Phương Phi Tận
Chương 27: Tình Cảm
Khi hai người rời khỏi Hà phủ, Mạnh Sênh nhìn cánh cửa đóng kín của Hà phủ mà tâm tình rối bời, y cùng Lục Khai Hoàn lên xe ngựa rời khỏi, suốt cả đường đi, y đều cúi đầu, vô cùng im lặng, không ai biết trong đầu y đang suy nghĩ chuyện gì Lúc xuống xe ngựa, Mạnh Sênh trầm giọng hỏi "Như vậy, thật sự được sao?" Lục Khai Hoàn nói "Cái gì?" "Ta là nói, chuyện hôm nay...." "Lục Khai Hoàn, ngươi ra đây cho ta!" Ngoài cửa truyền đến tiếng hét chói tai của nữ tử, cắt ngang lời y muốn nói. Lục Khai Hoàn mệt mỏi thở dài, hắn nghiêng đầu, nhìn Mạnh Sênh cười bất lực "Ta sợ ngươi phải chờ một lát, rắc rối tìm đến rồi" Mạnh Sênh gật đầu "Vậy ta đi pha trà nóng" Lục Khai Hoàn đi đến cửa, nhẹ nhàng kéo lấy tay của Hà Như "Có chuyện gì thì vào trong rồi nói, ở bên ngoài sẽ khiến cho người khác chú ý" Hà Như vẫn là tính tình thiếu nữ, sau khi nghe Lục Khai Hoàn từ chối thẳng thừng, nàng đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, sau đó chạy nhanh ra chuồng ngựa, lấy một con cưỡi thẳng đến Khác vương phủ. Một đường cưỡi ngựa chạy tới, trâm cài trên tóc cũng đã lệch, lúc này, bên má có mấy sợi tóc rối, thoáng che đi đôi mắt ửng đỏ. Lục Khai Hoàn liếc nhìn qua, cũng không khỏi thở dài Hai người đi đến chỗ hồ nước trong phủ, Hà Như dừng chân lại, bỗng nhiên không chịu đi vào, thanh âm nàng run rẩy, chất vấn "Lục Khai Hoàn, đến tột cùng là ta đã làm chuyện gì phật lòng ngươi? Vì sao ngày hôm nay ngươi lại thẳng thừng từ chối ta? Nhục nhã ta?" Những ngày quen biết Lục Khai Hoàn, đối với người thanh niên này, ăn nói khéo léo, hành xử thận trọng, tất cả đã hóa thành những sợi mê luyến, trói lấy tâm của Hà Như, nàng vốn tưởng rằng, ít nhiều gì, Lục Khai Hoàn cũng có chút tình cảm đối với mình, nhưng thật sự không nghĩ tới, hôm nay đã bị hắn cho một vả để tỉnh táo.... Một mảnh chân tình, khiến cho Hà Như không kìm nén nổi nước mắt, chưa nói xong, nước mắt đã rơi Lục Khai Hoàn móc ra khăn tay, không có giúp nàng ta lau, hắn chỉ đưa khăn tay tới "Lau chút đi" "Lục Khai Hoàn, Lục Tử Chân, ngươi nói cho ta biết là tại sao? Tại sao? Một chút xíu động tâm với ta, ngươi đều không có sao? Ta không tin!" Dứt lời, Hà Như quăng mạnh khăn tay xuống, tiến lên một bước, hai tay bám lấy vai của Lục Khai Hoàn, nhướn chân, ngửa đầu muốn hôn Lục Khai Hoàn 'Leng keng'-------------------- Một loạt âm thanh tách trà rơi xuống đất vỡ vụn, kinh động đến hai người, một mặt lúng túng, một mặt xấu hổ, khiến cho sự phẫn hận của Hà Như không thể kiểm soát, hai mắt nàng trừng to, phẫn nộ quát đến "Tên cẩu nô tài dốt nát, tay chân vụng về, còn không mau cút xuống!" Cả người Mạnh Sênh run lên cầm cập, lập tức quỳ xuống mặt đất, y nhanh chóng thu dọn lại sứ vỡ, cũng không hề để tâm đến mảnh sứ cứa đứt ngón tay, y