Quán Cà Phê XY

Chương 6



Từ ngày nhìn thấy tờ phiếu điền thông tin đáng ngờ kia cùng với thái độ giấu giấu giếm giếm của thụ, công bắt đầu quan sát tỉ mỉ thụ, quả nhiên đã bắt được những biểu hiện bất thường.

Ví dụ hỏi cậu ấy sao dạo gần đây buổi tối không đến quán cà phê, thụ bảo ở nhà đọc sách, hỏi cậu đọc sách gì thì lại không trả lời. Ví dụ lúc thụ cúi xuống lau sàn nhà một lúc, đến khi đứng lên thì người hơi đảo một cái, là vì thân thể yếu quá sao? Hay như lúc nhìn cậu ấy, thụ lúc nào cũng có phần lúng túng tránh né ánh mắt mình. Có lần còn nghe thấy cậu ấy tự lẩm nhẩm cái gì mà: “Còn phải đi một lần nữa”.

Đi đâu? Chỉ có thể là đi bệnh viện.

Minh chứng rõ ràng nhất chính là: Thụ đột nhiên không thích nghe tấu nói[1] nữa! Ngày trước, cậu thích nhất là xem tấu nói đấy! Mặc dù miệng thụ nói là vì nghe nhiều rồi, thấy hơi ngán nhưng công cứ cảm thấy là bởi vì nội tâm đau thương quá lớn, cười không nổi!

[1] Tấu nói: Là một loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười. Phần lớn là để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi những tấm gương người tốt việc tốt.

Công có phần mất kiên nhẫn, gọi điện cho A.

Công: “Thông thường thì những bệnh nào cần xét nghiệm máu?”.

A: “Nhiều lắm, rất nhiều bệnh cần xét nghiệm máu”.

Công: “Bệnh nghiêm trọng một chút ấy”.

A: “Nghiêm trọng một chút ấy hả? Chắc là bệnh máu trắng hay gì đấy. Sao thế?”.

Công: “… Tôi ngờ là… tôi ngờ là Chiêu Ninh mắc bệnh rồi…”.

A: “… Tôi không nhớ ông có thói quen đi xem bói…”.

Công: “Tôi không nói đùa với ông đâu!”.

Thế là công đem tuốt tuồn tuột từ việc thụ lừa anh cái gì, giấu giếm ra sao cho đến những biểu hiện bất thường trong sinh hoạt hằng ngày kể hết cho A nghe.

A: “Mợ nó, vốn chẳng thấy có vấn đề gì, nghe ông nói xong, quả nhiên thấy cũng có vẻ…”.

Công: “Tôi cũng không biết, cũng không dám hỏi cậu ấy…”.

A: “Nếu như, tôi nói là nếu như, nếu như là thật thì ông tính sao?”.

Công: “Chẳng tính sao cả, cứ theo lệ cũ ngày ngày mua đồ ăn, làm cơm, nói chuyện phiếm, đi xem phim, chỉ nhiều hơn một việc là cùng cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra thôi”.

A thấy thật bất ngờ. Theo những gì công vừa nói, mặc dù trước mắt thụ mới chỉ là bạn của công nhưng công đã coi thụ là người của mình rồi. A nghĩ ngợi một hồi, nói: “Tôi thấy việc quan trọng trước mắt vẫn là làm rõ chuyện này cái đã”.

Dù công đồng ý với A, nhưng đến lúc chỉ có hai người với nhau, trong mắt công:

Nụ cười của thụ hơi nhạt một chút, đó là cười khổ. Thụ cười lớn một chút, đó là cười miễn cưỡng; Thụ nói ít một chút, đó chính là vì quá đau khổ, không muốn nói chuyện; Thụ nói nhiều một chút, đó chính là muốn dùng lời nói để che giấu nỗi khổ sở trong lòng. Tóm lại, nhìn bộ dạng thụ thế này, có muốn mấy, công cũng không hỏi ra miệng được, nhưng trong tim anh thì mười phần đã rõ tám, chín rồi.

Thụ cuối cùng cũng nhận ra công có điểm bất thường. Mấy ngày nay rất hay hỏi mấy câu chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, còn thường xuyên nhìn chăm chăm vào cậu khiến cậu mất tự nhiên. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, thấy bản thân mình trừ việc dạo gần đây buổi tối bận đọc truyện cổ tích không đến quán cà phê ra thì cũng đâu có gì lạ. Thụ quyết định phải nói chuyện rõ ràng với công mới được.

