ngoài.

Sắc mặt của La Thánh Minh thay đổi đột ngột, bước tới phía trước hai bước giữ cửa đóng lại không cho Kỷ An ra ngoài, "Đang êm đẹp ngươi mang nàng tới nhà ngươi làm gì?"

"Liên quan gì đến ngươi?" Kỷ An trừng mắt nhìn La Thánh Minh, bị Đại lão bản giáo huấn thảm đến như vậy còn không biết thu liễm a.

La Thánh Minh nghiến răng nghiến lợi trừng lại Kỷ An, "Ta chỉ biết hai người các ngươi có vấn đề!" Dạo gần đây Kỷ An hay thất thường, Đại lão bản thì cũng có chút không bình thường, tuy rằng Đại lão bản che giấu rất tốt nhưng vẫn còn để lại dấu vết khiến La Thánh Minh phát hiện.

"Hai chúng ta có vấn đề gì? Cho dù hai chúng ta có vấn đề thì có quan hệ gì tới ngươi không?" Kỷ An quát, "La bà tám, lo chuyện của ngươi cho tốt, đừng có đi khua môi múa mép lung tung là tốt rồi".

"Ta khua môi múa mép?" Buồng phổi của La Thánh Minh hít thở tới mức muốn bùng nổ! Lòng tốt của hắn bị cho là lòng lang dạ sói! "Ngươi cùng Tiêu tổng ở cùng một chỗ làm cái gì? Nàng với ngươi cơ bản không phải là người cùng đường! Bao nhiêu người đã bị nàng làm cho gục ngã, ngươi còn chơi với nàng?"

"La Thánh Minh", Kỷ An nheo hai mắt lại đầy nguy hiểm, phát ra ánh nhìn cảnh báo, "Ngươi bớt lo chuyện bao đồng của ta là được rồi đó".

"Ngươi cho là ta thích lo chuyện của ngươi sao?" La Thánh Minh nghiêm mặt lạnh lùng nói, "Kỷ An, tùy hứng thì cũng phải có chừng mực! Ngươi có biết chuyện của ngươi làm dì lo lắng biết bao nhiêu không? Ngươi có biết vì sao mà..." Lời đang được nói ra đột nhiên dừng lại, biến thành một tiếng hít thở thật sâu, đè nén xuống.

Kỷ An hung hăng trợn mắt nhìn La Thánh Minh, nàng khó chịu, cực kì không thích!

"Tóm lại một câu, mặc kệ là vì dì hay là vì bản thân ngươi thì ta hi vọng ngươi nên lý trí một chút, Tiêu Ngân Phong là lão bản thì cũng chỉ có thể là lão bản, làm bạn bè với nàng, ngươi còn chưa đủ tư cách!" La Thánh Minh nói to lên.

"Chát!" Kỷ An nâng tay tặng cho La Thánh Minh một cái tát, đánh để La Thánh Minh tỉnh lại. Kỷ An căm giận nhìn La Thánh Minh trừng trừng, "Có đủ tư cách hay không thì cũng không tới phiên ngươi nói! Chuyện của ta cùng với Ngân Phong nếu ngươi dám tọc mạch với mẹ ta một câu thì ta sẽ không để yên cho ngươi!"

La Thánh Minh phục hồi lại tinh thần, tức giận tới mức sắc mặt trắng bệch, "Ngươi cho là dì cũng là đầu heo giống ngươi sao? Nếu như ngươi có cái nhìn sâu sắc giống như dì thì chúng ta cũng chẳng có hơi đâu quan tâm ngươi như vậy!"

Kỷ An thở hổn hển, nhìn về phía La Thánh Minh, ánh mắt có vẻ cực kì nghiêm túc, nàng gằn từng tiếng nói, "Còn gì nữa? Muốn nói gì thì nói ra hết đi, kiềm nén mãi không sợ khó chịu tới mức hỏng rồi hay sao?" Nàng từ từ chậm rãi thong thả bước đi vào lại giữa phòng, đi đến bên cạnh bàn làm việc của La Thánh Minh, ngẩng đầu, dù bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn La Thánh Minh, "Ngươi cứ thừa dịp hôm nay thẳng thắn đem mọi chuyện nói rõ ràng ra xem?" Không có tức giận như vừa rồi, cũng không kiêu ngạo, tâm bình khí hòa tới mức có vẻ giống như đang nói chuyện phiếm.

