Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 31: Lòng Bàn Tay



Tạ Nhất có chút nghi hoặc.

Amy là vị hôn thê của Khang Chí vì cái gì muốn nói dối? Dựa theo thông tin trên vé điện tử biểu hiện, Khang Chí căn bản không có vào nhà ma. Amy lại nói Khang Chí sau khi chay ra khỏi nhà ma mới cùng mình tách ra. Toàn bộ nhân viên công tác nhà ma, còn có nhân viên công tác ở khu giải trí đều đi tìm kiếm Khang Chí, mà Khang Chí căn bản không có xuất hiện ở nhà ma. Thực vừa khéo chính là camera theo dõi nhà ma cùng ngày đã xảy ra vấn đề, cũng không thể chứng minh Khang Chí rốt cuộc có ở đây hay không.

Tạ Nhất nói:

"Vì cái gì Amy muốn nói dối? Việc này càng ngày càng kỳ quái."

Thời điểm Tạ Nhất nói chuyện, điện thoại của Thương Khâu thế nhưng vang lên. Thứ sáu đến chủ nhật Tạ Nhất sẽ là người đóng cửa quán ăn. Mà hiện tại đã sau 4 giờ sáng, di động của Thương Khâu thế nhưng còn có người gọi vào.

Là dãy số xa lạ.

Tiếng chuông di động vang lên, làm người đứng bên cạnh là Tiểu Trương giống như chim sợ cành hoảng sợ.

Thương Khâu bắt máy, giọng thực lạnh nhạt nói:

"Alô."

Đầu kia nói câu gì đó, Tạ Nhất nghe không rõ, bất quá biết là phụ nữ. Ngay sau đó Thương Khâu liền để điện thoại lên bàn, ấn loa ngoài.

Giọng người phụ nữ phóng to. Lại là người mà bọn họ vừa rồi nhắc tới, Amy.

Giọng Amy thực hoảng sợ, nói:

"Tôi nghe nói đại sư là người đuổi ma... Nhà tôi có quỷ... Thỉnh... tới xem! Tôi có tiền! Tôi có tiền! Muốn bao nhiêu cũng có!"

Tạ Nhất nghe thấy giọng Amy, chấn kinh mở to hai mắt.

Đó là tiếng Trung. Tuy rằng không lưu loát, có chút lắp bắp, nhưng nghe rõ ràng. Lúc ấy ở công viên giải trí, rõ ràng Amy không nói được tiếng Trung, còn phải tìm người tới phiên dịch. Thời điểm nói chuyện với Thương Khâu cũng dùng tiếng Pháp!

Tạ Nhất càng thêm kỳ quái.

Rõ ràng nói được tiếng Trung, vì cái gì muốn che giấu?

Tạ Nhất nhìn thoáng qua Thương Khâu. Thương Khâu nheo nheo mắt, không có lập tức nói chuyện. Đầu bên kia thực sốt ruột, nói:

"Muốn bao nhiêu tiền? Chỉ cần có thể bảo vệ tôi an toàn, muốn bao nhiêu tôi cũng đều trả! Lại đây nhanh lên! Nhà tôi có quỷ! Thật sự có quỷ a!"

Thương Khâu rốt cuộc không nhanh không chậm mở miệng, giọng khàn khàn trầm thấp, nói:

"Cái dạng gì?"

Nghe được giọng Thương Khâu, Amy nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lại nói:

"Là... Là vị hôn phu của tôi! Là Khang Chí!"

Khang Chí?!

Tạ Nhất lại kinh ngạc. Thương Khâu nhíu nhíu mày, lập tức làm một động tác im tiếng, ngón trỏ đặt ở bên miệng. Tiểu Trương nghe được tên Khang Chí, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra, dùng tay che lại miệng mình, mở to hai mắt.

Bọn họ vừa rồi cũng thấy được Khang Chí. Khang Chí kéo lê ruột, bò lại đây tìm Tiểu Trương đòi đồ vật. Nhưng Tiểu Trương khẳng định mình không có giết người. Hắn không quen biết Khang Chí, chỉ là ngày đó đi làm không cẩn thận nhìn thấy Khang Chí mà thôi. Hắn thậm chí không thể khẳng định người ở khu trò chơi hầm mỏ cãi cọ chính là Khang Chí hay không.

Thương Khâu nghe thấy Amy nói cái này, lại nói:

"Nói cụ thể đi."

Giọng Amy hoảng sợ dồn dập nói:

"Tôi... Tôi ở nhà một mình... Sau đó... sau đó liền có người đến. Tôi không biết là ai, nghe được âm thanh liền đi ra ngoài xem... Kết quả... trời ơi thật là đáng sợ! Là Khang Chí! Là vị hôn phu của tôi, sao có thể nhận không ra. Hắn đã trở lại! Hắn đã trở lại! Hắn còn muốn... tôi làm cô dâu quỷ!! Cứu... cứu tôi! Cứu... cứu tôi! Đại sư chính là người đuổi ma!"

Thương Khâu cùng Tạ Nhất nhìn nhau. Tạ Nhất càng thêm mê mang. Nói cách khác, Khang Chí vừa mới tập kích Tiểu Trương đòi nội tạng. Kết quả liền chạy tới nhà Amy muốn kết hôn?

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Khang Chí cũng rất có nhã hứng... tư duy rất nhanh nhạy.

