Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1: Dạ Dao Quang



Trong lúc Dạ Dao Quang đang mơ màng, dòng nước lạnh ngắt và tanh hôi ùa vào cơ thể cô qua miệng và mũi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn lên. Cô cảm thấy có một bàn tay bóp chặt sau gáy, ấn mạnh đầu cô xuống nước.

Trời ạ, mình đang bị mưu sát!

Cô vận khí theo thói quen nhưng lại cảm thấy đan điền trống rỗng, lúc này mới nhớ ra lúc mình đấu pháp đã bị đánh lén, đáng lẽ phải tiêu đời rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại như vậy?

Lại uống một ngụm nước, người phía sau rõ ràng là muốn lấy mạng cô cho bằng được. Dạ Dao Quang không kịp suy nghĩ nhiều, cô đưa tay về phía sau tóm lấy bàn tay đang đè chặt sau gáy cô, dùng hết sức lực véo thật mạnh vào bàn tay đó, nhưng rốt cuộc chỉ véo rách được một mảng da của đối phương, tại sao cơ thể cô lại yếu như vậy chứ?

“Đồ đê tiện, còn dám véo ta nữa sao!” - Sau lưng truyền đến một câu chửi rủa, là giọng của một người phụ nữ khá khỏe mạnh.

Có lẽ Dạ Dao Quang đã chọc tức người phụ nữ này, cô ta kéo mạnh tóc của Dạ Dao Quang, đập đầu cô vào một tảng đá bên cạnh, sự va đập mạnh này khiến hai mắt Dạ Dao Quang trợn trắng rồi ngất đi.

“Cứu được rồi! Cứu được rồi! Mọi người tránh ra!”

“Vẫn còn thở, mau tìm Đỗ lang trung đến!”

“Nha đầu Dao Quang này, sao lại nghĩ quẫn như vậy chứ! Chuyện đã tới nước phải lấy tính mạng ra đùa hay sao? Tự nhiên lại đi nhảy sông!”

“Ôi, từ khi hai vợ chồng Ôn Lão Tam ra đi, để lại hai đứa nó, cậu Trạm lại nhỏ như vậy, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều đổ hết lên đầu nha đầu Dao Quang, nha đầu này cũng chỉ mới mười hai tuổi, e là chịu không nổi.”

“Thì đó, năm nay mùa màng cũng không tốt, trước đây chúng ta mỗi nhà còn giúp được một ít, năm nay bản thân gia đình mình còn ăn không no, làm sao còn dư thức ăn chứ, nha đầu Dao Quang e là do không muốn thêm một người thêm một miệng ăn nên mới nhảy sông.”

Những tiếng bước chân loạn xạ, những lời bàn tán đặc giọng quê đan xen với nhau ùa vào tai Dạ Dao Quang khiến đầu cô đã đau lại càng đau hơn, cả người cô lạnh run lên.

Lạnh? Đùa sao! Cô đã ngưng kết kim đan sao còn cảm thấy lạnh chứ? Bộ não cứng đơ của cô khẽ suy nghĩ một chút mới nhớ ra rõ ràng cô đã chết rồi, mà mới lúc nãy lại bị ai đó nhấn đầu xuống nước, như vậy, chắc chắn là cô đã theo kịp thời đại: Cô đã xuyên không! Hơn nữa vừa xuyên không đã gặp phải thân thể của người đang bị mưu sát. Vậy đây là đâu chứ?

Cô cảm thấy có người nâng mình lên, liên tục vỗ vào lưng cô, khiến cô mở miệng nôn ra mấy ngụm nước, sau đó lại đặt cô xuống đất trở lại.

Dạ Dao Quang cố gắng mở mắt, lọt vào tầm mắt mơ màng của cô là một khuôn mặt đen đúa xương xẩu, chỉ có da, xương mũi nhô lên tựa sống dao, là tướng người nghèo khổ điển hình! Cũng may ánh mắt sáng sủa có thần thái, do khoảng cách khá gần, Dạ Dao Quang có thể nhìn rõ được trên mí mắt ông có nhiều đường vân nhỏ, đây là đôi mắt chim tước, cho thấy người này hiền lành và trọng chữ tín.

“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”

“Nha đầu Dao Quang, không được làm chuyện ngốc nghếch nữa, con đi rồi thì cậu Trạm phải làm sao?”

“Đúng rồi, đúng rồi! Có khó khăn gì cứ nói với bọn ta, đều là đồng hương với nhau, dù sao cũng phải giúp đỡ nhau.”

Thấy Dạ Dao Quang mở mắt, mọi người kích động mỗi người một câu nói ầm lên.

Dạ Dao Quang cảm thấy đầu rất đau, những tiếng ồn ào bát nháo này càng khiến đầu cô ong ong, sau đó mắt cô lại trợn lên rồi ngất đi.

