Phượng Tù Hoàng

Chương 48: Nhưng thấy người nay khóc



Có thể xác định là, Sơn Âm công chúa có khả năng ảnh hưởng đến phán đoán và quyết định của em trai mình, hoàng đế Lưu Tử Nghiệp. Nhưng mức độ ảnh hưởng đến đâu, cần phải chậm rãi từng bước tìm hiểu.

Biết điều này, Sở Ngọc không hề cảm thấy vui sướng, mà chỉ càng lo sợ không yên. Nếu sau này phát hiện ra sức ảnh hưởng lớn hơn cả tưởng tượng của mình, có lẽ nàng càng không thể ăn ngon ngủ yên được.

Nàng thế nhưng có thể nắm chìa khóa bảo tàng ngân khố, tài lực của cả một quốc gia…

Mất một nửa ngày, Sở Ngọc ở trong cung chăm chú lắng nghe Lưu Tử Nghiệp trút xả bầu tâm sự, lúc thì hắn làm nũng, lúc thì lại tỏ vẻ oán hận tàn độc muốn giết ai đó. Trái tim phập phồng bị rèn luyện với cường độ liên tục, đến lúc rời đi nàng không nghe thấy nhắc đến tên mình, mới có thể thở phào.

Lúc ra khỏi hoàng cung, Sở Ngọc không quá gấp gáp. Nàng vừa đi vừa nhàn nhã nhìn ngắm bốn phía, âm thầm ghi nhớ cảnh vật xung quanh.

Trong khoảng thời gian đó nàng nhìn thấy một người. Thật ra trong cung không thiếu người, nhưng riêng với người này, Sở Ngọc không khỏi dừng bước, nhìn thật lâu không chớp mắt.

Thiếu niên này chừng mười bảy, mười tám tuổi. Luận về mỹ mạo, người này không bằng Liễu Sắc, Mặc Hương thì cũng phải cỡ Hoàn Viễn, Dung Chỉ. Mấy ngày qua Sở Ngọc toàn ngắm người đẹp, sớm đã có thể coi sắc đẹp như mây bay, nhưng mà người này thật khác biệt, quá khác biệt!

Cặp mắt hắn trong suốt, không giống vẻ thâm trầm như mắt của Dung Chỉ, mà là kiểu hồn nhiên trong sáng của trẻ con, vầng trán thanh khiết khiến người ta nín thở. Hắn đang dạo bước ở nơi tập trung quyền lợi và dục vọng tối thượng trên đời, thế mà Sở Ngọc thấy như bước chân hắn vượt khỏi cõi hồng trần, trên người không bị nhiễm một nửa sợi ái hận tham sân si.

Thiếu niên này, thật thanh khiết.

Hắn mặc trường bào màu tím, bên ngoài là một tầng lụa mỏng. Theo mỗi bước chân, tà lụa mỏng bay lên, phiêu nhiên như một tiên tử.

Dung Chỉ cũng xấp xỉ tuổi người này, khí chất cũng tương đương. Nhưng giữa hai người là một trời một vực khác biệt, tương phản hoàn toàn. Dung Chỉ giống như đáy sâu của vũ trụ, thâm sâu không thể đo lường, thế nào cũng không đoán biết được tâm tư thật sự của hắn. Mà thiếu niên này lại như thủy tinh thanh khiết trong suốt, không bị dính dù chỉ một hạt bụi.

Cảm giác được Sở Ngọc đang nhìn mình chăm chú, thiếu niên dừng bước, hơi hơi nghiêng đầu. Hắn nhìn thấy Sở Ngọc, nhợt nhạt cười rồi gật đầu, lại tiếp tục đi.

Vị hoạn quan đi cùng Sở Ngọc nhỏ giọng thì thầm: “Bẩm trưởng công chúa điện hạ, vị đó là thái sử lệnh Thiên Như Kính, là truyền nhân duy nhất của Vân Cẩm sơn, tiên thuật rất ình. Nếu công chúa gặp phải điều gì xui xẻo, có thể mời thiên sư đại nhân đến trừ tà. Lần này thiên sư vào cung cũng là vì chuyện phòng trừ ma quái”.

Thái sử lệnh là một chức quan trong hệ thống, bình thường công việc rất nhàn rồi, chỉ có mỗi việc suy tính lịch pháp. Tuy nhiên Thiên Như Kính khác với các thiên sư khác trong hoàng thất. Tuy chức vị không cao, nhưng trong cung không ai dám khinh nhờn hắn.

Thiên sư?

Sau khi hiểu ra thiên sư là cái gì, cảm tình của Sở Ngọc với người kia giảm mất bảy, tám phần: một thiếu niên có khí chất tinh khiết như thế mà lại đi giả thần giả quỷ để dọa người? Vậy tài năng của hắn ta cũng quá phóng đại đi?

Thế giới này, quả thật không thể “trông mặt mà bắt hình dong”.