Amy hoảng sợ không giống như là giả, đặc biệt kích động, nói:

"Cầu đại sư!! Mau tới cứu tôi! Đại sư làm bảo vệ tôi an toàn, tôi... tôi có thể cho rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu cũng được! Đời này cũng xài không hết!"

Tạ Nhất nghe thấy cái này, nhướng mày, nghĩ thầm.

Thương Khâu chính là phú hào, trong ngăn tủ đều là tiền!

Thương Khâu nói chuyện rất chậm, hơn nữa không dễ dàng mở miệng. Amy tựa hồ thực sốt ruột, nói:

"Nói đi! Muốn bao nhiêu tiền! Tôi đều cho! Mau tới bảo vệ tôi. Tôi thật sự rất sợ hãi! Ô ô ô...... Chúa ơi! Thật là đáng sợ!"

Thương Khâu nghĩ nghĩ.

Ngày mai phải thay thế Tạ Nhất đi làm, vì ngày mai đã là thứ hai. Xin nghỉ là trừ tiền lương, cho nên cần tính giá cao mới được!

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"300. 000......"

Amy lập tức nói:

"Được! Được! 300.000 thì 300.000! Tôi trả!"

Lúc này Thương Khâu lại đột nhiên cười một tiếng, giọng thập phần ôn nhu nói:

"Euro."

Tạ Nhất:

"......"

Nếu Tạ Nhất không đoán sai, hiện tại đồng Euro đổi nhân dân tệ thấp nhất là 7.8, thời điểm đột phá là 7.92.

Bên kia Amy quả nhiên kêu lên.

"Cái gì!? Euro! Sao... không đi cướp ngân hàng!?"

Thương Khâu thực bình tĩnh nói:

"Tôi còn có đơn hàng khác, không có việc gì tắt máy."

"Từ từ! Từ từ! Cứ như vậy đi! 300.000 euro"

Amy thập phần kích động nói:

"Mau tới đây! Tôi rất sợ! Địa chỉ gửi qua tin nhắn. Trong vòng nửa giờ nhất định phải tới đây!"

Thương Khâu cười, nói:

"Được."

Hắn nói trực tiếp ngắt điện thoại. Tạ Nhất trợn tròn mắt.

Thương Khâu quả thực là công phu sư tử ngoạm. Một câu là 300. 000 Euro. Đừng nói là xin nghỉ một ngày, xin nghỉ một tháng tôi cũng vui!

Bên kia Tiểu Trương lại khẩn trương nói:

"Không... không, các người không thể đi. Đừng bỏ lại tôi. Nếu quỷ trở về lấy mạng tôi thì làm sao đây?"

Tạ Nhất nghe Tiểu Trương nói như vậy, tựa hồ cũng cảm thấy có lý. Nói không chừng lúc ấy Khang Chí cũng thấy được Tiểu Trương vội vã đi làm. Hơn nữa đang lâm vào nguy hiểm, hắn xem Tiểu Trương trở thành rơm rạ cứu mạng. Tiểu Trương lại không có chú ý hắn, liền đi rồi, cho nên Khang Chí sau khi chết oán khí không tan muốn tìm người trả thù. Nếu thật là như vậy, Tiểu Trương cũng rất nguy hiểm.

Thương Khâu một chút cũng không lo lắng, nói:

"Tôi có biện pháp."

Hắn nói, mở cửa phòng, chuẩn bị xuống lầu. Tiểu Trương vội vàng nói:

"Anh...... anh đi đâu?"

Thương Khâu nói:

"Xuống lầu đi tìm thứ có thể bảo vệ cậu."

Hắn nói trực tiếp đi ra ngoài. Tạ Nhất cũng đuổi theo, dặn dò Tiểu Trương ở trong phòng, ngàn vạn lần đừng ra ngoài.

Tạ Nhất đi theo Thương Khâu vào thang máy, hồ nghi nói:

"Có thể bảo vệ Tiểu Trương? Nhiếp Tiểu Thiến không được sao?"

Thương Khâu lắc lắc đầu. Tạ Nhất cũng cảm thấy khả năng không đáng tin cậy. Nhiếp Tiểu Thiến cùng cái bình ngâm dưa muối còn kém nhiều lắm.

Nhiếp Tiểu Thiến ở phòng bên liền hắt xì một cái, cảm thấy có người ở sau lưng mắng mình.

Tạ Nhất kỳ quái nói:

"Vậy chúng ta đi tìm ai? Bạn anh sao?"

Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói:

"Cậu cũng quen."

"Tôi quen?"

Tạ Nhất chỉ chỉ chính mình, tức khắc càng thêm mê mang, không biết rốt cuộc là ai.

Hai người đi ra khỏi thang máy, trước tiên đến cửa hàng tiện lợi mua một túi thức ăn cùng đồ hộp cho mèo, sau đó đi tới hoa viên. Tạ Nhất nhìn Thương Khâu còn tưởng rằng hắn lại muốn làm việc riêng, cho mèo ăn.

Quả nhiên Thương Khâu đi cho mèo ăn.

"Meo meo"

Mấy con mèo liền chạy ra, phe phẩy cái đuôi, vẻ mặt ngốc manh thò qua ăn bữa khuya.

Tạ Nhất càng ngốc. Bọn họ rõ ràng là đi tìm người hỗ trợ, kết quả sao chạy tới cho mèo ăn?

