Prisoner Of My Desire

Chương 23



Warrick đang trong trạng thái giằng xé giữa sự thỏa mãn và cáu kỉnh. Không cảm xúc nào ở lại lâu với gã và cũng không cái nào bỏ gã một mình. Một cái làm gã ước có thể phủ nhận cái còn lại, nhưng gã không thể vì mãi nhấn chìm mình cùng ả tóc vàng đã mang đến cảm giác sảng khoái một cách khó tin. Tất nhiên, trả đũa nàng thành công làm gã thích thú, nhưng khoái cảm vô tận này không thể chỉ đến từ đó.

Tuy nhiên, gã không nên trải nghiệm điều này chút nào, vì gã không có ý định sẽ đụng đến nàng lần nữa sau khi giải phóng nàng khỏi xiềng xích. Gã đã tính tiếp tục gây khó dễ và hạ nhục nàng. Gã còn muốn để nàng sống trong sự trả giá và phải luôn được nhắc nhớ đến điều đó.

Nhưng đêm nay đã chứng minh gã là một tên ngốc khi nghĩ rằng có thể làm nhục nàng bằng những lệnh phục dịch riêng tư mà không phải tự trả giá. Gã có thể đạt được mục đích nếu như nàng tiếp tục chỉ cảm thấy mắc cỡ nhưng thay vào đó nàng lại bắt đầu bị khuấy động, dù nàng đã khổ nhọc che đậy nó, nhưng sự khao khát của nàng đã đẩy gã đến giới hạn. Tuy gã đã kháng cự tiếng gọi quyến rũ đó bằng cách cho nàng lui nhưng, nàng vẫn tiếp tục bào mòn tinh thần và cơ thể gã.

Điều đó làm gã tức điên bởi nàng vẫn có thể làm gã mong muốn nàng điên cuồng. Qủa thực, gã rất giận vì chẳng có gì khác biệt với sự bất lực mà gã chịu đựng khi nằm trong tay nàng. Rồi gã phải chống chọi với thôi thúc mãnh liệt đi tìm mang nàng về lại nơi này đêm nay. Nhưng khi nhớ đến thân phận hiện tại của nàng làm gã có cớ bào chữa cho nhu cầu có nàng lần nữa, và gã thua cuộc.

Gã nghiêng người quan sát nàng. Nàng đang vờ ngủ, cố tránh né bất cứ mối quan tâm xa xôi nào. Thấy vậy, gã mỉm cười với chính mình. Gã không nghĩ sẽ thấy nàng quá thú vị. Lòng can đảm của nàng, mọi cố gắng phản kháng lại gã đều rất tức cười. Phần lớn thời gian nàng thực sự sợ gã, còn lại nàng cũng thể hiện sự tức giận và gã thấy mình rất thích thú trước những cơn giận hơn là sự sợ hãi vì đối với gã nó chẳng có chút ý nghĩa nào.

Sự cả gan của nàng trong nỗ lực châm ngòi cho cơn giận của gã cũng rất ấn tượng khi nghiêm túc xét đến vị trí của nàng. Gã đã không đợi cởi bỏ quần áo nàng hay của chính gã, mà chỉ giật váy nàng lên như gã từng cảnh báo.

Gã cũng đã lên tiếng không muốn sự tự nguyện của nàng, nhưng nghe tiếng nàng van xin gã quả thực rất ngọt ngào, xoa dịu cơn giận mà nàng đã tìm kiếm.

Váy nàng vẫn còn bị đẩy cao đến hông. Gã buông lỏng tay trên phần da trần và thấy nàng nín thở, nhưng nàng không mở mắt mà vẫn giả vờ ngủ. Lại chút thách thức nữa mà gã quyết định bỏ qua.

Tính khí của gã chắc chắn rất lạ, khinh bỉ nàng vì những gì đã làm với gã, nhưng lại hứng thú thưởng thức nàng dưới quyền của mình. Và sự thôi thúc chạm vào nàng lần này sau khi đã được thỏa mãn làm gia tăng sự bực tức trong gã.

Gã lấy tay ra khỏi người nàng cùng với cái nhíu mày khi kết luận rằng chính sự hiện diện của nàng là nguyên nhân cho trạng thái lạ lùng này. Ít nhất gã cũng có thể sửa chữa, và ngay lập tức.

“Dậy đi, nha đầu. Sử dụng nàng không có nghĩa là chia sẻ chiếc giường thuộc về ta. Ta đã ngủ trên chiếc giường rơm thô 3 đêm qua rồi.’

“Tôi kiệt sức với thông cảm rồi.’ nàng đáp trả khi trượt khỏi nệm xuống sàn rồi hướng thẳng ra cửa.

Lời chế giễu của nàng rất rõ ràng làm gã thích thú:

“Hãy nhớ đến chiếc giường êm ái của ta khi nằm trên chiếc đệm rơm khô cứng của nàng”, Gã nói với theo sau lưng nàng.

Nàng quay lại trao cho gã một nụ cười thoáng qua.

“Giường của ngài chỉ được nhớ đến để tôi so sánh một phiến đá còn thoải mái hơn nó như thế nào.”

“Như thế không giống thái độ của nàng khi van xin ta”

Mặt nàng đỏ bừng trước những lời nhắc nhở đó. Tốt thôi, nó sẽ dạy nàng khôn ngoan hơn khi buông lời chế nhạo. Nhưng gã đã quên hết cảnh đó khi nhận thấy nàng đang đi chân không.

