Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 3 - Chương 58: Lâm phong



Dịch giả: Thiên Ý

Giữa hè, hoa nở rộ khắp núi, cỏ thơm thoang thoảng, liễu xanh như tơ.

Trên biên cảnh, những phiên chợ mậu dịch không còn phồn hoa như ngày xưa, chỉ có vài cửa hàng cung cấp vật dụng hằng ngày mà thôi. Người đi qua càng ít, khách sạn cũng càng ít, cho nên sinh ý chẳng có bao nhiêu.

Trữ Hạ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn rất có nhịp điệu, nàng đang đợi tiểu nhị mang món ăn lên.

Bên đường có rất nhiều đứa nhỏ ăn mày, đây là hậu quả do chiến tranh mang lại. Vừa mới khai chiến mà đã xuất hiện nhiều ăn mày như thế, nếu chiến sự kéo dài, không biết sẽ còn bao nhiêu người nữa trôi dạt khắp nơi?

Nhẹ nhàng chiếc nhẫn trên ngón tay cái, Trữ Hạ nhớ tới lời của nam nhân kia: “Ta phải bảo vệ bọn họ…”

Dân chúng là người vô tội, từng tánh mạng đều vô cùng quý trọng.

Trữ Hạ mờ mịt nhìn đường văn nhỏ trên nhẫn, có phải nàng sai rồi hay không?

Cho dù hắn dùng nàng để đổi lấy viện binh của Bang Thập, nhưng Trữ Hạ so với vô số tính mạng của dân chúng Hán Thống thì thật sự quá nhỏ bé. Đợi nàng gặp được Lôi Nhược Nguyệt, Bang Thập lui binh, tây tuyến Khế Sa có thể bảo trụ, có phải Hán Thống sẽ lâm vào khốn cảnh không?

Nàng không nghĩ mình lại có thể ảnh hưởng tới chiến cuộc nhiều như thế. Một người ngay cả mạng sống của mình có thể kéo dài bao lâu cũng không biết, vậy mà lại ảnh hưởng tới nhiều tính mạng con người như thế!

Một đám trẻ con ăn mày tranh giành bên đường khiến Trữ Hạ không khỏi chú ý.

Đám trẻ ăn mày tụ tập thành một nhóm đang cùng nhau đấm đá một đứa ở giữa. Không cần hỏi nàng cũng biết bọn chúng làm gì, bởi vì nàng cũng từng cải trang thành ăn mày, cũng từng trải qua tình cảnh tương tự.

Cầm lên một cái bánh bao nóng hổi vừa được mang ra, ném đi.

Cáo nạm bao đập ngay vào mông đít một đứa đang quay lưng về phía nàng.

Đứa bé túm lấy mông quần kêu lên: “Ai đánh ta?” sau đó nhìn quanh một vòng, ánh mắt sững sờ, ngẩn ngơ mà nhìn cái bánh bao trên mặt đất.

Còn bốc hơi nóng đó!

Nó nhặt lên, vội nhét vào miệng, vừa vặn bị một đồng bạn nhìn thấy. Đứa bé vừa nhìn bánh bao vừa nuốt nước miếng, lại đưa mắt nhìn xung quanh xem còn cái nào không?

Trữ Hạ gọi tiểu nhị cầm thêm một đĩa bánh bao lớn ra, từ cửa sổ vẫy vẫy tay với bọn chúng, sau đó đặt bánh bao ở trên cửa sổ, nhìn bọn chúng tranh nhau ăn.

Nhóm trẻ con nhìn thấy bánh bao liền mặc kệ kẻ đang bị mình đánh. Lúc này Trữ Hạ mới nhìn rõ đó là một đứa trẻ chứng sáu, bảy tuổi.

Toàn thân nó bê bết bùn đất, đã không còn nhìn ra màu sắc nguyên thủy của quần áo. Trên người dường như bị thương nên lúc nó đứng dậy hơi lảo đảo, trên mặt còn có vết máu đã khô, không biết là máu của nó hay của người khác.

Trong tay nó cầm cái gì đó, vội vàng nhét vào ngực giống như bảo bối, sau đó mới ngẩng đầu nhìn, vừa vặn gặp được ánh mắt của Trữ Hạ. Nó lau vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng nhìn nàng.

Một đôi mắt thật trong sáng! Không giống với đám ăn mày trẻ con kia, dù có lẫn trong đám người thì liếc mắt cũng có thể nhận ra.

Trữ Hạ nở nụ cười, chỉ chỉ thịt ba chỉ và gà quay ở trên bàn mà tiểu nhị vừa mang ra rồi ngoắc ngoắc tay với nó.