Liền thấy Thương Khâu duỗi tay sờ sờ những con mèo con, ngữ khí bình tĩnh nói:

"Ta phải đi ra ngoài một chuyến, trên lầu có người cần được bảo vệ, các ngươi giúp ta trông chừng hắn."

Hắn nói xong, những con mèo con lập tức ngẩng đầu nhỏ, liếm liếm mép.

"Meo meo"

Tạ Nhất:

"......"

Cái tình huống gì đây?

Thương Khâu gãi gãi cằm, chọc đến mèo con kêu càng ngọt, nói:

"Được rồi, hiện tại đi đi."

"Meo"

Mấy con mèo con lại kêu, sau đó xếp hàng, một con đi theo một con, phe phẩy cái đuôi nhỏ, lắc lư mông nhỏ, xếp thành hàng đi vào tòa nhà.

Tạ Nhất nhìn theo, thấy mấy con mèo đến cửa thang máy. Sau đó từng con từng con nhảy lên lưng nhau, xếp thành một cái tháp mèo có độ cao như người trưởng thành. Con ở phía trên cùng dùng móng mèo chụp một cái vào nút thang máy. Thang máy mở ra. Sau khi tất cả vào trong, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Tạ Nhất:

"......"

Mèo...... mèo thành tinh!

Thương Khâu thấy Tạ Nhất trừng to mắt, cơ mặt giật giật, vỗ vỗ bả vai, nói:

"Đi thôi."

Thương Khâu nói xong xoay người liền đi. Tạ Nhất kinh ngạc đuổi theo, nói:

"Vậy...... Những con mèo đó không phải mèo hoang?"

Thương Khâu nhìn một cái, nói:

"Là mèo hoang, nhưng không bình thường."

Tạ Nhất tức khắc cảm thấy thế giới quan của mình lại sang trang...

Nhà Amy ở trung tâm thành phố, là khu người giàu có. Trung tâm thành phố không có biệt thự, bất quá tòa chung cư kia thập phần xa hoa, giao thông thuận tiện, gần trung tâm thương mại, còn là khu vực có các công ty tài chính lớn.

Thương Khâu đón xe taxi. Tạ Nhất sau khi lên xe taxi mới cân nhắc ra.

Thương Khâu không tìm Nhiếp Tiểu Thiến hỗ trợ, ngược lại tìm một đám mèo con. Nói như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến còn không có đáng tin bằng mèo con đâu. Ngẫm lại thấy Nhiếp Tiểu Thiến thật bi ai HunhHn786.

Không cần nửa giờ, mười lăm phút hai người đã đến nơi. Tạ Nhất nhìn tòa chung cư xa hoa, tức khắc thập phần hâm mộ, nói:

"Nơi đây thật đẹp."

Thương Khâu nhìn một cái, nói:

"Cậu thích?"

Tạ Nhất nói:

"Nhà đẹp ai không thích, bất quá giá rất cao."

Hai người đi vào thang máy lên tầng lầu có nhà Amy. Đến trước cửa, Tạ Nhất ấn chuông, bên trong truyền ra giọng đề phòng.

"Là ai?!"

Thương Khâu nhìn Tạ Nhất một cái. Tạ Nhất lập tức ho khan một tiếng, nói:

"Amy tiểu thư, tôi là Thương Khâu."

Cửa mở ra, trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Có thể bởi vì vừa mới có quỷ, cho nên Amy không dám tắt đèn ngủ. Bốn phía rộng thoáng, đèn trong nhà tất cả đều mở lên. Amy tóc tai rối tung, sắc mặt thực tiều tụy, quầng thâm mắt cũng thực dày đặc, thoạt nhìn thật là bị âm khí ảnh hưởng. Bộ dạng này cùng ban ngày xa hoa kiều diễm một chút cũng không giống nhau.

Amy nhìn thấy bọn họ, vội vàng nói:

"Các người nhất định phải bảo vệ tôi! Thật là đáng sợ! Là... Là Khang Chí đã trở lại! Chúa ơi! Khang Chí! Hắn muốn tôi đi cùng, làm cô dâu quỷ của hắn! Chúa ơi! Tại sao lại như vậy......"

Amy nói, ngồi ở trên sô pha, bụm mặt bắt đầu khóc thút thít. Tạ Nhất không thể thấy phụ nữ khóc, nhưng cũng không có biện pháp gì. Nào biết Amy vừa khóc, vừa nhìn trộm Thương Khâu qua khe hở ngón tay.

Tạ Nhất:

"......"

Tình huống gì thế này? Tuy rằng đang khóc, nhưng cô ta còn trộm ngắm Thương Khâu, ánh mắt còn có chút ngượng ngùng?

Thương Khâu giống như không có chú ý tới điểm này, chỉ là muốn biết một chút tình huống.

"Có thể dẫn chúng tôi xem chung quanh không?"

Amy vội vàng nói:

"Được, được, đương nhiên có thể."

Cô ta nói, còn vuốt tóc, đem tóc sửa sang lại gọn gàng.

Tạ Nhất cảm giác mình không có nhìn lầm, Amy liếc mắt đưa tình với Thương Khâu. Tạ Nhất vẻ mặt chấn kinh. Thương Khâu lại không có biểu hiện gì đặc biệt, vẫn cứ như là không phát hiện. Tạ Nhất sờ sờ mặt.

Mình hiện tại trong thân xác Thương Khâu, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng dựa theo thẩm mỹ bản thân mà nói, rõ ràng hiện tại mình đẹp trai hơn một chút!