quỳ gối, đầu cúi thật thấp, dùng một tư thế vô cùng hèn kém, thấp giọng nói "Hai vị chủ nhân thứ tội" Sau đó y đứng dậy, khom người lui về sau 3 bước, sau đó đi nhanh vào trong Lục Khai Hoàn thấy y rời khỏi, chân lập tức muốn đuổi theo, nhưng tay lại bị Hà Như kéo lại, không khỏi dừng lại "Ngươi rốt cuộc làm cái gì?" Hà Như cau mày, cất giọng chất vấn "Phải để ta hỏi người muốn làm cái gì mới đúng, chỉ là một tên nô tài, đáng để Khác vương đuổi theo?" Nắm tay của Lục Khai Hoàn nắm chặt, khớp xương vang lên răng rắc, hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận đang tràn ngập trong đầu, hắn lạnh giọng trả lời, ngữ khí từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén "Đó là vì, ta coi ngươi như muội muội mà đối xử, còn trong lòng ta, đã sớm có người muốn chung sống cả đời, mà người đó, không phải ngươi" Trong thoáng chốc, tựa hồ mọi chuyện đều đã có lời giải thích rõ ràng Thái độ Lục Khai Hoàn đối xử với Mạnh Sênh vô cùng khác biệt, ánh mắt dịu dàng duy nhất kia, tất cả đã có câu trả lời! "Ngươi... ngươi nói là..." Hà Như sợ hãi lui lại hai bước, trên mặt xuất hiện tia khiếp sợ "Ngươi nói y.... y...." "Không sai, chính là Mạnh Sênh" Lục Khai Hoàn gằn từng chữ "Cứ coi như, trong mắt các ngươi, y chỉ là một thái giám, nhưng ở trong mắt ta, chính là bảo vật mà có đi khắp thiên hạ cũng không tìm được... Ngươi nên nhớ, về sau, nếu như ta nghe được từ trong miệng của Hà tiểu thư, thốt ra lời nhục nhã y, đừng trách Lục Khai Hoàn ta không nể mặt" "Ngươi.... Ngươi" Hà Như run rẩy đôi môi, đứng chết trân tại chỗ, một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được "Người và y là...." Lục Khai Hoàn vẩy mạnh tay áo, xoay người lạnh lùng nói "Ta chính là đoạn tụ chi phích, hoàn toàn không xứng với thiên kim Hà phủ, nếu như Hà tiểu thư không hiểu rõ những giới hạn khi nam nữ ở chung, vậy ngày sau đừng gặp mặt, hôm nay bản vương có việc, không tiễn!" - ------------------------------------------------- Ánh chiều tà ảm đạm, sắc trời cũng sắp chuyển đen, gió đêm len lỏi thổi qua tán cây, vang lên âm thành rào rạt, khung cảnh khiến cho lòng ngươi thanh nhàn Nhưng hiển nhiên là không bao gồm người nào đó Lục Khai Hoàn đang gấp đến mồ hôi chảy đầy trán Hắn đã đi tìm Mạnh Sênh rất lâu, nhưng nửa canh giờ trôi qua, vẫn không thấy y, hắn lau vệt mồ hôi, trong lòng vô cùng hối hận, biết có ngày này, hắn nhất định sẽ không bố trí nhiều núi giả hay hồ nước để trang trí trong phủ, nhìn vô cùng rối mắt Rốt cuộc, dưới một tảng đá to ở sau hồ, hắn đã nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ kia Mạnh Sênh vùi đầu vào trong hai đầu gối, hai tay thì ôm lấy chân, sợi tóc mềm mại đen tuyền tùy ý đậu trên vai. Lục Khai Hoàn nhìn đến tim cũng đau, vô cùng cẩn thận gọi tên y "Mạnh Sênh" Người trước mặt