--------------------------------

Trở lại xe của mình, Sở Ngọc quên hẳn thiếu niên vừa mới nhìn thấy trong cung. Nào là khí chất tinh khiết, nào là trong ngoài bất nhất, nàng chẳng liên quan gì đến Thiên Như Kính, không cần trừ tà cũng chẳng cần lưu luyến sắc đẹp, vì vậy không phải bận tâm thêm làm gì.

Trên xe, ngoài một chiếc bàn trà, lúc này còn có thêm một thứ. Đó là một nam tử trẻ tuổi bị trói rất nghệ thuật. Trên người hắn là y phục mới sạch sẽ, tóc còn hơi ướt. Sở Ngọc nghiên cứu dây thừng một chút, thấy rằng cao thủ bình thường không thể buộc được thế này, muốn cởi ra, chí ít cũng mất năm, sáu phút.

Thanh niên kia bị nhét khăn trắng vào miệng, ô ô nói không nên lời, đôi mắt chứa đầy nước mắt phẫn nộ và nhục nhã, biến ánh mắt sáng quắc thành kiếm mà phóng đến chỗ Sở Ngọc.

Thanh niên này chính là lễ vật mới mà Lưu Tử Nghiệp tặng cho tỷ tỷ - Thẩm Thâm Chi. Vừa rồi Lưu Tử Nghiệp thấy chọn ngày không bằng trùng ngày, liền sớm giải quyết dứt điểm Thẩm Thâm Chi. Ngay trong lúc chuyện phiếm với Sở Ngọc, hắn đã hạ lệnh bắt Thẩm Thâm Chi tắm rửa sạch sẽ rồi đem trói lại, vứt lên xe Sở Ngọc. Nếu Sở Ngọc có hứng thú, trên đường có thể hưởng dụng, còn nếu không muốn gấp gáp, thì mang về phủ chậm rãi nhấm nháp.

Lúc này trên xe, Sở Ngọc phải hứng chịu ánh mắt như lăng trì của Thẩm Thâm Chi, trong lòng chỉ biết cười khổ. Tuy rằng nàng đã cứu một mạng người, nhưng lại biến hắn thành nam sủng. Điều này với một người trẻ tuổi có chí hướng mà nói, đúng là sống không bằng chết.

Nhưng Sở Ngọc không định nói chân tướng sự việc cho Thẩm Thâm Chi, cũng không mong làm hắn cảm kích. Nàng cứu hắn chẳng qua vì sự thương hại, không có cái gọi là vĩ đại bao dung, cũng không cần đối đãi chân thành với nhau làm gì. Chỉ cần mang hắn về phủ công chúa, coi như giành thắng lợi đầu tiên. Những bước tiếp theo, sẽ từ từ suy tính tiếp.

Khi trở về phủ, Sở Ngọc sai người bố trí chỗ ở cho Thẩm Thâm Chi, chính là nơi ở cũ của một nam sủng, như vậy cũng xác định luôn thân phận hắn. Sở Ngọc dặn dò thuộc hạ canh giữ Thẩm Thâm Chi cẩn thận, ngăn ngừa hắn nhất thời nghĩ quẩn mà tự sát. Trước khi đi, nàng bỗng xoay người nhìn khuôn mặt xám như tro tàn của Thẩm Thâm Chi, nói với hắn câu đầu tiên kể từ khi hai người giáp mặt: “Ngươi muốn sống muốn chết, người khác rất khó ngăn cản. Nhưng ngươi nên biết, sống khó chết dễ. Nếu ngươi chết ở chỗ này, thì chỉ là một nam sủng hèn mọn trong phủ công chúa ta mà thôi. Vĩnh viễn là như thế!”

Thẩm Thâm Chi nghe vậy, ánh mắt phóng ra tia sáng kì dị. Sở Ngọc biết đã đánh tan một mặt tiêu cực trong nội tâm hắn, mới yên tâm rời đi.

---------------------------------

Khi Sở Ngọc trở về phủ, trói theo một nam nhân, liền có người báo tin cho Dung Chỉ. Dung Chỉ lúc đó đang đánh cờ, nghe thấy tin này, hắn bình thản đặt một quân cờ xuống: “Ta biết rồi, ngươi về đi”.

Cùng lúc đó, Hoàn Viễn cũng nhận được tin tức. Hắn nghe vậy sửng sốt một chút, khuôn mặt biểu hiện phức tạp, một lúc sau mới phất tay cho người lui ra.

Mọi người trong phủ có phản ứng khác nhau. Liễu Sắc tuy rằng buồn bực, nhưng không có cách nào khác ngoài tiếp tục bồi dưỡng khí chất.

Người ưu sầu nhất lại là Việt Tiệp Phi: “Hóa ra gần đây công chúa thay đổi khẩu vị, thích những người có thân phận quyền quý, lại là mệnh quan triều đình. Thật không dễ động chạm…Haizzz, sau này nhiệm vụ của ta ngày càng khó khăn!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...