Thế là một ngày, cơm nước xong xuôi, thụ đợi công rửa hết bát đũa liền kéo anh đến ngồi trên sô pha, hỏi: “Dạo này anh làm sao đấy?”.

Công thầm thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã đến lúc rồi, sau đó nhẹ giọng hỏi lại: “Không phải tôi làm sao, mà là cậu làm sao thế?”.

Thụ hoàn toàn chẳng hiểu gì: “Tôi làm sao cơ?”.

Công thấy thụ vẫn cố chấp không chịu nói ra, trong lòng đau đớn, nhưng anh cũng biết phải để thụ đối mặt với thực tế: “Tôi biết cậu bị bệnh, có thể là bệnh rất nặng rất nặng. Nhưng thế cũng không sao, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu thôi”.

Lông mày thụ nhíu lại: “Anh nói gì?”.

Công thở dài một cái: “Đừng trốn tránh nữa, mọi việc rồi sẽ ổn thôi”.

Thụ khóc không được mà cười cũng không xong: “Ai nói với anh là tôi bị bệnh thế?”.

Công thấy thụ vẫn rất cố chấp, vừa lo lắng vừa tức giận: “Cậu còn muốn giấu giếm đến lúc nào nữa? Lần trước rõ ràng cậu đi ra từ bệnh viện ngay gần hiệu sách, cậu lại nói dối tôi là cậu không đi qua phía đó. Tôi tìm thấy phiếu điền thông tin xét nghiệm máu trong túi cậu, hỏi cậu có phải bị ốm rồi không, cậu lại nói mình không sao! Chiêu Ninh, rốt cuộc thì cậu mắc bệnh gì, cậu nói cho tôi, tôi đã hứa sẽ tìm bác sĩ chữa cho cậu thì nhất định sẽ làm được!”.

Thụ lúc này ngây đơ ra rồi. Đây là lần đầu tiên cậu thấy công tức giận. Thụ nhìn đôi mắt đỏ quạch vừa lo lắng vừa phẫn nộ, nhất thời không biết nói gì mới phải. Cậu trầm mặc một lúc, đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy ra mấy quyển sách đặt trước mặt công: “Lần đó đúng là tôi nói dối anh. Tôi bảo đi dạo phố, thực ra là đến hiệu sách mua sách của anh. Tôi đến bệnh viện thật ra là để hiến máu. Cái phiếu điền thông tin xét nghiệm máu mà anh nói là lúc hiến máu phải điền. Nếu anh không tin chúng ta có thể tới bệnh viện kiểm tra luôn bây giờ”.

Lần này đến lượt công đần ra.

Mãi một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng: “Cậu, cậu còn tự mình đi mua sách của tôi à?”.

Thụ gật đầu.

Công: “Cậu, thật sự không mắc bệnh gì?”.

Thụ: “Ngày mai tôi sẽ đi kiểm tra sức khỏe toàn thân, anh có thể đọc kết quả của tôi”.

Công: “Thế tại sao cậu không nghe tấu nói nữa?”.

Thụ: “… Dạo gần đây tôi thích xem mấy tác phẩm ngắn”.

Công cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như mất hết khí lực ngã thẳng xuống sô pha: “Dọa chết tôi rồi. Hóa ra là tại tôi nghĩ ngợi lung tung, cậu không sao thì tốt rồi… tốt quá rồi… Ủa? Cậu nhìn tôi làm gì?”.

Ánh mắt thụ có chút phức tạp, mãi một lúc lâu sau mới cất giọng hỏi: “Hướng Vãn, anh, có phải là thích tôi không?”.

Công nhảy dựng lên, kinh hãi nhìn thụ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Xong rồi, bị phát hiện rồi, tình bạn cũng mất luôn rồi!

Công ép bản thân mình bình tĩnh lại, miễn cưỡng bày ra một nụ cười, nói lớn: “Sao, sao lại thế được. Chúng ta là bạn bè mà, tôi chỉ là rất thích đồ ăn cậu nấu thôi, đúng thế, tôi chính là thích món sườn cậu làm. A, còn có món thịt đúc ớt tôi cũng thích, ngoài ra thì không có gì nữa đâu. Thật đấy, nhưng cái áo khoác gió màu gạo kia cậu mặc rất đẹp. A, không phải, ý tôi là rất hợp với cậu, cũng không phải, chính là, cậu cười một cái tôi liền cảm thấy ngày hôm đó rất đẹp, không, ý tôi là, tôi… tôi…”.

Thụ không có phản ứng gì, chỉ nhìn công chăm chú.