Phải biết rằng, Tạ Nhất trước kia chưa từng có bạn gái, cũng không có ai theo đuổi, vẫn luôn là "quý tộc độc thân", căn bản không có duyên với phái nữ. Kỳ thật Tạ Nhất không có ai cũng không phải bởi vì Tạ Nhất khó coi, mà là bởi vì trong thân thể âm khí quá nhiều. Nhưng mà hiện tại, Thương Khâu dương khí đầy đủ, ở trong thân xác Tạ Nhất, lực hấp dẫn giống như phun trào.

Có rất nhiều người cũng kỳ quái, rõ ràng không đẹp, nhưng có sức hút kỳ lạ, khiến cho người khác cảm thấy hết sức gợi cảm, rất hấp dẫn. Mà có người rõ ràng diện mạo xuất sắc, tính tình cũng thân thiện, nhưng không thu hút chút nào. Kỳ thật đây là vấn đề âm dương khí.

Hiện giờ Thương Khâu không kém, chứa vô hạn dương khí. Amy lại vừa mới đụng phải quỷ, bị âm khí ảnh hưởng, chính là khát vọng khát cầu loại dương khí ấm áp này, cho nên liếc mắt một cái là coi trọng Thương Khâu, cũng là hiện tượng bình thường.

Amy nói bọn họ chờ một lát, nói muốn đi đổi một bộ quần áo, vì thế vào phòng ngủ, để cho bọn họ tùy tiện xem xét chung quanh.

Thương Khâu ôm cánh tay nhìn chung quanh. Tạ Nhất thò lại gần, nhỏ giọng nói:

"Vừa rồi có phát hiện không?"

"Phát hiện cái gì?"

Tạ Nhất nhỏ giọng nói:

"Amy vừa mới chết vị hôn phu, ngày hôm qua còn cùng tiểu thịt tươi hẹn hò, vừa nãy còn liếc mắt đưa tình với anh."

Thương Khâu quay đầu lại nhìn Tạ Nhất một cái, nhướng mày cười. Tạ Nhất như bị điện giật, cảm giác có một dòng điện từ đỉnh đầu kéo dài đến xương cùng. Tê liệt từ trong xương, chạm vào sẽ vỡ ra.

Tạ Nhất muốn nhắc lại.

Vừa rồi Amy muốn quyến rũ nhưng chưa đủ. Thương Khâu lúc này mới gọi là quyến rũ chết người đây!

Thương Khâu nghe Tạ Nhất hỏi, lại nhàn nhạt nói:

"Không thấy gì cả."

Tạ Nhất:

"... Vậy anh cảm thấy có phải Khang Chí không?"

Thương Khâu nghe lời này, nhăn lại mi, nói:

"Đích xác có âm hồn đã tới, bất quá..."

Hắn nói tới đây liền dừng lại, Tạ Nhất sốt ruột nói:

"Bất quá cái gì?"

Thương Khâu đột nhiên nghiêng người qua, ở bên tai Tạ Nhất thấp giọng nói:

"Không giống khí tức của Khang Chí."

Tạ Nhất cảm thấy bên tai có một luồng khí nóng vèo vèo, mang theo ấm áp của nhiệt độ cơ thể, vẫn luôn thổi vào một bên tai. Thương Khâu nói cái gì quả thực Tạ Nhất nghe không rõ ràng lắm. Tạ Nhất rụt rụt cổ, ho khan một tiếng, vừa định nói không phải Khang Chí thì đó là ai?

"Cạch!"

Lúc này cửa phòng ngủ mở, Amy từ bên trong đi ra. Xác thực cô ta đã thay đổi một bộ quần áo, nhưng... tương đối hở.

Amy thay đổi quần áo mặc ở nhà thành áo ngủ!?

Một chiếc váy màu hồng nhạt khá hở. Thiết kế ngực và phía sau lưng lộ quá nhiều, toàn bộ là vải ren, chỉ có phần bụng là một mảnh tơ tằm mỏng. Chỉnh thể cho người ta cảm giác đây giống như là đồ ngủ, lộ cũng quá nhiều!

Tạ Nhất thiếu chút nữa che đôi mắt.

Amy từ bên trong đi ra, thời điểm di chuyển làn váy còn hướng lên trên, đùi sắp không che được. Đôi mắt Tạ Nhất đau nhức vô cùng. Thương Khâu vẫn thản nhiên nhìn, giống như Amy không có biến hóa gì.

Amy cười nói:

"Thật là vất vả hai vị đi một chuyến, còn phải bảo vệ tôi. Hai vị muốn uống cái gì? Rượu vang đỏ? Champagne?"

Tạ Nhất nhanh xua tay, nói:

"Không cần, không cần."

"Không cần câu nệ."

Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, muốn biết tình huống. Amy đi tới, thế nhưng muốn ngồi ở giữa hai người. Khoảng cách giữa hai người cũng không lớn, nếu ngồi xuống, Tạ Nhất cảm thấy Amy khẳng định sẽ ngồi ở trên đùi Thương Khâu.

"Ting tang ting tang...."

Bất quá lúc này chuông di động của Amy vang lên. Amy nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó tươi cười đã không thấy tăm hơi, vội vàng cầm di động, ngượng ngùng nói:

"Tôi đi nghe điện thoại."

Amy cầm di động vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Tuy rằng đóng cửa, nhưng giọng Amy vẫn truyền ra, thực tức giận, đứt quãng.

