Quá Yêu - Lê Tư

Chương 15: Hồng môn yến



“Lưu tiểu thư, đừng lo, chỉ là tôi muốn mời cô ăn cơm thôi!” Lưu Hướng Đông cảm thấy Lưu Ỷ Nguyệt có chút căng thẳng liền nói.

Hắn vừa nói rõ ý định, đầu dây bên kia liền im lặng một lúc, cô gái này quả nhiên rất thú vị.

“Cục phó Lưu! Nhưng mà có lẽ tối nay tôi phải tăng ca, dạo gần đây công việc bề bộn, thật sự không biết có thời gian không.” Lưu Ỷ Nguyệt ấp úng từ chối, không chắc hắn ta có tin lý do qua loa này của cô không.

“Chỉ là có thể chứ không phải nhất định. Nếu không thì tôi gọi điện cho Lâm Tây Canh, nhờ cậu ta cho cô nghỉ một tối, được chứ?” Lưu Hướng Đông nói.

Lưu Ỷ Nguyệt ở đầu kia nghe được, rõ ràng là ép buộc. Cô cắn răng, nhẫn nhịn, nói:

“Không cần, tôi tự sắp xếp được rồi. Cục phó Lưu, ngài muốn mời tôi đi đâu?”

Cô hỏi, nhất định không thể để Lâm Tây Canh biết được. Nếu anh biết, nhất định sẽ cho rằng cô là loại người thấy người sang bắt quàng làm họ.

“Được, rất thẳng thắn! Sáu giờ tối nay, cô cứ đợi tôi ở đầu phố Đông. Tôi sẽ đến đón.” Lưu Hướng Đông nói xong lập tức tắt máy.

Lưu Ỷ Nguyệt thẫn thờ buông di động. Lúc này, cô không hề cảm thấy buồn ngủ. Lưu Hướng Đông nhất định không chỉ đơn giản mời cô ăn cơm, nhưng là vì cái gì? Mục đích của hắn rốt cuộc là gì?

Hứng thú với cô sao? Lưu Ỷ Nguyệt cười khổ, lập tức loại bỏ khả năng này. Cô không còn trẻ trung gì, hơn nữa, với thân phận của hắn, muốn phụ nữ kiểu gì chẳng được. Chỉ cần hắn dang tay, không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp sẵn sàng sà vào.

Dù sao, hắn có quyền có thế, có thể cho một người con gái cuộc sống cô ta hằng mơ ước. Nhưng đó không phải thứ Lưu Ỷ Nguyệt cần.

Nếu đời người chỉ được sáu mươi năm, thì cô đã đi hết một nửa chặng đường. Trên đời, không có bữa ăn nào miễn phí, nếu sống nửa đời người còn không hiểu rõ đạo lý này, chẳng phải uổng phí ba mươi năm tồn tại sao?

Cô còn thứ gì đáng để Lưu Hướng Đông coi trọng, chỉ sợ chỉ có thân thể này. Cô không ngờ, chỉ một buổi tối, lại có thể khiến hắn ấn tượng với mình.

Còn nhớ, hôm qua cô không hề nổi bật. Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày. Chẳng lẽ sự không nổi bật này hấp dẫn hắn sao?

Hay lúc nào đó cô đã chọc giận hắn? Không thể! Lưu Ỷ Nguyệt quyết định chờ xem tình hình tối nay thế nào. Cô muốn xem xem rốt cuộc Lưu Hướng Đông muốn làm gì.

Lưu Ỷ Nguyệt rời giường, mặc quần áo công sở, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó mở cửa, xách túi đi làm.

Lâm Tây Canh vừa đến đã thấy Lưu Ỷ Nguyệt có mặt thì có chút ngây người. Rõ ràng hôm qua cho cô nghỉ ngơi hai giờ, anh nghi hoặc nhìn đồng hồ, cô vẫn đến trước tiên, thật phí phạm hai giờ đồng hồ của anh.

“Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt từ trên ghế đứng lên. Lâm Tây Canh trước mặt nhìn cô chằm chằm. Quả nhiên, anh ta là một kẻ hai bộ mặt, ban ngày và ban đêm khác hẳn nhau.

Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ thầm.

Lâm Tây Canh vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Giọng cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, trang điểm cũng không che dấu được quầng thâm nơi khóe mắt, rõ ràng tinh thần rất uể oải.

“Lâm tổng, trên mặt tôi có gì sao?” Lưu Ỷ Nguyệt đánh bạo hỏi, nhịn không được đưa tay lên mặt.

Lâm Tây Canh nâng cổ tay lên, ngón tay gõ gõ mặt đồng hồ, “Mấy giờ?” Anh hỏi.

“Mười giờ.” Lưu Ỷ Nguyệt lại cúi xuống nhìn đồng hồ của mình, trả lời.

“Thư kí Lưu, tôi thấy cô đúng là cán bộ không nghe lời trưởng thôn.” Lâm Tây Canh hiếm khi nói đùa, nói xong để ý mới thấy Lưu Ỷ Nguyệt đơ một lúc, sau đó hơi đỏ mặt.

“Hì.” Lưu Ỷ Nguyệt cười cười, “Lâm tổng, tôi cũng muốn chiều mới đến, nhưng mà đồng hồ sinh học không cho tôi ngủ tiếp. Không thì, tính là tôi tăng ca đi. Tôi không chê nhiều tiền. Hơn nữa, tôi cũng không phải cán bộ, vì anh không phải trưởng thôn.”

Nếu anh đã mở lời, cô cũng sẽ không khách khí đáp lại.

Lâm Tây Canh trừng mắt nhìn cô, lát sau mới giật mình nghĩ ra, đã nhiều năm không có ai dám nói chuyện với anh như vậy. Từ khi biết anh là người nhà họ Lâm, đồng nghiệp cũ đều thành cấp dưới, vô cùng cung kính, sợ hãi, chỉ biết nói “vâng” với anh.

“Có quyền lợi không dùng, quá hạn sẽ không còn giá trị. Tôi không thừa tiền, đáng chết!” Lâm Tây Cay cười giảo hoạt, nói xong, liền đẩy cửa vào phòng, để lại Lưu Ỷ Nguyệt đứng đó cũng cười vui vẻ.

Cửa phòng đóng lại, Lâm Tây Canh cười khổ, lắc đầu. Trong tất cả các thư kí ở Lâm thị, Lưu Ỷ Nguyệt không xinh đẹp nhất, cũng chẳng tài giỏi nhất.

Trước đây, anh không chọn thư kí trong Lâm thị, vì các cô đều rất xinh đẹp, rất thông minh, khiến anh lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng.

Lưu Ỷ Nguyệt hòa đồng với tất cả mọi người, ai cũng yêu quý cô. Cô hay vui vẻ nói cho bọn họ tâm trạng anh hôm nay thế nào, cũng thường nói đùa để mọi người bớt lo lắng.

Thế nên, ngoài văn phòng anh rất hay có tiếng cười đùa, nhưng đó lại là một thế giới anh không thể bước vào.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết giờ làm. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn đồng hồ, sau đó đi về phía cửa phòng Lâm Tây Canh. “Cốc cốc.” Cô gõ cửa.

“Vào đi.” Lâm Tây Canh trả lời.

Anh nhìn ra cửa, Lưu Ỷ Nguyệt đang đứng đó, “Lâm tổng, còn việc gì không ạ?” Cô hỏi.

“Không, sao nữa?” Lâm Tây Canh nhíu mày, bình thường Lưu Ỷ Nguyệt không bao giờ chủ động vào phòng anh hỏi như vậy, chẳng lẽ tối nay cô có hẹn sao?

“Tôi có thể tan ca được chưa?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi. Đây là lần đầu tiên cô chủ động xin phép tan ca, bình thường đều đợi đến khi Lâm Tây Canh cho phép.

Cho dù anh không nhớ, cô cũng đợi đến lúc đó, khó trách vẻ mặt anh lúc này lúng túng như vậy.