khẽ run, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên Lục Khai Hoàn vốn nghĩ rằng y sẽ khóc ướt đầy mặt, nhưng kỳ thực, y không hề khóc – phải nói là, trên mặt y không hề có biểu tình nào, như một cái xác không hồn. Y đưa hai mắt vô hồn nhìn về hướng Lục Khai Hoàn Lục Khai Hoàn nhìn ánh mắt không còn bóng hình của hắn mà hoảng sợ vô cùng, một loại cảm giác mất mát cùng khủng hoảng dâng lên trong lòng hắn, khiến cổ họng hắn tắc nghẽn, trước mắt như hiện ra mặt hồ băng lãnh cùng với thi thể phù phũng tái nhợt Đó chính là cảm giác bất lực không gì có thể diễn tả, vô luận hắn nói cái gì, Mạnh Sênh của hắn đều không hề đáp lại Đôi môi Mạnh Sênh giật nhẹ, cuối cùng cũng khô khốc nói ra hai chữ "Điện hạ" Lục Khai Hoàn đến gần nửa bước, ngồi xổm xuống bên cạnh y, xoa đầu y, nhẹ giọng hỏi "Đừng như vậy, Mạnh Sênh, ta biết ngươi chịu ủy khuất, nếu có gì bất mãn, ngươi có thể ở trước mặt ta, phát tiết tất cả" Khi những ánh sáng cuối cùng cũng vụt tắt, ánh trăng treo lên vòm trời, ánh trăng chiếu lên mặt Lục Khai Hoàn, nhìn giống như ánh sáng của vị thần trên cao, Mạnh Sênh nhìn Lục Khai Hoàn chằm chằm, bỗng nhiên y bật cười Y hỏi "Những quý nhân như các người, đều thích đùa bỡn người khác trong tay hay sao?" Lông mày Lục Khai Hoàn xoắn chặt với nhau, hắn cảm thấy, nếu như để cho Mạnh Sênh tiếp tục nói ra, sẽ khiến cho sự tình không thể cứu vãn, hắn vội vàng nắm lấy vai Mạnh Sênh, cưỡng ép y đứng lên "Mạnh Sênh, ta biết ngươi còn buồn vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhưng ngươi vẫn phải nghe ta giải thích" "Điện hạ cần gì hướng nô tài giải thích?" Mạnh Sênh nghiêng mặt sang một bên, lông mi khẽ run, nhìn như cánh bướm giãy dụa trước khi chết "Đều là lỗi của ta, là ta không phân biệt thị phi, nên nói cái gì mà buồn?" Lời yêu thích ngày hôm qua hắn nói, còn đang văng vẳng bên tai y, nhưng hôm nay, y lại thấy Lục Khai Hoàn chuẩn bị hôm nữ tử khác Ôn tồn khi đó, ấm áp của cái ôm, tất cả đều là giả sao? Tâm của Mạnh Sênh, đau đến mức không thể nào thở Ngày hôm nay, y mới hiểu hết tâm ý của bản thân như thế nào, nhưng tất cả có ý nghĩa gì đâu? Mạnh Sênh cũng không phải Hà Như, lời trách mắng của Hà Như, như một cái tát khiến y tỉnh lại trong mộng Lục Khai Hoàn biết rõ, suy nghĩ của Mạnh Sênh đang vào ngõ cụt, hắn vừa gấp vừa tức, siết chặt vai Mạnh Sênh, trầm giọng nói "Hôm nay, ta để nàng ta vào phủ, là sợ nàng ta làm loạn trước cửa, kéo người đến xem, nàng ta bị ta từ chối, vậy nên thẹn quá hóa giận, tự động muốn tiến đến hôn ta, suy cho cùng cũng là lỗi của ta. Ta không hề nghĩ đến, nàng ta lại dám làm ra chuyện mất mặt này, ta cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện với Hà Như, sau này, nếu như ngươi không vui, ta sẽ không gặp mặt nàng ta. Còn chuyện giữa ta và nàng ta, nếu