"Cái gì!?... Công ty không phải nuôi phế vật... Phế vật như vậy quơ tay là có một đống. Tôi mỗi tháng trả nhiều tiền mà chỉ có năng lực này... Cả chuyện nhỏ cũng không thể giải quyết xong... Chờ cuốn gói cút đi!... Tôi cho cơ hội cuối cùng, tự liệu mà làm!"

Giọng Amy đứt quãng, tuy rằng nghe không được đầy đủ, nhưng cũng có thể nghe ra công ty có vấn đề, có người làm sai khiến Amy thập phần giận dữ.

Cửa phòng ngủ lại mở ra, sắc mặt Amy đỏ ửng, sửa sang lại một chút đầu tóc, ngay sau đó cười nói:

"Hai vị, tôi có chút mệt, nhưng... một mình không dám ngủ."

Đúng là trong nhà có quỷ, đích xác một mình không dám ngủ!

Amy lại nói:

"Ngày mai buổi sáng tôi còn có cuộc họp quan trọng, cần ngủ đủ. Cho nên... Cho nên có thể nhờ anh ở bên cạnh... bảo vệ không?"

Amy nói, còn ngượng ngùng nhìn qua Thương Khâu.

Bên cạnh... Bảo vệ...

Tạ Nhất ngay sau đó trừng mắt nhìn Thương Khâu, lại nhìn qua Amy.

Amy này rõ ràng là muốn câu tiểu thịt tươi đây!

Tạ Nhất rất là bất bình.

Mình trước kia sao không có ai câu. Trao đổi thân thể, ngược lại bị câu số lần!

Amy lại lắp bắp nói:

"Tôi... Tôi sợ Khang Chí còn trở lại. Anh có thể... cùng nhau ngủ. Là... ở trong phòng ngủ cùng tôi, như vậy tôi sẽ không sợ hãi."

Rõ ràng là mời chào...

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Thương Khâu chính là người đứng đắn, tuyệt đối sẽ không đồng ý...!

Tạ Nhất còn chưa có nghĩ xong, liền nghe Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Có thể."

Tạ Nhất:

"......"

Cái gì? Lỗ tai mình có vấn đề sinh ra ảo giác sao?

Amy kinh hỉ nói:

"Thật sự!?"

Thương Khâu vẫn là nhàn nhạt, gật gật đầu, nói:

"Chúng tôi lại đây chính là vì bảo vệ an toàn của khách hàng, tất nhiên có thể."

Tạ Nhất:

"......"

Còn giọng đường hoàng!

Amy lập tức duỗi tay giữ chặt Thương Khâu, đem hắn kéo vào phòng ngủ. Tạ Nhất cũng muốn theo, bất quá bị Amy ngăn cản. Amy vội vàng đóng cửa, cười nói:

"Vị đại sư này ở phòng khách thì được rồi."

"Cạch!"

Cửa phòng đóng lại, Amy và Thương Khâu bên trong, Tạ Nhất bị nhốt ở bên ngoài. Tạ Nhất trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt. Bên trong còn truyền ra tiếng cười.

Không biết vì cái gì, Tạ Nhất tức khắc cảm giác đỉnh đầu bốc khói. Tạ Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Cái quỷ gì?!"

Đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt xoay chuyển, Tạ Nhất nghĩ thầm.

Thì ra Thương Khâu cũng không phải người đứng đắn gì. Chẳng lẽ anh ta coi trọng Amy? Tuy rằng Amy thoạt nhìn thực khả nghi, nhưng không thể phủ nhận là người đẹp. Tóc vàng, mắt xanh, dáng người lại bốc lửa, còn ăn mặc gợi cảm như vậy, quả thực không thể bỏ qua được!

Tưởng tượng đến đây, Tạ Nhất trong lòng phát nóng, còn có điểm chua xót. Không thể hiểu được vì sao lại vậy, Tạ Nhất cảm giác mình có chút kỳ quái. Bất quá nghĩ nghĩ liền thấy bình thường trở lại.

Khẳng định là bởi vì mình không muốn Thương Khâu dùng thân thể mình làm loạn!

Cửa phòng đóng chặt, bên trong còn có âm thanh phát ra. Tạ Nhất không cam lòng cứ như vậy ở phòng khách gác đêm. Tròng mắt xoay chuyển, dứt khoát thật cẩn thận kề tai vào cửa, dùng sức nghe động tĩnh bên trong.

Tạ Nhất dùng sức nghe trong chốc lát, cũng không nghe được gì. Lại nằm bẹp xuống ngó kẹt cửa, nhưng cái gì cũng nhìn không tới.

Sau một lát, liền nghe được âm thanh rất nhỏ.

"Tách"

Ánh sáng chiếu ra khe cửa không còn, phòng ngủ tắt đèn!

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, nghĩ thầm.

Không phải thật sự ngủ rồi chứ?!

Tạ Nhất nhìn khe cửa đen như mực, cảm giác nóng lên, thật sự rất muốn đá cửa.

Thương Khâu, nếu anh thật sự dùng thân thể tôi phong lưu sung sướng, ngày mai tôi liền liều mạng với anh!

Tạ Nhất tức giận, mỗi bước đi đều như búa tạ nện xuống. Từ phòng ngủ đi qua phòng chứa đồ, đến phòng khách, vào phòng bếp vân vân...

Tạ Nhất nhàm chán đi chung quanh, rồi trở về ngồi ở so pha phòng khách.