Công nhất thời như quả bóng bị xì hết sạch hơi, thanh âm càng ngày càng yếu ớt, đến cuối cùng thì đã nhỏ đến mức sắp chẳng ai nghe thấy nữa:

“Đúng thế, tôi thích cậu.”

Anh thỏ và chú chim yến

“Trích Tuyển tập truyện cổ tích của nhà văn Hướng Nhật Quỳ”

Anh thỏ bị thứ âm thanh ríu rít lại có phần yếu ớt làm cho tỉnh giấc. Anh chậm rãi từ giường ngồi dậy, đi đến dựa vào cánh cửa căng tai nghe kỹ. Không sai, là âm thanh từ bên ngoài truyền vào, vừa cao lại vừa mỏng:

A, lại rụng mất một sợi lông rồi. Thật là, nước buổi sáng lạnh quá. Tại sao mặt trời còn chưa ló dạng?

Anh thỏ nhíu mày, nhẹ nhàng mở cửa. Con vật nhỏ ngoài cửa dường như cũng nhận ra sự xuất hiện của anh, giọng còn trở nên vui vẻ hơn trước:

Ồ, chào buổi sáng. Thật vui mừng được gặp anh trong một buổi sáng đẹp thế này, xin cho phép tôi tự giới thiệu một chút, tôi đến từ… Hây, anh à, tôi biết là tôi có hơi thấp một chút nhưng anh có thể không cùng lúc vừa chăm chú nghe tôi nói vừa nhìn qua người tôi đến chỗ xa xôi nào đó như thế không?

Anh thỏ có phần lung túng: Thật xin lỗi, tôi, không nhìn thấy.

Vật bé nhỏ kia ngây ra: Không nhìn thấy? Ý của anh là, đôi mắt đỏ xinh đẹp của anh không nhìn được sao?

Anh thỏ gật gật đầu, hơi lạnh buổi ban mai cuối cùng cũng kéo được anh khỏi trạng thái mơ màng lúc mới tỉnh giấc, anh cảm thấy âm thanh của đối phương có lẽ đến từ một nơi thấp hơn, liền ngồi luôn xuống đất.

Ôi trời, tôi rất xin lỗi.

Anh thỏ cảm thấy có gì đó đập nhẹ vào đùi, đoán có lẽ là vị khách không mời mà đến kia đang an ủi mình.

Anh à, thật có lỗi nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi là chim yến đến từ khu rừng rậm ở dãy núi bên cạnh. Chim trong tộc tôi đều đã bay về phương nam cả rồi, hừ, cái đám sợ rét đấy, tôi chỉ là bận thu thập đồ đoàn…

Nói đến đây, chim yến hình như hơi mất tinh thần: Được rồi, thật ra là tôi bị lạc khỏi đội, đã mấy ngày không được ăn gì, lông vũ cũng rụng đi không ít, thời tiết lại lạnh thế này, vì vậy…

Anh thỏ bật cười: Vì vậy, cậu có muốn cùng tôi dùng món súp cà rốt cho bữa sáng không?

Cứ như vậy, chú chim yến kia ở lại nhà của anh thỏ. Giờ đã là mùa thu, mùa đông lạnh giá sắp đến gần, chú chim yến bị lạc đội kia không cách nào tự mình bay qua chặng đường xa xôi để đến phương nam. Thế nên anh thỏ tốt bụng đã giữ chú lại. Đợi đến mùa đông năm sau chú sẽ cùng người trong tộc mình bay về ngôi nhà ở khu rừng rậm kia.

Mặc dù mắt anh thỏ không nhìn thấy gì nhưng hoạt động trong nhà vẫn rất linh hoạt. Chú chim yến có lần vì tò mò, thử nhắm mắt bay từ trên bàn lên giường, kết quả là đâm thẳng vào bóng điện.

Anh thỏ, anh thật giỏi quá! Chim yến thật tâm khen ngợi.

Anh thỏ có đôi tai dài, mỗi lần anh nằm lên sô pha ngủ, đôi tai đều rủ xuống. Lúc này việc chim yến thích nhất chính là bay lên đầu anh thỏ, sau đó theo đôi tai dài của anh thỏ mà trượt xuống dưới. Có mấy lần anh thỏ bị chim yến nghịch ngợm làm tỉnh giấc, một tay bắt lấy chú chim yến, ôm vào lòng tiếp tục giấc mộng dở dang của mình. Chim yến rất ấm ức. Thang trượt trơn mượt thế, đang chơi vui mà. Có điều nhiệt độ cơ thể anh thỏ rất ấm áp, lại còn có lông xù xù, thế nên chẳng bao lâu sau, chim yến cũng thiếp đi.