nói như muốn làm rõ tình cảm ta dành cho nàng ta, thì chỉ là ta xem nàng ta như muội muội mà đối xử, còn những thứ khác, ta tuyệt đối chưa từng nghĩ đến" "Những câu ta nói với ngươi lúc trước, một câu cũng không phải giả, ta dùng chân tâm yêu thương ngươi, ngươi lại chỉ tin tưởng con mắt của mình sao?" Lục Khai Hoàn nắm lấy tay Mạnh Sênh, đặt lên chỗ trái tim "Mạnh Sênh, ngươi tự mình cảm nhận, bóng hình trong này, rốt cuộc đang chứa người nào" Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lục Khai Hoàn đong đầy tình yêu, mật ngọt, ở nơi đó, chỉ phản chiếu lại hình ảnh một người – thiên địa mênh mông này, chỉ duy một người Mạnh Sênh càng nhìn, càng rơi nước mắt nhiều hơn "Mạnh Sênh, ngươi nghe rõ lời ta nói, nếu như trên đời có thần linh, Lục Tử Chân ta xin thề, đời này của ta, đối với ngươi không hề dối gạt, nếu như có một ngày ta làm chuyện có lỗi với ngươi, vậy thì để ta.... Để ta vĩnh viễn không gặp được ngươi....." Lục Khai Hoàn thấp giọng lẩm bẩm "Ta sợ nhất chính là cái này... ta rất sợ phải nhìn thấy cảnh không còn thấy ngươi, điều này còn đáng sợ hơn cả cái chết..." "Tử Chân, Tử Chân" Tâm Mạnh Sênh đã nhũn ra, y rũ mắt che đi lệ quang "Con người của ta dốt nát, nếu như ngươi nói như thế, ta sẽ tin tưởng là thật, nếu như ngươi chỉ muốn lừa gạt ra...." "Ta chỉ muốn làm người bên cạnh ngươi mãi mãi" Lục Khai Hoàn nhướn thân tới, đem khoảng cách rút ngắn, ôm chặt người bên cạnh "Vĩnh viễn không được rời khỏi trước ta" Rốt cuộc, Mạnh Sênh đã không chịu nổi những câu này nữa, y nằm nhoài lên bờ vai của hắn khóc to, những cảm xúc đố kỵ, ủy khuất, đau đớn, đã hóa thành những giọt lệ thoát ra ngoài, tiêu tung vô ảnh "Ta yêu ngươi, Tử Chân, ta yêu ngươi..." Lục Khai Hoàn vỗ nhẹ lên lưng của Mạnh Sênh, thấp giọng cười nhẹ "Ta biết..." "Ngươi biết?" Mạnh Sênh nấc cục một cái, ủy khuất nắm lấy vạt áo của Lục Khai Hoàn "Ngươi biết?" "Tiểu Sênh nhi, ngươi thừa lúc ánh trăng không tỏa mà trộm hôn ta... nếu như ngươi không hề có tình cảm với ta, thì sao lại thân mật như vậy với ta" Lục Khai Hoàn chậm rãi nói "Đêm ấy ta đã tỉnh" Khi Lục Khai Hoàn còn làm hoàng đế, lòng cảnh giác rất mạnh, giấc ngủ rất nong, một chút gió thổi cỏ lay thôi, hắn cũng đã tỉnh. Nụ hôn trộm đêm hôm ấy, lúc Mạnh Sênh hôn hắn, thì hắn đã tỉnh rồi, chỉ là Lục Khai Hoàn vẫn luôn nhắm mắt, để cho Mạnh Sênh khỏi lúng túng mà thôi "Ngươi... ngươi đã biết" Lục Khai Hoàn cười, hôn lên đôi mắt của y, đáy lòng của hắn trả lời Mạnh Sênh .... Ta đương nhiên biết Làm sao ta có thể không biết? Đời trước ta đương nhiên biết ngươi yêu ta nhiều đến đâu Sự yêu thích không hề trộn lẫn tạp chất, thích đến mức ngu dại tự lừa dối bản thân, thích đến... không va phải tường nam sẽ không quay đầu
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương