Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 71: Cuộc Sống Mới



Sáng hôm sau Lâm Phàm tỉnh dậy bởi tiếng gọi cửa

“ Lâm Phàm, Mau rời giường chúng ta phải chuẩn bị ra gas tàu để về thành phố.” May âm thanh không kiên nhẫn đánh thức Lâm Phàm

“ Đã biết, lập tức tới ngay” Lâm Phàm thì uể oải đáp lại

“ Không gọi được 1 tiếng tỷ tỷ sao, dù gì ta cũng lớn hơn ngươi 2 tuổi.” May làm ra trách móc

Lâm Phàm chỉ biết cười khổ, điều này hắn thật đúng là làm không được. Tuổi cả 2 đời hắn cộng lại May phải gọi hắn bằng chú cũng là phải phép.

Bảo 1 thằng đàn ông 25 tuổi gọi 1 con nhóc 12 tuổi không thân thích làm tỷ tỷ quả thật rất khó.

Lâm Phàm chuẩn bị xong mọi thứ rồi cùng gia đình của Norman ra gas tàu cao tốc lên tàu về nơi mà hắn sẽ dừng chân trong thời gian tới.

Ngồi trên toa tàu nhìn cảnh vật trôi qua thật nhanh như cuộc đời vậy. 4 năm khắc khổ miệt mài tập luyện. Bốn năm với bao nhiêu vui buồn.

Bốn năm với rất nhiều cảm xúc và kí ức không thể quên, giờ đây ngồi trên tàu về Petalburg City hắn mới thực sự hòa mình vào thế giới này.

Nơi các huấn luyện gia thi nhau tranh tài, nơi trẻ em ước mơ sở hữu những con Pokemon và sát cánh chiến đấu bên chúng.

Nơi mà có những cuộc so tài đạo quán, những cuộc thi về các bửu bối thần kì khác nhau. Nơi mà chức vô địch liên đoàn là một thứ gì đó lớn lao và được mọi huấn luyện gia hướng tới.

Lâm Phàm theo đuổi là những thứ danh vọng kia sao? không hắn theo đuổi chỉ là thực lực, là phá vỡ cực hạn.

Là khám phá những nơi chưa ai tới, là có được những Pokemon chưa ai có. Thần thú cấp hay Pokemon trong truyền thuyết, khi hắn có đủ thực lực hắn cũng sẽ thử thu phục chúng nó.

Đang ngồi suy nghĩ miên man Lâm Phàm phía trước mặt ngồi xuống một người.

Norman giọng trầm ấm hỏi Lâm Phàm “ Có tâm sự gì sao?”

“ Không ta chỉ đang suy nghĩ về cuộc sống sau này thôi! Đại sư” kéo mình ra khỏi những suy nghĩ Lâm Phàm đáp lại Norman

“ Đừng gọi ta đại sư, nếu thích có thể gọi ta làm sư phụ” Norman cười thân thiện nói

“ Hay vẫn là gọi đại sư thuận tiện” Lâm Phàm cũng cười theo

Không muốn gọi sư phụ vì Lâm Phàm thấy mình không học được gì từ Norman vì hai người thực lực đều ngang nhau.

“ Haizz, ta nắm người không có cách. Đúng rồi tại sao hôm đó ngươi muốn giúp thằng bé trong rừng kia?” Norman vẻ mặt bất đắc dĩ

Thấy vậy Lâm Phàm làm ra giải thích“ Vì ta thấy nó giống ta khi mới đến thế… à đến nơi này”

Norman vẻ mặt chợt hiểu nói“ Ra là vậy” Norman tỏ vẻ chợt hiểu rồi hắn lại hỏi “ Thế còn về chuyện “cho cần câu, không cho sẵn cá”.

“ Đơn giản mà trực tiếp nhất cách giải thích đó là muốn cường đại chỉ có thể dựa vào chính mình, ta chỉ muốn nói với nó đạo lí này.”

Thấy Lâm Phàm có tâm sự Norman không hỏi vấn đề này nữa hắn chuyển qua chủ đề khác.

Norman dời sự chú ý sang bên người Lâm Phàm“ Đây là Pokemon thứ 2 của ngươi sao? Có thể nói cho ta biết nó là trứng của Pokemon gì sao?”

“ Đúng là Pokemon của ta nhưng ta cũng không biết nó là loại Pokemon gì, khi tìm được nó bố mẹ nó đã rời đi.”

Lâm Phàm chỉ trả lời như vậy, còn vấn đề số lượng bao nhiêu Pokemon hắn không đề cập. Norman cũng biết ý nên không truy cứu vấn đề này, dù sao ai chả có bí mật.

Theo Norman Lâm Phàm còn giấu chắc chỉ là 1, 2 con Pokemon nữa vì dù sao nhìn Lâm Phàm mới 10 tuổi làm sao bắt được các Pokemon có thực lực khủng.

Với lại hắn cũng nhầm tưởng thực lực tinh anh trung cấp(Lv29) Eevee là vương bài của Lâm Phàm vì nó luôn được ở ngoài còn các Pokemon khác thì ở trong bóng Poke.

Nên Norman nghĩ cùng lắm Lâm Phàm cùng lắm là chỉ có tinh anh cấp thực lực huấn luyện gia.

10 tuổi tinh anh cấp bậc huấn luyện gia đối với hắn đã là 1 thiên tài. Dù sao tăng lên thực lực cũng quá khó, nếu để hắn biết 10 tuổi Lâm Phàm thực lực bằng với hắn tu luyện mấy chục năm không biết hắn sẽ nghĩ như nào.

Tàu vẫn đang chạy, 2 con chuẩn thần đang nằm ngủ say như chết trong balo có lẽ là do không quen khi đi tàu cao tốc.

Sau một ngày đi đường, thành phố Petalburg City cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Lâm Phàm. Một cuộc sống mới đang chờ đợi hắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...