Nhìn nhìn đồng hồ, đã qua 5 giờ sắp 6 giờ, trời đã sáng. Chờ 8 giờ, Tạ Nhất còn phải gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ phép.

Tạ Nhất ngồi xuống sô pha, đụng phải một vật cứng ngắc lạnh như băng. Thì ra là điều khiển TV. Liền chán đến chết bấm điều khiển, chuẩn bị xem TV. Dù sao không thể ngủ, không bằng xem TV. Tạ Nhất mở TV, thời gian này không có tiết mục giải trí hay. Tạ Nhất bấm bấm đổi đài liên tục. Giờ này truyền hình đang phát tin tức, Tạ Nhất không thích xem tin tức, vốn định cho qua. Bất quá màn hình nhoáng lên, phảng phất thấy được hình ảnh quen thuộc, vì thế Tạ Nhất dừng lại.

Trách không được quen mắt, là tin tức ở công viên giải trí. Ở công viên giải trí có người đi lạc, lúc này là một đứa bé chưa đến mười tuổi. Mẹ đứa bé khóc tê tâm liệt phế, xin mọi người hảo tâm hỗ trợ tìm con mình.

Người mẹ mang con đi công viên giải trí chơi. Dù sao sắp khai giảng, trẻ nhỏ không thích đi học, vì dỗ dành con, người mẹ cũng bớt thời giờ đi một chuyến đến công viên giải trí. Hết thảy đều thực bình thường, đứa bé chơi đến mệt mỏi, ăn vạ trên mặt đất không đi. Người mẹ nói con ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, còn mình xoay đi mua hai cái kem ốc quế.

Nhưng khi người mẹ quay lại, đã không thấy con. Không ai nhìn thấy đứa bé chạy đi nơi đâu, hoặc là bị người nào mang đi. Thực vừa khéo, đó là góc chết của camera giám sát, bởi vậy cũng không có nhìn thấy gì.

Đứa bé mất tích đã khá lâu, làm người mẹ phi thường lo lắng. Nhân viên công viên giải trí cũng hỗ trợ tìm kiếm, nhưng căn bản tìm không thấy, không thu hoạch được gì.

Trong tin tức người mẹ kia khóc thống khổ, xin mọi người hảo tâm nếu nhìn thấy con của mình thì liên hệ với cô. Ngay sau đó trên màn hình chiếu thông tin của người phụ nữ, còn có ảnh chụp chính diện bỏ mũ của đứa bé.

Một đứa bé chưa đến mười tuổi, phỏng chừng là tiểu học năm hai năm ba, mắt to trong veo, thực linh động, diện mạo đáng yêu, là loại khiến người ta thích.

Tạ Nhất nhìn ảnh chụp đứa bé trong TV, còn cảm thán.

Hiện tại hình như là thời buổi rối loạn, công viên giải trí thế nhưng xảy ra nhiều sự cố như vậy. Thật hy vọng chỉ là đi lạc, thực mau là có thể tìm trở về!

Tạ Nhất nghĩ như vậy, liền chuẩn bị đổi đài, kết quả liền nghe TV phát ra âm thanh.

"Roẹt.... roẹt..."

Màn hình chỉ còn một màu trắng với bông tuyết lả tả HunhHn786.

Tạ Nhất kinh ngạc.

TV còn có cái dạng này. TV thế hệ mới còn phát ra bông tuyết, có phải nên đổi kênh hay không?

Tạ Nhất dùng điều khiển từ xa đổi đài, kết quả TV thật sự hỏng rồi, thế nhưng bất động. Hơn nữa hình ảnh liền bị khóa chết ở ảnh chụp đứa bé kia, vẫn không nhúc nhích, giống như bấm tạm dừng vậy.

Tạ Nhất lắc lắc cái điều khiển từ xa, lầm bầm lầu bầu nói:

"Cái điều khiển này bị hỏng rồi."

"Ha ha!"

Đang cúi đầu chuẩn bị mở hộp pin của cái điều khiển từ xa ra xem thử. Tạ Nhất muốn nhìn xem có phải hết pin hoặc là tiếp xúc bất thường gì đó, liền nghe được tiếng cười.

Tạ Nhất chấn động, tức khắc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bốn phía.

Chung quanh cũng không có ai, đèn đuốc sáng trưng. Không có bất luận cái gì dị thường.

"Ha ha! Ha ha ha!"

Ở ngay lúc này, lại có tiếng cười quanh quẩn.

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, đột nhiên nhìn chăm chú vào màn hình. Trên TV là ảnh chụp đứa bé thế nhưng đã thay đổi. Đôi mắt chậm rãi híp lại, khóe miệng cũng nhếch lên, cánh mũi cũng căng phòng. Đứa bé đang cười...

Đứa bé trên TV đang cười!

"Ôi!!!"

Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, đột nhiên đứng lên lui về phía sau. Đứa bé trong ảnh thật sự đang cười.

"Ha ha!"

Tiếng cười trong trẻo có lực xuyên thấu rất mạnh.

Tạ Nhất dùng sức ấn nút giảm âm thanh trên điều khiển từ xa, nhưng không dùng được. Không đổi được đài, cũng không thể tắt. Đứa bé trên TV càng cười càng lãnh lót.

Sợ tới mức Tạ Nhất vội vàng muốn chạy. Nhưng một chốc, đứa bé trên TV không chỉ là cười, mà là động. Nó vận động thân thể, từ trong TV... bò ra. Vừa bò, vừa phát ra âm thanh.