Lâm Tây Canh nhìn đồng hồ, đã sớm hết giờ làm. Anh ngẩng đầu, “Được. Cô có thể tan ca.” Anh trả lời.

“Cám ơn! Tôi xin phép về trước.” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu, vừa xoay người định đi ra, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, liền quay lại. Lâm Tây Canh vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, nhìn chằm chằm về phía cô.

Lưu Ỷ Nguyệt sợ hãi giật mình, ánh mắt ấy thật sắc bén, giống như muốn nhìn thấu cô.

“Có cần tôi gọi bữa tối cho anh không?” Lưu Ỷ Nguyệt trấn tĩnh lại, hỏi.

“Không cần.” Lâm Tây Canh lập tức trả lời, sau đó cúi đầu không thèm nhìn cô nữa. Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi xoay người bước ra.

Ra khỏi Lâm thị, Lưu Ỷ Nguyệt đi chậm chậm dọc đường lớn. Phố Đông cách đây không xa, cô phải nhân lúc này nghĩ kĩ một chút, xem rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc cô đã sơ suất ở đâu? Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu, chăm chú nhìn xuống đường, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra đáp án.

Vừa ngẩng đầu, cô phát hiện đã tới đầu phố Đông, lại nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn quanh, thấy ven đường có một ghế dài.

Cô đi đến, ngồi xuống, trong lòng thầm cầu nguyện, cầu cho Lưu Hướng Đông đừng tới, cầu cho hắn sẽ gọi điện hủy cuộc hẹn này.

Hai mươi phút trôi qua rất nhanh. Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nghe thấy tiếng còi ô tô rất gần. Cô ngẩng đầu, một chiếc xe ô tô màu đen đỗ ven đường, Lưu Hướng Đông thò đầu qua cửa xe, gọi cô, “Lưu tiểu thư, lên xe đi!”

Lưu Ỷ Nguyệt thầm thở dài, xem ra cô cầu nguyện chẳng linh nghiệm chút nào, đành bất đắc dĩ đứng lên, đi đến trước bãi cỏ.

Trên xe, Lưu Hướng Đông nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, cười nói, “Ngại quá, thật xin lỗi! Cô đợi lâu chưa?”

“Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, “Không sao, là do tôi đến sớm thôi. Công ty tôi gần đây mà.” Cô nói.

“Đúng rồi, nhắc mới nhớ, tòa nhà Lâm thị ngay cạnh đây.” Lưu Hướng Đông vừa lái xe vừa nói. Lưu Ỷ Nguyệt yên lặng ngồi cạnh, cũng không hỏi hắn định đi đâu.

Hắn không phải Lâm Tây Canh, nhất định đã sắp xếp hết rồi, cô còn cần nhiều lời làm chi.

“Sao không hỏi tôi muốn đưa cô đi đâu? Không sợ tôi sẽ bán cô sao?” Lưu Hướng Đông thấy cô im lặng thì rất ngạc nhiên. Nãy giờ cô chỉ nhìn về phía trước, mím chặt môi, hoàn toàn không có ý định nói chuyện.

“Cục phó Lưu thật biết nói đùa, ngài bán tôi làm gì chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ mấp máy môi, quay đầu nói.

“Ha ha.” Lưu Hướng Đông cười thành tiếng, rất hài lòng với phản ứng của cô. Hắn thích cô chính ở tính cách không nịnh nọt ấy.

Xe dừng lại ở một nơi cực kì yên tĩnh. Lưu Ỷ Nguyệt không nhận ra đây là đâu. Cô nhìn quanh, không có bảng hiệu. Lưu Hướng Đông xuống xe, đi đến bên cạnh Lưu Ỷ Nguyệt, “Lo lắng sao?” Hắn cười nhạo.

“Vào đây, đi theo tôi.” Lưu Hướng Đông nói với cô. Lưu Ỷ Nguyệt liền đi theo hắn. Bên trong là một hang động đẹp tuyệt vời, thì ra đây là một quán cơm gia đình, chả trách lại bí ẩn như vậy.