Đứa bé sững sờ, sau đó cảnh giác nhìn nàng, nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc vẫn tiến tới.

Thường thì tiểu nhị sẽ không cho đám ăn mày vào trong này, nhưng chuyện vừa rồi bọn họ cũng đã thấy, nếu Trữ Hạ đã là khách lớn thì bọn họ cũng rất thoải mái muốn khách quan ăn nhiều thêm một chút.

Đám trẻ con kia thấy đứa bé được Trữ Hạ gọi vào quán thì thi nhau nuốt nước miếng, có đứa bạo gan ghé vào cửa sổ xem liền bị tiểu nhị hung dữ đuổi đi.

Đứa bé ngồi xuống, mắt nhìn Trữ Hạ không chớp.

“Đói thì ăn đi.” Trữ Hạ đưa đũa cho nó, cố gắng nói nhẹ nhàng với nó.

Lúc đấy đứa bé mới cầm đũa lên ăn như hổ đói.

Đứa bé này dù mặc quần áo rách rưới nhưng vẫn có thể thấy rõ tơ bạc thêu ở ống tay áo. Nó ăn rất nhanh, rõ ràng là đã đói sắp chết, thế nhưng tư thế cầm đũa bưng bát lại rất đoan chính. Lưng nó thẳng tắp, chân xếp bằng. Mà gương mặt nó cũng không gầy guộc như đám trẻ ăn mày kia mà rõ ràng thấy phúng phính như bánh bao nhỏ.

Mấu chốt nhất là ánh mắt nó vô cùng sắc bén.

Trên cơ bản có thể kết luận đứa nhỏ này là con nhà giàu, không biết vì chiến tranh hay lý do gì mà gặp nạn. Thời gian có lẽ cũng không dài, tối đa chỉ một tháng mà thôi. Nếu không cho dù ánh mắt sáng nhưng người cũng sẽ đói thành da bọc xương.

Tay hắn cầm đũa cũng không quá thuận tiện, có chút máu chảy ra bao trùm lên vết máu đã khô từ trước, không biết có vết thương cũ không, cũng không biết có bị thương gân cốt không nữa.

Trữ Hạ yên lặng nhìn nó ăn no, để đũa xuống, lúc này mới hỏi: “Tên đệ là gì?”

Đứa bé không nói chuyện, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, cảnh giác vô cùng.

Trữ Hạ cười: “Không nói cũng được, ăn no rồi thì có thể đi.”

Trong mắt đứa bé hiện ra vẻ kinh ngạc, nhanh nhíu lông mày, lại nhìn nàng chằm chằm.

Trữ Hạ không để ý tới nó nữa, bắt đầu ăn cơm.

Bỗng nhiên đứa bé nắm lấy tay Trữ Hạ, dọa cho nàng đánh rơi cả đũa xuống đất.

“Sao thế?” Trữ Hạ hỏi.

“Cái này…” Đứa bé nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Trữ Hạ, mặt trắng bệch.

“Đệ muốn sao?” Trữ Hạ rút tay về, hỏi. Nhìn tư thái này của hắn, dù muốn cướp hay trộm cũng đều còn non lắm.

Đứa bé ngây ngốc nhìn một hồi, sau đó mới phục hồi tinh thần, lắc đầu: “Không phải.”

Trữ Hạ ngưng mày, không phải thì sao lại kích động như thế làm gì?

Đợi nàng ăn xong, muốn đứng dậy trả tiền, nó mới mở miệng: “Lâm Phong.”

Gì cơ?” Trữ Hạ sững sờ, đứa nhỏ này nói tiếng Khế Sa có vẻ không lưu loát, nghe như không phải người địa phương.

“Tên của ta là Lâm Phong. Lâm Phong trong ngọc thụ lâm phong.” Đứa bé nói lại một lần, thần sắc có vẻ như đã không giống như thấy kẻ địch nữa, mang theo một chút tò mò.

“Lâm Phong. Tên rất hay.” Nhưng so với cảnh giới ngọc thụ lâm phong thì còn xa lắm.

Trữ Hạ sờ sờ đầu nó, hỏi: “Theo ta đi ư?”

Lâm Phong lại nhíu mày. Cái nhíu mày của nó làm Trữ Hạ đột nhiên nghĩ tới A Mộc Đồ.

Một cảm giác mơ hồ, dường như rất giống nhau!

Hay là tại nàng nhớ hắn?

Lắc lắc đầu, nhớ cái gì mà nhớ, chắc nàng điên rồi.