Lần thứ hai Dạ Dao Quang tỉnh lại, nằm bên cạnh cô là một cậu bé khoảng tám tuổi, tóc cậu bé cột thành hai búi trên đỉnh đầu như hai chiếc sừng, kiểu dáng của trẻ em thời xưa. Cậu mặc một bộ đồ làm bằng vải thô, màu xám xanh cũ kỹ, khuôn mặt gầy gò, nhưng môi vẫn hồng hào, răng vẫn trắng tinh, mắt phượng có thần thái, còn nhỏ mà đã có một khuôn mặt bán nam bán nữ, lớn lên nhất định sẽ trở thành một yêu nghiệt! Nhìn mặt cậu bé khiến Dạ Dao Quang bất chợt động lòng, phải cố gắng kiềm chế để không giơ tay qua vuốt ve vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng đó.

Bàn tay cậu bé nắm chặt tay cô, cô khẽ động đậy cậu bé liền tỉnh giấc, nhanh chóng ngồi bật dậy, đưa tay sờ trán Dạ Dao Quang, nhiệt độ bình thường khiến cậu bé thở phào nhẹ nhõm:

“Dao Dao, nàng đói không, ta nhờ Lam thẩm nấu cháo rồi, đang hâm trên lò, để ta mang đến cho nàng nhé.”

Không chờ Dạ Dao Quang nói gì, cậu bé đã chạy nhanh ra ngoài. Dạ Dao Quang nhìn bóng lưng vừa khuất, rất nhiều ký ức như dòng nước như được mở van tuôn trào trong đầu cô. Xem xong những ký ức như xem một bộ phim, Dạ Dao Quang không ngăn được một tiếng thở dài.

Chưa từng nghĩ rằng một người có thể nói là có thể hô phong hoán vũ như mình lại rơi vào hoàn cảnh này, từ một bà hoàng về Huyền học biến thành một cô bé đã đành, lại còn là một đứa con dâu được nuôi từ bé nữa. Đúng vậy, cậu bé vừa chạy ra ngoài lúc nãy không phải đệ đệ của cô, mà chính là phu quân!

Dạ Dao Quang âm thầm than vãn, kiếp trước bao nhiêu thiếu gia danh môn công tử vọng tộc xếp hàng dài chờ được cô ngó đến, bây giờ thì hay rồi, vừa đến đã bị một tên nhóc trói buộc, hơn nữa lại còn là thời cổ đại không có nhân quyền. Tuy rằng từ ký ức của chủ thể có thể biết được, ở thời đại được tạo ra không biết do sự cố từ đâu này, địa sư - tương đương với thầy phong thủy thời sau - cũng có địa vị khá cao.

Nhưng bây giờ cô chỉ là một cô bé tuổi mụ mới mười hai tuổi! Những văn hóa khác của Trung Quốc ở hậu thế có lẽ chính là kết tinh được ngưng tụ sau hàng ngàn năm, nhưng Huyền học tuyệt đối là ngược lại, trí tuệ Huyền học thật sự khi được lưu truyền đến hiện đại, tinh túy gần như đã không còn. Những người có thể trở thành chuyên gia, trừ phi được tổ tiên truyền lại, nếu không thì phải có ngộ tính cực cao, bản thân tự mày mò từ đầu. Dạ Dao Quang thuộc trường hợp thứ nhất, cô được sinh ra trong phong thủy thế gia, chưa từng đi học, trước mười lăm tuổi sống ẩn dật với ông nội, sau đó gia tộc bồi dưỡng riêng, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh Huyền học.

Ông trời nhất định là thấy kiếp trước cô đã làm tan nát trái tim của bao chàng trai nên mới cố tình chơi xỏ cô như vậy!

“Dao Dao, nàng mau ăn đi, ta cố tình đến chỗ Đỗ tứ thúc xin về ít gạo.” - Ngay lúc Dạ Dao Quang đang trách cứ ông trời thì vị hôn phu hiện tại của Dạ Dao Quang - tiểu mỹ nam Ôn Đình Trạm - bưng đến một chén cháo vô cùng thơm ngon.

Cháo được hầm bằng hạt sen và táo đỏ, vị rất ngọt, vừa nuốt một ngụm, Dạ Dao Quang đã cảm thấy cổ họng thoải mái hơn rất nhiều, ngay đến cơn đau sau gáy cũng giảm bớt đi không ít.

“Muội không ăn được nữa, chàng ăn đi.” - Ăn được nửa chén cháo, Dạ Dạo Quang liền lắc đầu nói.

Có được ký ức của chủ thể, Dạ Dao Quang biết rằng gia đình họ chỉ còn lại hai người họ, phụ mẫu đã qua đời từ hai năm trước. Một gia đình vốn dĩ cuộc sống cũng khá tốt đã trở nên túng quẫn sau biến cố hai năm trước, mười mấy mẫu ruộng tốt của phụ thân Ôn Đình Trạm để lại đã lần lượt bị đem bán, nhờ vậy mới lây lất sống được đến hôm nay.

Trong nhà lúc này không thể nào có được gạo ngon như thế này, trong ký ức, tiểu mỹ nam này cũng đã rất lâu không được ăn cơm. Không biết có phải do đã bị ký ức dung hợp không, cô bỗng dưng cũng chịu ảnh hưởng của chủ thể, cũng trở nên quan tâm đến cậu bé này theo bản năng.

Cảnh này nếu để những người kiếp trước luôn đánh giá cô là “vẻ ngoài đa tình thực chất vô tình” biết được, e là mắt họ sẽ trợn to đến mức rơi tròng mắt ra ngoài!
Chương tiếp
Loading...