Mấy quán thế này bình thường đều không quảng cáo rầm rộ, thậm chí không treo bảng hiệu. Những người đến đây đều là khách quen, và đương nhiên, những vị khách này đều không phải người thường.

Hai người vào phòng Lưu Hướng Đông đã đặt trước. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn căn phòng một lượt, nội thất sang trọng, trang nhã, tinh tế.

“Ngồi đi!” Lưu Hướng Đông vừa nói vừa chỉ vào ghế. Lưu Ỷ Nguyệt cẩn thận ngồi xuống.

Chỉ một lát sau, nhân viên phục vụ bước vào, đưa thực đơn thếp vàng cho bọn họ. Lưu Hướng Đông nhận lấy, trực tiếp hỏi cô: “Lưu tiểu thư, cô thích món gì?”

Lưu Hướng Đông nhanh chóng chọn vài món ăn. Lưu Ỷ Nguyệt để ý thấy những món hắn chọn đều là đồ ăn nhẹ. Gọi xong, hắn đuổi phục vụ ra ngoài, “Không biết có hợp khẩu vị của cô không? Hôm qua, nghe nói dạ dày cô không tốt, nên mới gọi vài món ăn nhẹ.” Lưu Hướng Đông nói.

Cô khẽ cười, “Cám ơn cục phó Lưu. Trí nhớ của ngài thật tốt!” Lưu Ỷ Nguyệt nói, trong bụng thầm nghĩ, hắn có khả năng quan sát tốt như vậy, chả trách dù còn trẻ mà đã leo lên được vị trí ấy.

“Lưu tiểu thư, tôi có đề nghị này, không biết cô có đồng ý không?” Lưu Hướng Đông uống một ngụm trà, sau đó nói.

“Ngài nói xem.”

“Tôi gọi cô là Ỷ Nguyệt. Cô cùng đừng cục phó Lưu, cục phó Lưu nữa, khách sáo lắm! Cứ gọi tôi là Hướng Đông, không thì Lưu Hướng Đông cũng được. Cô thấy sao?” Lưu Hướng Đông nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt, nói.

Nghe xong, thiếu chút nữa cô phun cả ngụm trà trong miệng vào mặt hắn. Ỷ Nguyệt? Hướng Đông? Cô và hắn ta thân nhau đến mức đó sao? Mệt hắn nghĩ ra! Xem ra, Hồng Môn Yến đêm nay cô chỉ có thể cẩn trọng đi một bước tính một bước.

“Ha ha, cục phó Lưu, ngài đừng làm tôi sợ. Lá gan của tôi bé lắm!” Lưu Ỷ Nguyệt cười gượng.

“Ha ha, Ỷ Nguyệt, cô lại giả ngơ rồi!” Lưu Hướng Đông nhìn cô, nói. Ánh mắt nguy hiểm khó lường. Hắn thầm nghĩ, cô gái này rốt cuộc đang giả ngu, hay vẫn còn muốn dụ dỗ hắn.

Lưu Hướng Đông lập tức sốc lại tinh thần. Tối nay, hắn muốn xem xem cô sẽ phản ứng như thế nào, nhưng bất luận thế nào, hắn cũng sẽ phục vụ đến cùng.

Lưu Ỷ Nguyệt trầm mặc không nói, yên lặng nhấp trà, trong đầu không ngừng suy nghĩ đối sách. Thứ Lưu Hướng Đông muốn ở cô là gì? Đáp án rất đơn giản, cũng vô cùng rõ ràng.

Ngoài thân thể này, hắn còn có thể muốn gì nữa? Nghĩ đến đây, Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi bực mình, tại sao chính cô cũng bị đàn ông xem thường? Tại sao?

Cô không ngừng tự hỏi chính mình, chẳng lẽ thật sự như lời mẹ kế nói, vì cô cũng giống mẹ? Một người đàn bà trăng hoa, dễ thay lòng đổi dạ.

Trong vài phút ngắn ngủi, nỗi tức giận của cô với Lưu Hướng Đông theo đó trở thành thù hận.

*Hồng Môn Yến: Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc, ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...