Phượng Nguyệt Vô Biên
Chương 32: Kinh Ngạc
Trong lúc không gian trầm mặc, gương mặt già nua của Bình lão phu nhân nhăn nhó một hồi, sau đó không ngừng ho lụ khụ.Đáng tiếc là hôm nay không có đứa con dâu cháu dâu thân thiết biết điều nào ở bên cạnh bà, thế nên sau khi ho khan một hồi mà không nghe thấy có ai đó giảng hòa giúp, Bình lão phu nhân chỉ đành giương mặt gượng gạo nói: “A Oanh, con nói gì vậy? Ai phá hỏng khuê dự của con chứ? Hừ, con là cháu ngoại của ta, không lẽ ngoại tổ mẫu ta có thể hại con sao?”.Bà xuống nước, Lư Oanh sẽ nhất định nắm chắc cơ hội.Trên gương mặt lạnh như băng của nàng hé ra nụ cười tươi như hoa.Sau khi cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ Bình lão phu nhân, nàng khách khí nói: “Đa tạ ngoại tổ mẫu thông cảm”.Lư Oanh tuy là đang cười, nhưng nụ cười kia quá thanh đạm, không có chút ý tứ kính cẩn lấy lòng như lúc trước khiến Bình lão phu nhân vô cùng căm ghét.Có điều hai bên đều đã nói tới nước này, bà cũng không thể tỏ rõ biểu cảm được.Vì vậy, bà quay đầu sang khách khí nói với Tăng lão gia: “Tăng giáo úy, chuyện lúc trước chi bằng đừng nhắc nữa, ngài tới không phải là để hủy hôn sao? Hiện tại lão thân cũng có mặt, chúng ta giải quyết luôn vậy?”.Lời nói rất khách khí, bên trong còn ẩn chứa vẻ không tự nhiên.Tăng lão gia là một võ tướng, ông ta không ngờ rằng một tiểu cô nương như Lư Oanh lại khó đối phó như vậy, vừa nói đôi câu vài lời đã khiến Bình lão phu nhân đổi ý, thất tín với ông ta.Nghiêm mặt, Tăng lão gia nheo mắt hừ lạnh một tiếng, lấy ra một tờ giấy từ trong ngực đặt lên trên bàn rồi nhìn Lư Oanh, lớn tiếng nói: “Lư thị, ngươi muốn từ hôn?”.Giọng nói rất thô, lúc nói chuyện, ánh mắt còn xuất hiện tinh quang.Lư Oanh vừa liếc đã biết, nếu như nàng lập tức nói muốn, chỉ sợ sẽ bị ông ta làm khó.Mình càng nóng vội muốn từ hôn, ông ta sẽ càng hoạnh họe.Ánh mắt Lư Oanh nhanh chóng buông thấp, lông mi dài như quạt khẽ chớp, một hồi sau nàng mới lắp bắp nói: “Con…”.Nàng cắn môi, nhỏ giọng nói: “Hôn thư đã bị hủy!”.Giọng nàng đầy do dự, ra vẻ như biết hôn thư đã hủy, hôn sự của nàng và Tăng Trường Chí sẽ không thể thành thật, vô cùng tiếc nuối.Như vậy mới là bình thường chứ.Tăng lão gia luôn cảm thấy nhi tử nhà mình nghìn tốt vạn giỏi cười lạnh một tiếng.Ông ta đập tay xuống bàn, khẽ quát: “Đúng vậy, hôn thư đã hủy, Lư Oanh ngươi hiện tại có quỳ gối trước mắt chúng ta, Tăng gia chúng ta cũng tuyệt đối không đồng ý”.Nói tới đây, dường như lại sợ Lư Oanh hối hận chưa đủ, Tăng lão gia hạ giọng, nặng nề nói: “Con đã đính hôn với Trường Chí nhiều năm, bá phụ nhìn con mỗi ngày một lớn từ khi lọt lòng, đã sớm coi con là người trong nhà.A Oanh, cho dù con có bị uất ức tới mức nào thì cũng phải đợi Tăng bá phụ về chứ.Với giao tình của bá phụ và phụ mẫu con, chẳng lẽ ta không thể trả lại công bằng cho con sao?”.Nói đến đây, ông ta lắc đầu thở dài: “Một chuyện đơn giản như vậy, con lại xé hôn thư, thậm chí còn đánh người… Con nói xem, đây không phải là con tự mình phá hủy nhân duyên của mình thì là gì?”.Mắt thấy đầu Lư Oanh càng lúc càng cúi thấp, ông ta hừ nhẹ một tiếng, cầm hôn thư ném về phía Lư Oanh, “Đây chính là thứ con muốn sao? Giờ bá phụ cho con! Sau này hai tỷ đệ con tốt hay xấu, không liên quan tới Tăng gia ta nữa!”.Thật buồn cười, chẳng lẽ trước kia hai tỷ đệ ta từng nhận được sự chăm sóc của các người?Lư Oanh cúi đầu nhận lấy hôn thư, sau khi cẩn thận nhìn qua liền cất ngay vào trong áo rồi hành lễ với Bình lão phu nhân và Tăng lão gia, xoay người dắt tay Lư Vân đi ra ngoài.Nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của Lư Oanh, cơn tức giận của Tăng phụ cũng tiêu tan hơn nửa.