"Tí tách... tí tách..."

Âm thanh của chất lỏng nhỏ giọt.

Tạ Nhất trơ mắt nhìn đứa bé đáng yêu từ trong TV bò ra tới. Thời điểm nó bò ra còn có mùi tanh của máu. Không hề là bộ dạng đáng yêu, mà là đầy người máu, máu loãng không ngừng chảy...

Tạ Nhất kinh hách, tất cả âm thanh đều ở cổ họng.

Một đứa bé đáng yêu từ trong TV bò ra, bụng bị mổ kéo lê ruột, đôi mắt đỏ ngầu...

Tạ Nhất nhanh chóng lui về phía sau.

"Bịch!!"

Bị sô pha vướng, Tạ Nhất ngã trên mặt đất, Tạ Nhất muốn bò dậy để chạy, liền nghe được một tiếng vang lớn.

"Xoảng"

Đèn trên đầu trong nháy mắt nổ tung, giống nhau như mưa pha lê từ trên trời giáng xuống. Tạ Nhất nhanh che lại đầu.

Thương Khâu mặt soái như vậy, không thể để bị hủy dung!

Tạ Nhất che lại đầu, lúc này mới nghĩ đến.

Có quỷ, vì sao mình lại nghĩ đến Thương Khâu soái hay không soái!

Trong nháy mắt, bóng đèn nổ tung, bốn phía đột nhiên tối tăm, chỉ còn ánh sáng từ màn hình TV tản ra. Nương theo ánh sáng lành lạnh kia, có thể thấy đứa bé cả người là máu đã bò ra khỏi TV, miệng "ha ha" cười lớn, kéo lê ruột, hướng về phía Tạ Nhất.

Tạ Nhất sợ tới mức nhảy lên.

"A......"

Bàn tay bị đâm trúng, hoàn cảnh quá mờ tối cũng thấy không rõ lắm, khẳng định là bị mảnh vỡ đâm trúng rồi. Đau đến giật mình. Có bao tay da thế nhưng vẫn còn bị mảnh vỡ thủy tinh đâm xuyên qua.

Tạ Nhất không kịp quản, nhảy lên liền chạy. Phía sau, đứa bé vừa bò theo vừa cười lớn, tốc độ còn rất nhanh.

"Loạt xoạt"

Trong nháy mắt đứa bé đã tiếp cận Tạ Nhất. Tạ Nhất sợ tới mức hô to:

"Mẹ kiếp! Thương Khâu!"

"Rầm!!"

Tạ Nhất la lên, liền nghe thấy cửa phòng ngủ bị phá, cùng lúc đó một bóng đen nhanh chóng lao ra.

Là Thương Khâu!

Hắn đột nhiên phóng ra tới, nhẹ nhàng dừng ở chính giữa phòng khách, vừa lúc ngăn ở trước mặt Tạ Nhất.

Tạ Nhất thở hổn hển, thấy được Thương Khâu, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói:

"Có quỷ, có quỷ! Là đứa bé!"

Thương Khâu động tác nhanh nhẹn. Cùng lúc đó ánh sáng lóe lên. Kiếm gỗ đào treo ở điện thoại bị đem ra liên tục biến lớn, một chút đã ngăn lại phía trước đứa bé quỷ.

Nương theo ánh sáng TV phát ra, Thương Khâu híp mắt, hơi hơi nhíu mày. Biểu tình đẹp muốn chết, giống như bom hormone sắp nổ.

Liền nghe Thương Khâu trầm thấp nói:

"Lần sau thời điểm kêu tôi, không cần thêm tiền tố (tiếp đầu ngữ)."

Tạ Nhất:

"......"

Hiện tại là thời điểm nào mà bắt bẻ cái này?!

Đứa bé quỷ tựa hồ sợ kiếm gỗ đào của Thương Khâu. Có khả năng không có quỷ quái nào không e ngại gỗ đào. Nó e dè không dám tiến tới, có chút run run lui lại, cũng không cười.

Tạ Nhất trong lòng phun tào.

Rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu!

Ngay lúc này lại có âm thanh, Amy từ bên trong phòng ngủ đi ra, nói:

"Chuyện gì xảy ra? Có âm thanh gì?"

"Ha ha!"

Đứa bé quỷ đột nhiên quay đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Amy. Trong nháy mắt Amy cùng đứa bé quỷ nhìn nhau.

"A a a a a!!! Quỷ, quỷ!!!"

Amy hô to, giọng rất cao, ngay sau đó thân thể lảo đảo, tựa hồ chịu không nổi kinh hách, bất tỉnh.

"Không tốt!"

Tạ Nhất hô lên, nhưng chưa chạy qua Amy đã mất đi ý thức ngã xuống.

Đứa bé quỷ "ha ha" cười, nhìn qua Amy chết ngất. Nó thập phần kiêng kị kiếm gỗ đào của Thương Khâu, ngay sau đó nhanh chóng thối lui đến bên cạnh TV.

"Vèo!"

Một chút đã không thấy bóng dáng, giống như bị TV hút trở về.

"Roẹt... roẹt..."

TV không còn phát ra bông tuyết, màn hình thực mau lại hoạt động trở lại. Lúc này đã không phải tin tức mà đang phát quảng cáo đồ uống.