“Trở lại đây, Rowena.”

Mặt nàng từ đỏ trở nên trắng bệt làm gã phải nạt ngang: “Ta không có hứng thú mang nàng trở lại giường vì lỗi lơ đãng quên mang giày theo đâu.”

“ Tôi mà lơ đãng à? Tôi đâu có ý định rời khỏi phòng dệt. Ngài đã đánh thức tôi giữa đêm hôm rồi mong đợi tôi ăn mặc đầy đủ sao?

“Lúc đó nàng chưa ngủ. Mặc kệ, giờ nàng phải ngủ ở đây cho đến khi ta cho người kiếm giày cho nàng sáng mai.”

“Tôi sẽ không bị cảm lạnh, tôi thề sẽ không bị đâu.”

“Nàng định đứng đó mà tranh luận với ta hả, nha đầu?” Gã hỏi gặng.

Nàng cúi đầu, nói rất nhẹ chỉ đủ để gã nghe thấy. “Không”

“Vậy trở lại giường mau”

Gã không nói thêm trong khi nàng tiến lại với tốc độ chậm như rùa, khiêu khích sự kiên nhẫn, bình tĩnh và nhã ý tốt đẹp của gã. Nhưng ngay lúc nàng vừa chạm đến giường, gã đã đủ bực bội để nói tiếp “Cởi áo lót trước đã. Ta không muốn bị nó chà xát khi lăn về phía nàng lúc đang ngủ.”

Đầu nàng ngẩng lên cho thấy mình không bị dọa nạt như gã nghĩ. Nhưng nàng cố giấu sự tức giận trước khi bỏ cuộc để giật mạnh chiếc áo qua khỏi đầu và ném xuống sàn nhà. Màn trình diễn sự hờn giận đó thật thú vị. Thế nhưng những vết hằn đỏ trên da nàng do vải len thô đã làm gã bực bội.

Làn da mỏng mảnh chết tiệt. Gã vừa mới làm điều ngoại lệ khi cho phép nàng chung giường vì sức khỏe của nàng, và giờ có thêm điều nữa làm gã thấy phải nhân nhượng.

Gã không thích kế hoạch trả thù của mình bị ăn mòn bởi các điều nhỏ nhặt, nhưng gã sẽ cố nhớ bảo Enid đi tìm loại áo vải mềm mà Rowena đã mặc đến đây, có lẽ thêm cả đồ lót của nàng nữa khi bà ấy mang giày đếncho nàng vào sáng mai. Nhưng tốt nhất đó là sự cho phép cuối cùng vì hình dáng, giới tính của nàng hoặc sự dịu dàng, nếu không nha đầu này sẽ bắt đầu nghĩ gã không nghiêm túc căm ghét nàng.

Để chắc rằng nàng không nghĩ vậy từ bây giờ, gã đưa mắt lang thang khắp cơ thể trần trụi của nàng rồi nói: ‘Thật sảng khoái khi dạy nàng về đúng vị trí.”

“Ở dưới chân ngài chứ gì?”, nàng cắt ngang.

Gã bắt đầu cởi đồ của mình, nhưng cũng nặn cho nàng một nụ cười giòn trước khi đáp lời.

“Nếu ta quá muốn thế. Giờ thì chui vào chăn đi. Ta không muốn nghe thấy một tiếng nào của nàng đêm nay nữa.”

Hoặc nhìn thấy chút nào từ cơ thể khêu gợi mà nàng thậm chí không cố che đậy khỏi gã nãy giờ.

Lập tức nàng nhanh chóng làm theo mệnh lệnh, nhưng khi gã lên giường sau vài giây và thổi tắt đèn cầy rồi quay qua nàng để tìm kiếm vị trí thoải mái, nàng phải la lên “Tôi không thể chịu nổi sự đụng chạm nữa đâu. Tôi phát điên mất!”

Gã lại bị khiêu khích để bác bỏ những lời đó, nhưng thay vì thế gã lại nói “Im nào. Ta quá mệt để ép buộc nàng lần nữa dù cho nàng có thể van nài thế nào.”

Nhưng rất ngoan cố, gã choàng tay quanh người nàng và kéo nàng vào khớp những đường cong trên cơ thể gã.

“Tôi sẽ không thể nào ngủ được như thế này.” Nàng nói qua kẽ răng.

“Tốt nhất nàng nên mong ta có thể, nha đầu, nếu không ta chẳng màng mình mệt thế nào đâu”

Nàng bắt đầu cứng người, thậm chí nín thở. Gã cười to và ôm nàng chặt hơn.

“Nếu ta muốn nàng lần nữa, trò hề ngớ ngẩn này chẳng cản được đâu, hãy ngủ đi trước khi ta thay đổi ý định.”

Nàng lấy lại hơi thở mà không nói thêm nữa. Warrick cũng mệt, nhưng không quá mệt đến nổi không hiểu rõ giá trị cơ thể ấm áp đang áp sát vào mình. Cuối cùng, gã cũng có lợi từ thân hình mềm mại của nàng, và gã nhận ra mình có thể quen thuộc với nó nếu như không cẩn thận.
Chương trước Chương tiếp
Loading...