La Thánh Minh quay đầu nhìn Kỷ An, muốn đem nàng đâm thủng một lỗ, hắn lại hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống sô pha, lấy một điếu thuốc ra hút một hơi nói, "An An, đừng im lìm và chỉ chú ý tới thế giới của chính mình, thỉnh thoảng phải mở mắt ra quan sát những người xung quanh".

"Có việc gì thì ngươi cứ nói thẳng ra" Kỷ An nói. Nàng vẫn đứng đó chờ đợi La Thánh Minh nói tiếp.

La Thánh Minh hút hai điếu thuốc, sau đó dụi đi tàn thuốc, suy nghĩ thật lâu nói, "An An, ngươi đã trưởng thành, đã đi làm rồi thì nên tự lập, nên đảm đương trách nhiệm của chính mình, không nên làm một người lớn lên lại giống đứa nhỏ chạy khắp nơi khiến cho dì lo lắng. Không ai có thể chiếu cố cho ngươi cả đời, ngươi phải học được cách tự lập".

Kỷ An nghe lời của La Thánh Minh nói, "Chẳng lẽ trong mắt của ngươi ta là một người ấu trĩ như vậy sao?"

"Ít nhất ngươi nên được được cách chăm sóc cho dì, chứ không phải để dì vẫn cứ mãi chiếu cố ngươi". La Thánh Minh đứng lên nói, "Ngươi đương nhiên hưởng thụ được sự quan tâm và bảo vệ của tất cả mọi người, ta hi vọng ngươi biết quý trọng và báo ơn". Hắn đi đến trước cửa sổ quay đầu lại nói, "Kỷ An, ta mặc kệ ngươi ở cùng một chỗ với Tiêu tổng là mối quan hệ như thế nào hay vì mục đích gì, ta chỉ xin khuyên ngươi một câu là nàng với ngươi không phải là người cùng đẳng cấp. Bối cảnh của Tiêu tổng rất phức tạp, là ngươi nghĩ cũng không thể nào nghĩ tới, nàng cùng Kỷ Bằng bọn họ là một giai cấp chứ không phải là dân chúng bình thường như chúng ta". Cuối cùng lại thêm một câu, "Về sau chuyện của ngươi ta sẽ không nói với dì một câu nào, nhưng bản thân ngươi phải tự giải quyết cho tốt". Ngụ ý chính là sẽ không hề quan tâm không hề hỏi tới chuyện của Kỷ An. Một cái tát kia thật làm cho hắn thất vọng và đau khổ. Trưởng bối trong nhà đối với Kỷ An quá mức cưng chiều chính là hại chứ không phải là yêu thương!

Kỷ An trầm mặc một lúc lâu rồi từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi phun ra hai chữ "Cảm ơn". Dứt lời nàng đứng dậy nói thêm một câu, "Thực xin lỗi". Cúi đầu đi tới mở cửa rồi bước ra ngoài.

Trở lại văn phòng, Kỷ An rót một ly nước uống xong từ từ cũng nguôi giận, hôm nay nàng không thấy bình tĩnh, rất không bình tĩnh. Mà những điều như thế này thì không nên! Về phần lời của La Thánh Minh nói nàng có một câu không đồng ý. Bối cảnh và những cái mà Tiêu Ngân Phong trải qua rất phức tạp, cũng ảnh hưởng không dứt cho nên nàng mới một mình xem "Cừu hớn hở" để giữ trái tim mình thanh khiết. Một người đã trải qua biết bao nhiêu chuyện lộn xộn cuối cùng cũng chỉ muốn tìm kiếm cái đơn giản nhất là sự chân thật trong một lũ giả dối mà thôi. Nàng mơ hồ hiểu được vì sao Tiêu tổng cứ hết lần này đến lần khác xem đi xem lại phim hoạt hình của thiếu nhi! Cũng thấy đau lòng thay cho Tiêu Ngân Phong!