Tạ Nhất còn có chút ngốc. Hết thảy đều quá nhanh. Đứa bé quỷ không thể hiểu được vì sao từ trong TV bò ra, hiện tại lại không thể hiểu được chạy mất. Mà Thương Khâu chỉ là nheo nheo mắt, thế nhưng không có cản đứa bé quỷ chạy trốn.

Tạ Nhất nói:

"Chuyện gì xảy ra? Đứa bé quỷ chạy rồi? Anh sao không ngăn cản nó?"

Đối lập Tạ Nhất kích động, Thương Khâu lại bình tĩnh. Kiếm gỗ đào theo động tác soái khí của Thương Khâu thu nhỏ, biến trở về thành móc treo điện thoại, được Thương Khâu thong thả ung dung treo trên di động màu đen có dán sticker hình mèo. Lúc này Thương Khâu mới nhàn nhạt nói:

"Khí tức trên người đứa bé kia thực thuần tịnh."

"Thuần tịnh?"

Tạ Nhất gãi gãi ót, càng thêm mơ hồ. Thương Khâu nói:

"Nói cách khác, thời điểm còn sống không có làm ác."

"Vậy sao nó chạy đến nơi đây? Chạy sai chỗ?"

Thương Khâu lắc lắc đầu. Tựa hồ tạm thời cũng không nghĩ tới bọn họ tới bảo vệ Amy khỏi Khang Chí mới đúng, đột nhiên chạy ra một một đứa bé xưa nay chưa quen biết. Đích xác rất kỳ quái.

Thương Khâu lắc lắc đầu, ngay sau đó nhíu mi một chút, nói:

"Cậu bị thương?"

Hắn nói, bắt lấy tay Tạ Nhất nâng lên. Tạ Nhất lúc này mới nhớ tới vừa rồi trong bóng tối bị mảnh vỡ bóng đèn đâm vào tay.

Bất quá có bao tay, cho nên không tính bị đâm quá sâu, chỉ là vết thương nho nhỏ ngoài da.

Thương Khâu nhìn thoáng qua, sắc mặt âm trầm, nói:

"Lại đây, tôi xử lý miệng vết thương."

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Không cần, không cần, chỉ là bị thương ngoài da, vết thương nho nhỏ mà thôi, không có việc gì. Tôi cảm thấy chúng ta nên xem Amy mới đúng."

Amy vừa rồi bị dọa ngất xỉu. Tạ Nhất sợ cô ta ngã, đầu va mạnh não chấn động, hoặc là choáng váng.

Thương Khâu lại không phải thực sốt ruột, nói:

"Không có việc gì đâu."

Tạ Nhất:

"......"

Cảm thấy mức độ đáng tin không quá lớn!

Thương Khâu nhất định phải rửa sạch miệng vết thương cho Tạ Nhất.

Bởi vì bóng đèn đều bị nổ tung, không có đồ vật chiếu sáng, Thương Khâu để điện thoại đặt lên bàn mở đèn pin. Hắn lôi kéo tay Tạ Nhất tới gần nguồn sáng.

Tạ Nhất mang bao tay da màu đen. Là bởi vì đã giao ước cùng Thương Khâu, Tạ Nhất cũng không có tự tiện tháo bao tay ra. Bất quá lúc này vì cần rửa sạch vết thương, Tạ Nhất cảm thấy cần tháo bao tay ra.

Thương Khâu động tác rất cẩn thận, đem bao tay da màu đen kéo ra từng chút. Bàn tay lộ ra đích xác có vết thương, còn có mảnh vỡ đâm trong thịt. Miệng vết thương không lớn, nhưng hẳn là cần rửa sạch. Thương Khâu động tác nhẹ nhàng giúp Tạ Nhất lấy những mảnh vụn ra, sau đó còn bôi thuốc.

Bao tay da bị kéo ra, lực chú ý của Tạ Nhất hoàn toàn không ở vết thương, mà là ở trên lòng bàn tay...

Nơi chính giữa lòng bàn tay tựa hồ có thứ gì như là cái hình xăm nổi, màu vàng kim.

Bởi vì bao tay chưa có hoàn toàn tháo xuống hết, cho nên thấy không rõ lắm rốt cuộc kia là cái hình gì. Màu vàng bên cạnh có tia nhỏ như lông mao, thoạt nhìn... thoạt nhìn thật giống như là lông chim.

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn bàn tay "mình", nói:

"Cái này......"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Tôi cũng không biết đây là cái gì, đôi khi sẽ rất đau, đặc biệt thời điểm tiếp xúc với ánh nắng."

"Sẽ đau?"

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Sở dĩ không cho cậu tháo bao tay xuống chính là bởi vì sẽ rất thống khổ. Đôi khi đau tận xương cốt, cái loại đau đớn này thật giống như có người dùng dao nhỏ bâm vào xương cốt vậy."

Tạ Nhất không thể hiểu loại đau đớn này, bởi vì chưa từng trải qua. Tạ Nhất nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu ấn trong lòng bàn tay, cảm giác đây là một vết sẹo không bình thường.

Tạ Nhất nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay "mình", có chút thất thần, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Khi phục hồi tinh thần, Tạ Nhất lại cảm thấy thập phần ngượng ngùng.

Dù sau đây là thể xác của Thương Khâu, mình làm như vậy thật giống là mạo phạm Thương Khâu. Tuy rằng chỉ là sờ tay, nhưng vẫn cảm giác thật ngượng ngùng, thật xấu hổ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...