“Huynh muốn đi đâu?” Lâm Phong cau mày hỏi. (DG: Trữ Hạ đang giả nam trang :D)

Trữ Hạ đưa tay xoa xoa lông mày nó, cười: “Đừng có giống như ông cụ non thế, phải cười nhiều thì người ta mới thích.”

Vì cái tiểu chút chít này mà Trữ Hạ đành thuê một phòng trọ, sau đó sai tiểu nhị mang tới thuốc trị thương ngoài da và một thùng nước tắm, giúp nó sửa soạn một chút.

Quần áo bẩn được cởi ra nhưng hắn vẫn cất lại cẩn thận, dường như giấu cái gì đó trong quần áo. Trữ Hạ nhàm chán quay đầu đi, nàng cũng chẳng buồn tò mò bảo bối của lũ trẻ con làm gì.

Lâm Phong như quen với việc được người khác hầu hạ tắm rửa nên hắn rất hưởng thụ việc Trữ Hạ tắm cho mình.

Rửa sạch những vết bùn đen trên người nó xong, Trữ Hạ cẩn thận quan sát thân thể của Lâm Phong, thấy không có vết thương ngoài da nhưng cả người không ít vết bầm tím. Trên mặt cũng có một vết bầm xanh lại, khóe miệng rách ra, đầu gối trầy xước, ngón tay cũng bị thương trong trận quần ẩu vừa rồi.

Ngón tay bị thương như thế mà còn cố gắng cầm đũa ăn, đứa nhỏ này chắc phải cố gắng lắm?

Trữ Hạ vừa lau người cho nó vừa cảm than. Nàng nhẹ nhàng thổi miệng vết thương, bôi thuốc bột, sau đó dùng băng sạch băng bó lại. Nàng nhìn nó, chỉ thấy nó cắn chặt răng, mặt tái nhợt, toàn thân run lên, thế nhưng gan lì không kêu một tiếng nào.

Trữ Hạ cầm tay hắn, tay kia thì vỗ nhẹ lên mặt hắn, cười: “Tốt rồi!”

Tắm rửa sạch sẽ, lại thay cho hắn một bộ đồ mới, thoạt nhìn đúng là một đứa bé trắng trẻo đáng yêu. Nếu như không có vết thương trên mặt kia, nàng thật muốn véo một cái.

Chỉ có ánh mắt hung hăng của nó là không đáng yêu chút nào.

Thế nhưng nó cũng khá giống Xuyên Trữ. Khi còn bé, Xuyên Trữ đúng thật chẳng đáng yêu chút nào.

Trong lòng nàng không khỏi mềm nhũn, xoa xoa đầu hắn, dịu dàng nói: “Nói cho tỷ tỷ nghe, đệ ở chỗ nào ra vậy? Muốn đi đâu? Nghe giọng đệ không phải người địa phương? Thất lạc người nhà sao?”

Lâm Phong trợn tròn mắt, nhìn Trữ Hạ từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân lên đầu, sau đó cả kinh hỏi: “Tỷ là… nữ?”

A…

Ha ha…

Ha ha ha…

Chuyện cười này thật chẳng buồn cười tí nào!

Khóe mắt Trữ Hạ run rẩy, sau đó gật đầu: “Đúng, tỷ tỷ là nữ mặc nam trang.”

Ánh mắt Lâm Phong trượt từ mặt xuống ngực nàng…

Trữ Hạ đánh lên ót nó, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta dùng vải quấn lại!”

Lâm Phong lập tức xoay người chui vào chăn, mặt đỏ bừng. Không phải vì ngực Trữ Hạ, là là… Nó phát hiện mình vừa bị một nữ nhân nhìn hết từ đầu tới chân.

“Trốn cái gì mà trốn. Chỗ nào mà ta chẳng xem rồi.” Trữ Hạ kéo chăn ra làm động tới cái tay đau của nó đang giữ chặt chăn, làm cho nó đau tới nhe răng trợn mắt.

“Ngươi… nữ nhân này!” Lâm Phong vừa ngượng vừa tức. “Ngươi…”

“Ta làm sao?” Trữ Hạ cười lạnh. “Ta lớn hơn một chút thì có thể làm mẹ ngươi rồi.”

Nói tới mẹ, Lâm Phong cứng người lại, lông mi run run, không nói gì.

Trữ Hạ sững sờ, cẩn thận hỏi: “Mẹ đệ… Mất rồi sao?”

Lâm Phong gào lên: “Mẹ tỷ mới mất ấy!”

Trữ Hạ gật đầu: “Mẹ tỷ mất rồi.”

Lâm Phong nhìn nàng, một hồi sau mới hỏi: “Bây giờ tỷ định đi đâu?”

Trữ Hạ không nói gì, kéo tay nó sang một bên. Nó cũng không giãy dụa nữa, chỉ nâng chén trà lên uống.

Nàng vừa lau tóc cho nó, nói: “Đi chết!”

“Phốc!” Lâm Phong phun trà ra, ho sặc sụa.

Trữ Hạ nhìn bộ dáng chật vật của nó, bỗng nhiên bật cười, ra sức vò tóc nó rối bù lên.

“Tỷ…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phong đỏ bừng lên. “Đừng vò tóc ta!”

“Đệ muốn đi đâu? Nếu tiện đường ta có thể đưa đệ đi.” Trữ Hạ thu hồi vẻ đùa giỡn, nghiêm mặt nói.

“Chỗ rất xa.” Lâm Phong nhìn nàng, hai mắt lóe sáng. “Tỷ thật sự có thể đưa ta đi sao?”

“Này, đừng có coi thường lời hứa của ta.” Trữ Hạ trợn mắt.

“Mẹ đệ sai người đưa đệ tới Nam Cương tìm ông ngoại, nhưng giữa đường gặp phải cướp.” Lâm Phong vô tội kể, hắn là hảo hài tử, nó không nói dối.

Trữ Hạ khẽ giật mình.

Nam Cương.

Có một nam tử từng nói muốn đưa nàng đi Nam Cương, sau đó lại đưa nàng tới đại sa mạc, cuối cùng về Giang Nam mở trà lâu.

Tâm như bị quất một cái, đau đớn tới khó thở.

“Vậy nhà của đệ ở đâu?” Nàng hỏi.

Lâm Phong giương mắt nhìn nàng, lại liếc tới chiếc nhẫn trên tay nàng, đáp: “Hán Thống.”

“Hán Thống?” Cái này thật ngoài ý muốn.

“Là dân vùng biên giới. Ngay ở biên cảnh.” Lâm Phong bổ sung. “Tỷ đưa ta tới Phiên thành là được, chỗ đó ở gần đây, Tứ thúc của ta đang ở đó.”

“Phiên thành?” Trữ Hạ nghĩ nghĩ. “Chỗ đó bây giờ đang là chiến tranh mà.”

“Vậy sao?” Lâm Phong ngây ngô hỏi lại. “Ta không biết đấy.”

“…” Thật không biết nó ngốc thật hay giả ngốc nữa. Có lẽ người khác đã bị nó lừa rồi, nhưng Trữ Hạ nàng thì còn lâu.

Nhờ có Xuyên Trữ, đối với việc đối phó đám trẻ ranh này, nàng đã được tôi luyện thành lão làng rồi.

Nhưng mà đưa hắn tới đó cũng chẳng sao.

Dù sao nàng cũng đang định đi vòng qua Hán Thống để tới Bang Thập.

Dù sao… muốn chết cũng không cần gấp.

Trữ Hạ nhìn lên, nở nụ cười tự giễu.

Trữ Hạ và Lâm Phong cưỡi trên Tiểu Tam, Tiểu Tam cũng không khó chịu.

Trữ Hạ phát hiện ra Tiểu Tam rất thích trẻ con.

Vỗ nhẹ lên lưng ngựa, Lâm Phong hỏi Trữ Hạ. “Ta còn chưa biết tên tỷ.”

“Chung Trữ Hạ.” Danh hào vang dội cỡ nào nha.

Trong mắt Lâm Phong hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện, lại nhẹ gật đầu: “Vậy được rồi, Trữ Hạ, đưa ta tới Phiên thành rồi ta sẽ bảo Tứ thúc ta thưởng cho tỷ.”

Trữ Hạ lại gõ lên ót hắn, nói: “Nói chuyện thật không lễ phép chút nào.”

Lâm Phong ôm lấy đầu, quay ngoắt lại hung hăng trừng mắt với nàng.

“Trừng cái gì mà trừng!” Trữ Hạ ra vẻ còn muốn đánh.

Lâm Phong rụt cổ, quay đầu lại, trong miệng lầm bầm: “Chẳng khác nào Hồng tiểu nữu… Chẳng lẽ nữ nhân trên đời này đều giống nhau hết?”

“Đệ lầm bầm cái gì đó?” Trữ Hạ giơ ngón tay dí lên đầu nó, đoán chắc cũng không phải lời hay ho gì.

Lâm Phong gào lên một tiếng, che đầu cả giận mắng: “Ta thề sau này không thèm lấy vợ nữa.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...