Kỷ An đột nhiên cảm thấy bản thân mình ở cùng với Tiêu Ngân Phong cũng chẳng có vấn đề gì, giới tính thì có thể quyết định được gì chứ? Hai người ở chung vui vẻ và hạnh phúc là được rồi. Mẹ của nàng là một người rất có lý lẽ, nếu như nàng hạnh phúc từ tự nhiên sẽ không làm nàng khó xử.

Tan tầm Kỷ An gọi điện thoại cho Tiêu Ngân Phong, mua đồ ăn và sách dạy nấu ăn đi thẳng tới nhà của Tiêu Ngân Phong. Lần này Tiêu nữ vương thế nhưng lại không xem "Cừu hớn hở và Sói xám" mà lại xem thời sự về tài chính và kinh tế.

Tiêu nữ vương vừa thấy Kỷ An mua đồ ăn đến thì đi đến gần cười híp mắt, "Tính nấu món gì vậy?" Có người nấu cơm thì sẽ không phải ra ngoài ăn. Nàng vui vẻ hớn hở theo sát Kỷ An đi vào trong nhà bếp, chỉ thấy Kỷ An đem thịt cùng một số đồ linh tinh gì đó bỏ ra ngoài, sau đó còn lấy ra một cuốn sách dạy nấu ăn? Tiêu Ngân Phong cầm lấy cuốn sách thì thấy đúng là sách dạy nấu ăn, "Ngươi xào rau còn phải xem sách này a?"

Kỷ An nghiêng qua liếc Tiêu Ngân Phong một cái, "Nếu ngươi không sợ đồ ăn rất mặn hoặc rất nhạt hay ăn xong bị tiêu chảy thì ta có thể không cần xem sách dạy nấu ăn".

Tiêu Ngân Phong cứng người, bỏ sách xuống nghĩ nghĩ, "Hay ta chiên trứng cho ngươi ăn nhé?"

Kỷ An kinh hoàng liếc nàng một cái, "Đại lão bản ơi Đại lão bản, buổi tối ăn trứng chiên sao?" Nàng đưa tay đặt lên trán Tiêu Ngân Phong sờ sờ rồi đưa cho nàng một quả dưa chuột, "Đi rửa sạch rồi gọt vỏ".

"Không phải ngươi là người nấu hay sao?" Tiêu Ngân Phong bĩu môi trợn mắt hỏi.

"Ta là bếp chính, còn ngươi là phụ bếp". Kỷ An quay lại trừng nàng.

"Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn!" Tiêu Ngân Phong mặc kệ.

Kỷ An mặc kệ không thèm nhìn Tiêu Ngân Phong đang kiến nghị, xoay người bỏ gạo vào trong nồi vo rồi mới nói, "Lão Mao đã nói chính mình bắt tay vào làm thì cơm no áo ấm!"

"Lão Mao?" Trên mặt Tiêu Ngân Phong hiện lên một dấu chấm hỏi thật to, sau đó lập tức tỉnh ngộ thì ra là Mao gia gia a, nàng đưa tay hướng về phía hông của Kỷ An rồi ôm lấy, "Quỷ hẹp hòi này, nếu như mà là sáu mươi năm trước thì ngươi nhất định sẽ bị kéo ra ngoài đánh".

"Xí, ta thế hệ 8x, không sợ!" Kỷ An rất kiêu ngạo.

Nữ vương buồn bực, nàng là 7x, so với Kỷ An lớn hơn cả thế hệ, già rồi! Sau đó lại nhớ tới lời của La Thánh Minh nói mình ở thời kỳ mãn kinh nên không vui chút nào, bắt Kỷ An ép hỏi, "Nói, ngươi sẽ không chê ta già đúng không?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...