Đương nhiên, chim yến cũng không phải ở nhà anh thỏ ăn không uống không. Chú sẽ đọc từng bài báo một trong tờ “Nhật báo Rừng sâu” cho anh thỏ nghe; Chú còn đem mấy loại hạt ngũ cốc mình thu thập lúc trước cùng với cái xẻng sắt đổi được từ chỗ cáo cho anh thỏ, như thế lúc anh thỏ thu hoạch cà rốt sẽ không bị thương ở tay nữa.

Có điều, chim yến vẫn cứ luôn thắc mắc tại sao đồ ăn của anh thỏ lúc nào cũng nhạt, chẳng có tý mùi vị nào thế? Mặc dù cậu chỉ là một chú chim yến, nhưng thỉnh thoảng cậu cũng muốn ăn một chút đồ ngọt mà.

Về việc này, anh thỏ cảm thấy có lỗi: Bạn tốt à, tôi trời sinh đã không có vị giác rồi.

Ôi, sao lại thế? Như thế thật đáng tiếc!

Chim yến rất ngạc nhiên, bay qua bay lại trên người anh thỏ, giọng nói có phần thương cảm.

Anh thỏ nghe thấy chim yến nói vậy chỉ cười khẽ: Có vấn đề gì đâu? Tôi cũng đã quen rồi.

Chim yến không nói gì nữa, vỗ cánh bay đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Anh thỏ cũng im lặng, anh biết chim yến nhất định lại bay đến bên cửa sổ rồi. Lúc chim yến yên lặng nhất trong ngày chính là lúc cậu ấy ngồi bên cửa sổ, anh thỏ đoán, có lẽ cậu ấy rất nhớ người nhà của mình. Thế là, anh thỏ rót một cốc sữa đậu nành nóng hổi để trên bàn, anh nghĩ chim yến nhất định sẽ cần đến nó.

Cả mùa đông trời đều đổ tuyết, đâu đâu cũng trắng xóa một màu. Chim yến trốn trong căn nhà nhỏ của anh thỏ, mổ mổ mấy hạt thóc trên đĩa, cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Dạo gần đây lông vũ của chim yến hình như đã mọc ra không ít, màu sắc cũng đẹp hơn nhiều rồi. Lúc chim yến vui mừng đem chuyện này nói với anh thỏ, anh thỏ bảo:

Thật tốt quá rồi, chúng ta ăn mừng một chút nào. Tôi sẽ làm cho cậu một cái bánh quy nhé. Đừng lo, tuy tôi không nhận biết được mùi vị nhưng tôi có mật ong. Tôi dùng mười củ cà rốt đổi cho chú gấu ngựa lông xám lấy một lọ mật ong, ông ấy đảm bảo nếu làm bánh mà cho thêm ít mật ong này là đủ ngọt rồi.

Bánh quy chỉ một lúc đã làm xong, trong căn nhà nhỏ của anh thỏ tràn ngập hương thơm quyến rũ. Anh bẻ bánh thành từng miếng nhỏ, đặt trước mặt chim yến: Mau ăn thử xem, có ngọt không?

Chim yến ăn vài miếng: Rất ngọt, ăn ngon lắm!

Anh thỏ rất vui, cũng ăn vài miếng: Ừm, giòn giòn.

Chim yến nhìn anh thỏ, đột nhiên hỏi: Anh thỏ, anh có ngửi được mùi hoa nở vào mùa xuân không?

Anh thỏ sững ra rồi mới gật gật đầu.

Anh hồi tưởng lại mùi của các loại hoa đi, bọn chúng mặc dù mùi hương không giống nhau nhưng đều có một điểm chung. Anh cảm nhận một chút, đó chính là vị ngọt. Vị ngọt, ừm, sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn, vui vẻ hơn…

Chắc là thế, chim yến nhớ lại lúc nhỏ khi cậu khóc, chỉ cần mẹ đưa ra nước hoa ép ngòn ngọt dỗ vài câu là cậu liền vui vẻ lại ngay.

Còn vị mặn… Anh đã từng đến biển chưa?

Anh thỏ lại gật gật đầu.

Gió ở biển, nước biển đều là vị mặn. Anh hồi tưởng lại mùi của gió biển, có điều chắc không tanh như thế đâu, anh phải bỏ cái mùi tanh đó ra…

Vị cay, nếu là rất rất cay thì chỉ cần anh đụng đến nó thì sẽ không nhịn được mà thè lưỡi ra, giống như trong miệng đang có lửa, đốt nóng rực vậy, ha ha.

Còn vị chua, vị chua chính là…

Nguyên cả buổi chiều, chim yến cứ ríu rít nói mãi không thôi, anh thỏ cũng rất chăm chú nghe. Anh thấy mình trước nay chưa từng thấy vui vẻ như thế. Chỉ có một lúc mà anh đã thưởng thức được biết bao nhiêu là mùi vị.

Chớp mắt mùa đông đã qua. Dòng nước bắt đầu phá vỡ mặt băng trên cùng, những vệt tuyết đọng bắt đầu tan chảy, màu xanh của rừng rậm xuất hiện từng tý từng tý một. Mùa xuân đến rồi.

Chim yến rời nhà anh thỏ vào một buổi chiều mùa xuân. Ngày đó chim yến đang nằm trên người anh thỏ kể câu chuyện về cuộc thám hiểm một sơn cốc sau đó bị kẹt vào một bụi cây của mình thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có âm thanh chim yến rất ồn ào, còn có cả tiếng vỗ cánh nữa.

Ôi, trời ạ, anh thỏ, tôi nghĩ tôi phải đi rồi. Có chuyện tôi nhất định phải nói với anh, sữa đậu nành anh làm rất ngon. Tạm biệt anh thỏ yêu quý của tôi.

Nói xong câu này, chim yến thoáng cái đã bay ra ngoài, nhanh đến mức anh thỏ muốn gọi một tiếng cũng không kịp. Anh thỏ vội vã chạy ra, bên ngoài có rất nhiều chim yến đang bay qua, để ý kỹ còn nghe được cả âm thanh ríu rít của chúng nữa. Anh thỏ sốt ruột, lần đầu tiên anh thấy ghét việc mình không nhìn được, anh tìm không thấy chim yến.

Anh tìm không được chim yến rồi. Thậm chí đến một câu “Tạm biệt” cũng không kịp nói với cậu ấy.

Xuân qua thu đến, lại một mùa đông nữa sắp bắt đầu. Mắt anh thỏ không nhìn thấy gì, muốn tìm thức ăn trong mùa đông sẽ rất vất vả, thế nên mỗi năm anh đều nhân lúc tiết trời còn ấm áp mà cố gắng tích trữ thật nhiều đồ ăn. Nhưng năm nay anh đi đi lại lại trong nhà, rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ lương thực cho cả mùa đông rồi, chẳng hiểu sao vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó. Anh thỏ nghĩ ngợi hồi lâu, lấy ra một sợi lông vũ. Đó là do chim yến tặng anh, chính là sợi lông rơi ra ở trước nhà anh thỏ lần hai người gặp mặt đầu tiên. Ngày ấy chim yến đã nói: Anh thỏ, đây là một sợi lông có ma thuật, đến lúc tôi đi rồi, nếu anh muốn gặp tôi thì chỉ cần lấy nó ra trước mặt rồi gọi tên tôi, tôi sẽ xuất hiện.

Anh thỏ đem sợi lông đặt trên bàn, miệng gọi: Chim Yến, Chim Yến. Nhưng chim yến không xuất hiện. Anh thỏ lại nghĩ: Không biết nếu dùng sữa đậu nành thì có dụ được chim yến đến không nhỉ? Thế là anh lại rót một cốc đậu nành nóng hổi để trước sợi lông kia. Chim yến vẫn không xuất hiện.

Anh thỏ nghĩ: Chắc mình sẽ chẳng bao giờ tìm được chim yến nữa rồi.

Thời tiết càng ngày càng lạnh. Anh thỏ mỗi ngày chỉ có ăn cơm, ngồi ngây ra rồi đi ngủ. Có lúc anh cũng bước đến bên cửa sổ “nhìn” ra ngoài, anh nghĩ, nơi chim yến cùng gia đình cậu ấy trú ở phương nam liệu có một chiếc cửa sổ như thế này không? Nghĩ ngợi miên man hồi lâu, anh thỏ hơi buồn ngủ, liền nằm bò luôn ra cửa sổ mà thiếp đi.

Đang say giấc thì bên ngoài truyền đến những tiếng gõ cửa gấp gáp. Anh thỏ dụi dụi mắt, lần theo tường bước đến mở cửa, liền nghe thấy một âm thanh cao vút, mỏng mảnh:

Anh thỏ, thật có lỗi lại làm phiền lúc anh đang ngủ. Nhưng mà, anh thấy đấy, tôi lại lạc đội rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...