Ông ta thầm nghĩ: Vốn còn muốn tìm cơ hội cho hai tỷ đệ không biết nặng nhẹ này một bài học, hiện giờ nàng ta đã hối hận, không cần phải động thủ nữa.Ông ta biết, giờ đây cả thành Hán Dương đều chú ý tới hôn sự này, nếu mình có hành động gì, rất khó để không bị người khác phát hiện.Vốn tính toán dạy dỗ hai tỷ đệ kia, cùng lắm thì ông ta cũng chỉ bị những người phát hiện ra oán hận, giờ thì tốt rồi, cho nó ở giá cả đời!Ông ta phải xem xem con nha đầu mà nhi tử nhà mình không cần, có nhà nào dám cưới! Hừ, nó không phải rất kiêu ngạo sao? Vậy hãy để cho nó kiêu ngạo cả đời!Thấy Lư Oanh đã đi ra ngoài, Tăng lão gia cũng đứng dậy.Ông ta nhìn chằm chằm Bình lão phu nhân, trong lòng bực bội, không chào không hỏi, lập tức quay người đi thẳng.Bình lão phu nhân vô duyên vô cớ bị một tiểu bối chèn ép, giờ còn bị Tăng lão gia hung hăng trừng mắt, không khỏi nổi cơn tức giận.Bà lập tức thốt lên một tiếng, “Ông…”, nhưng lời chưa nói hết đã phải đưa tay vỗ vỗ ngực thở gấp.Tăng lão gia vừa đi ra ngoài chưa được năm bước đã có tiếng bước chân vang tới, ngay sau đó quản sự Triệu mập mạp toàn thân mồ hôi như mưa vội vàng chạy đến.Ông ta chạy vào, nhanh nhẹn hành lễ với Bình lão phu nhân rồi nhìn quanh, thất kinh hỏi: “Ối! Lư Oanh đâu rồi ạ?”.Bình lão phu nhân nổi giận đùng đùng, “Cút đi rồi!”.“Nhưng lão gia nói lập tức muốn gặp nàng ta”, nói tới đây, quản sự Triệu cẩn thận lựa lời nói: “Lão phu nhân, người tranh cãi với Lư Oanh?”.Bình lão phu nhân nhìn chằm chằm hắn: “Sao? Ta không thể tranh cãi với đồ hèn mọn kia?”, giọng nói mang theo vẻ tức giận, là giận cá chém thớt.Bình thường, nghe bà nói như vậy, quản sự Triệu nhất định sẽ cười trừ hùa theo ý bà, nhưng Bình lão phu nhân không ngờ tới, ông ta lại thở dài một tiếng, lo lắng nói: “Tiểu nhân vội vã chạy tới chính là để van cầu lão phu nhân rộng lượng”, lại thở dài, “Vẫn là đến chậm một bước”.Nghe tới đó, Tăng lão gia cũng không khỏi cảm thấy hứng thú, ông ta quay đầu lại cao giọng nói: “Thì ra Bình lão gia rất quan tâm tới kẻ sa cơ thất thế đó? Đáng tiếc là nó vừa mới đi rồi, giờ quản sự đuổi theo vẫn còn kịp đấy”.Lời nói của Tăng lão gia đầy vẻ giễu cợt, gã quản sự lại như thể không hiểu được ý tứ ấy, không ngừng thở dài, nói: “Đương nhiên là phải đuổi theo rồi, nhưng lão phu nhân có thể cho tiểu nhân biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không? Vì sao người lại tức giận như thế?”.Ý tứ của ông ta rất rõ ràng, muốn biết sự tình rồi lát nữa tìm nàng hòa giải.Bình lão phu nhân mặc dù hẹp hòi, nhưng cũng là người thông minh, nghe vậy thì nhíu mày, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là một kẻ hèn mọn, cần phải để ý tỉ mỉ như vậy sao?”.“Lão phu nhân có điều không biết, vừa rồi lúc tiểu nhân đi đón hai tỷ đệ nàng tới đây đã gặp được vị quý nhân đến từ Lạc Dương kia.Vị quý nhân đó rất khách sáo với Lư Oanh, thậm chí vừa mới cất tiếng đã gọi nàng là ‘Oanh Oanh’, còn hỏi ngọc bội ngài ấy cho nàng ta có ở đó không”.“Cái gì?”.Hô lớn một tiếng, Bình lão phu nhân đứng bật dậy, mà Tăng lão gia đang chuẩn bị cất bước đi cũng mở to mắt, chấn kinh không nói nên lời.Triệu quản sự cười khổ, nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể giả được.Chính bởi vì nhìn thấy cảnh đó, sau khi về phủ, tiểu nhân mới lập tức đi báo cho lão gia.Lão phu nhân hẳn cũng biết, hậu viện của vị quý nhân kia còn bỏ không… Tính tình A Oanh kia mặc dù kỳ quái, nhưng ngoại hình cũng rất tốt, không phải không thể lọt vào mắt quý nhân kia!”..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương