Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim
Chương 26
Mỹ thực trong trí nhớ đóng cửa, Lục Trĩ xách tôm dư lại về nhà, lại ở nhà làm canh tôm viên rong biển đưa cho anh hàng xóm Chu Thành An, đồng thời dò hỏi anh mau tôm này ở đâu, Lục Trĩ muốn cho ra món mới canh tôm viên rong viên, vì vậy nhất định phải cần tôm tươi. Chu Thành An: "Tôm trong o một người bạn, nếu cô muốn thì tôi bảo nó sáng nào cũng đưa đến cho cô." Lục Trĩ cũng không câu nệ: "Phiền anh quá, cứ tính theo giá bán ngoài chợ cho tôi là được." Chu Thành An bưng bát canh tôm viên rong biển Lục Trĩ đưa ngồi xuống bàn ăn, anh rất thích ăn tôm viên, chỉ là anh không thích ăn rong biển, anh cứ cảm thấy rong biển dai dai rất nhai khó chịu. Tuy nói rong biển nấu trong canh sẽ mềm và ngon hơn một chút, nhưng cũng không mềm mại như tôm. Chu Thành An cầm thìa xúc một viên tôm tròn tròn, sau khi ăn xong thì mắt anh sáng lên, giữa môi răng còn động dư vị tươi ngon. Sau khi uống nước canh thì anh thấy nó còn thơm ngon hơn, viên thị tôm, bởi vì canh còn cho cả dầu mè, rất tươi và còn có thể nhấm nháp ra một vị khác, Chu Thành An lúc húp nước cũng có ăn rong biển. Mềm, cắn xuống thì nước canh ngấm vào tảo ứa ra, nước canh ngấm trong rong biển này hoàn toàn khác nước canh anh vừa húp, nước anh bên trong rong biển dung hòa với vị vốn có của rong biển làm nước canh càng dậy mùi và có vị mằn mặn, ăn vài miếng Chu Thành An liền thích hương vị này. Lục Trĩ ở nhà quét tước vệ sinh, làm xong thì nằm ở trên sô pha duỗi người, cầm điều khiển từ xa tiếp tục xem phim truyền hình. Trong nhóm chat Mỹ thực trong trí nhớ, nghe được tin từ Lý Bành rẳng Lục Trĩ chuẩn bị đẩy ra món mới Canh Tôm Viên Rong Biển, lúc này rất nhiều thực khách mới vừa ăn xong cơm chiều lại bắt đầu tám. 【 Bà chủ nhỏ, mùa hè rồi, làm quán ăn khuya cũng ok lắm ó. 】 【 Bà chủ nhỏ, tôi làm free cho cô được không, tôi chỉ cần bao cơm. 】 【Cơm chiều của tôi là mì gói, sau đó... tôi đã xem nước pah mì như nước canh mà húp. 】 【 Muốn ăn!!! 】 【 Cho nên mấy nhân viên trong quán đã được ăn Canh Tôm Viên Rong Biển rồi đúng không. 】 【 GATO. 】 Sáng sớm hôm sau, Lục Trĩ tới Mỹ thực trong trí nhớ, nàhôm nay cô di làm sớm hơn mọi hôm một chút là vì để đợi người đến đưa tôm. Lý Lượng tìm được quán, anh chàng nhìn bề ngoài quán xong cực kỳ nghi ngờ, Chu Thành An bảo anh chàng đem tôm đến cái quán cơm nhỏ tí ton hon thế này á, tôm này là anh chàng rảnh rỗi nuôi chơi, chỉ để ăn, cho bạn bè thân quen chứ không bán, chẳng qua Chu Thành An đã mở miệng nên anh chàng không nhận không được. Vào Mỹ thực trong trí nhớ, Lý Lượng gặp được Lục Trĩ, đầu tiên là hơi hơi kinh ngạc về nhan sắc của cô, sau đó mới đưa tôm tươi cho Lục Trĩ, mặt không đổi sắc tâm không nhảy: "Tôm nahf tôi ế hàng, may mà cô muốn mua thì tính rẻ cho cô." Lục Trĩ: "Tôm này....." Lý Lượng: "Ế hàng." Không ai mua, không phải cũng giống như ế hàng à. Lục Trĩ dừng một chút: "Anh ăn sáng chưa, nếu không ở lại đây ăn một bát canh tôm viên rong biển đi." Lục Trĩ vào phòng bếp bắt đầu làm việc, tuy Phùng Thịnh còn chwua mua sắm về, nhưng ngày hôm qua mua rong biển vẫn còn, cho nên nguyên liệu nấu ăn là đủ. Lý Lượng đã ăn tôm hai mươi ngày liên tục: "........" Lý Lượng đánh giá không gian quán cơm, rất sạch sẽ, thực đơn là viết tay, mang hướng cổ phong, nhiệt độ điều hòa vừa phải, từ trong tiệm nhìn ra bên ngoài cay cối xanh um tươi tốt. Đến khi Lục Trĩ bưng canh tôm viên rong biển lên, Lý Lượng cảm thấy mình có thể ăn được mấy ngụm, cái bát canh tôm viên này nhìn đẹp mắt thật, viên nào viên nấy to tròn bằng nhau, anh chàng cảm thấy với vẻ ngoài món này thì canh chàng cũng muốn nếm thử xem sao. Tôm viên này ăn ngon lắm ——!!! Nước canh cũng ngon. Tốc độ ăn cơm Lý Lượng trước nay đều nhất nhanh, một bát canh tôm viên tảo tía lớn toàn bộ đã chui vào bụng anh chàng, nhưng anh chàng còn cảm thấy chống được, vẫn ăn thêm được nữa. Đây quả là quán cơm bảo tàng, Lý Lượng quyết định hỗ trợ tuyên truyền quán này một chút. Sau khi Lý Lượng ra khỏi quán liền thấy người xếp hàng bên ngoài nhìn anh chàng với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, ngay sau đó Lý Lượng liền nhìn thấy Lý Bành cực kỳ thuần thục sắp xếp vị trí và chỗ ngồi cho thực khách, sau đó lại chạy ra thông báo canh tôm viên rong biển đã bán hết. Trong nháy mắt Lý Lượng cảm thấy hình như mình ăn cơm nhanh quá. Lý Lượng kinh ngạc: "Mỗi ngày đều xếp hàng như vậy à?" Những thực khách không xếp hàng được: "Đúng vậy, Mỹ thực trong trí nhwos buôn bán tốt lắm, bà chủ nhỏ nấu gì cũng ngon." Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Trĩ vừa mới đến cửa quán đã thấy Lý Lượng xách theo tôm tươi đứng trước cửa tươi cười: "Bà chủ nhỏ, chào buổi sáng, tôi lại đến đưa tôm tươi, tôi còn chưa ăn sáng." Lục Trĩ: "......." Bạn bè Lý Lượng mấy hôm nay phát hiện Lý Lượng cứ lạ lạ, đi ngủ sớm, không thức hôm thức khuya, bảy, tám giờ gọi rủ anh chàng đi chơi, kết quả anh chàng nói buồn ngủ, đi ngủ sáng còn dậy ăn sáng. Ăn sáng, ăn cái gì cơ, bữa sáng á?? Bình thường anh chàng toàn ngủ đến lúc mặt trời lên đến mông mưới bật dậy ăn trưa, thậm chí có hôm chỉ ăn cơm chiều, ăn sáng gì cơ? Cho nên mọi người càng nghĩ càng thấy lạ. Sáng sớm Lý Lượng rời giường, mấy đứa bạn đi bar cả đêm không về của Lý Lượng nhìn Lý Lượng tinh thần sảng khoái lên xe đi đâu đó, bọn họ cũng vội lên xe đuổi theo, bọn họ đi theo Lý Lượng đến ao tôm, sau đó lại đi theo Lý Lượng đến một nơi họ không biết. "Nó muốn đi đâu thế." "Ăn sáng à?" "Ha ha ha ha ha ha, ăn sáng, nó thì ăn sáng cái qué gì." "Ai mà tin Lý Lượng ăn sáng, nó có ăn đấy, mà là ăn khuya." "Cười i?a." Mây người bạn đi theo Lý Lượng, mãi cho đến khi Lý Lượng đỗ xe ở một quán cơm tên Mỹ thực trong trí nhớ, tay còn xách tôm đứng chờ ngoài cửa, lại đợi một hồi, bọn họ nhìn thấy Lục Trĩ đến, không biết hai người nói gì sau đó cùng nhau vào Mỹ thực trong trí nhớ, Lý Lượng trông cực kỳ vui sướng. Tôn Phùng: "Đây là ăn sáng, đây là ăn sáng, có mà đi tán bà chủ quán cơm á? Mà kể ra thì, bà chủ cái quán cơm Mỹ thực trong trí nhớ này cũng xinh phết, chúng ta vào xem đi." Lý Lượng thích ăn, ngày thường đều lượn lờ ở khắp các nhà hàng và quán ăn nổi tiếng trên mạng, cái loại quán cơm mà chỉ mở phục vụ thực khách ở quanh khu dân cư này, làm gì có chuyện Lý Lượng đến đây ăn cơm. Lúc Tôn Phùng và các anh em đi vào trong Mỹ thực trong trí nhớ, Lý Lượng đang ngồi ở bàn ăn với vẻ mặt trông rất giống như là đi hẹn hò, bọn Tôn Phùng nhanh chân chạy lại ngồi cạnh Lý Lượng. Tôn Phùng: "Đây là ăn sáng mà mày nói? Lần này mày tán gái nghiêm túc thế, như này thì không công bằng với mấy cô cũ tí nào, ha ha ha ha ha." Lý Lượng: "Tao tới ăn sáng thật, còn bọn mày, sao bọn mày lại đến đây?" Tôn Phùng hạ giọng: "Còn không phải do rủ mày đi chươi àm mày không đi nên bọn tao muốn xem xem mày đang làm gì. Mày đừng diễn nữa, ăn sáng cái của khỉ, bọn tao thấy hết rồi, mà bà chủ quán này xinh phết." Chẳng mấy chốc, Lục Trĩ canh cá viên rong biển ra, nhìn thấy bên cạnh Lý Lượng còn có mấy người làm cô hơi kinh ngạc, kết quả là bọn họ chào hỏi rất lịch sự với Lục Trĩ. Thật sự là Lý Lượng ra giá quá thấp, bởi vì Lý Lượng lại ở chỗ này ăn mấy ngày canh tôm viên rong biển, khi nói chuyện với Lục Trĩ, vì chứng tỏ tôm tươi mà mình thật sự ế hàng nên đã nói cho Lục Trĩ biết sự thật, trong phòng bếp còn có thể nấu được mấy bát tôm viên nữa, Lục Trĩ dứt khoát đi nấu thêm rồi bưng ra. Từ ngày ăn sáng ở Mỹ thwujc trong trí nhớ Lý Lượng không còn thâm mắt, anh chàng căn bản là không rảnh để ý tới những người khác, ăn canh ừng ực, lúc này anh chàng lại nhìn thấy Lục Trĩ lại bưng lên mấy bát canh nữa liền yên lặng trút một ít từ bát Tôn Phùng sang, mấy đứa bạn thấy anh chàng háu ăn như vậy thì cười cười, mỗi người san cho anh chàng một ít. Lý Lượng: "Bà chủ nhỏ, bà chủ nhỏ, mau đóng gói lại giúp tôi với!" Mọi người: "........" Lý Lượng cầm canh tôm viên rong biển đã đóng gói chạy niến, mấy người còn lại ngẩn ngơ nhìn nhau rồi cũng không lãng phí canh Lục Trĩ nấu cho bọn họ, cho nên đều cầm thìa bắt đầu ăn canh. Tươi quá ——! Sao tôm này lại ăn ngon thế cơ chứ. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng trò chuyện cười đùa trong Mỹ thực trong trí nhớ im bặt, chỉ có tiếng Lục Trĩ bận rộn trong phòng bếp và tiếng húp xì xụp của nhóm Tôn Phùng, đáng tiếc Lục Trĩ chỉ nấu cho mỗi người một bát như thường, không giống bát to đặc biệt của Lý Lượng, mà bọn họ lại còn mỗi người san cho Lý Lượng một ít đóng gói mang về cho uống có tí đã hết. Tôn Phùng: "A a a a, canh tôm viên rong biển của tôi!" Từ hôm đó, bởi vì món canh tôm viên rong biển của Lục Trĩ, nhóm Lý Lượng Tôn Phùng bắt đầu ngủ sớm dậy sớm, trở thành một đám quầng mắt hết thâm, da dẻ trắng trẻo, ngay từ đầu bọn họ chỉ là đi theo Lý Lượng, nhưng là sau đó đã bị chinh phục. Phùng Thịnh cũng đấu mối được với dân trồng rau, mỗi ngày sáng sớm họ sẽ trực tiếp đưarau đến quán, Lục Trĩ liền không cần dậy sớm đến quán nữa, cho nên nhóm Lý Lượng, Tôn Phùng muốn ăn chỉ có thể đến xếp hàng như bao người khác. "Bà chủ nhỏ, cho tôi thêm rong biển được không?" "Bà chủ nhỏ, tôi cũng muốn có một bát canh tôm viên rong biển cỡ lớn." "Bà chủ nhỏ, bà chủ nhỏ." Mẹ Trần vừa vào Mỹ thực trong trí nhớ đã nghe được những tiếng hô to gọi nhỏ này, theo sau bà ta còn có trợ lý sinh hoạt, nhìn cảnh tượng trong bà ta liền nhíu chặt mày. Sau khi nghe chuyện Trần Trình từ Mỹ thực trong trí nhớ về vẫn luôn đòi ăn món của quán, Trần Triển và Lý Niệm rơi vào đường kể toàn bộ chuyện ra, đối với chuyện Lục Trĩ muốn ly hôn với Trần Tân, không chỉ có mẹ Trần đồng ý mà bố Trần cũng đồng ý hai tay, bây giờ bọn họ chỉ chờ Trần Tân về rồi ly hôn với Lục Trĩ. Trong lúc này, mẹ Trần không muốn gặp mặt Lục Trĩ, nhưng Trần Trình đòi ăn món ăn của Mỹ thực trong trí nhớ mà không ăn cơm, mẹ Trần dứt khoát liền tới xem thế nào, đây là lần đầu tiên "Lục Trĩ của hiện tại" gặp mẹ Trần. Mẹ Trần: "Chuyện cô muốn ly hôn tôi đã biết, nhà họ Trần chúng tôi đồng ý, mấy hôm trước Trần Tân bởi vì hôn mê cho nên không liên lạc với cô được, chờ mấy ngày nay nữa nó về tôi sẽ bảo nso ký đơn thỏa thuận ly hôn, hai người có thể đi công chứng." Bầu không trí trong Mỹ thwucj trong trí nhớ im bặt, rất nhiều người đang ăn cơm đều ngừng lại hóng chuyện. Người đầu tiên chính là Lý Lượng, Lý Lượng đi lên kéo tay Lục Trĩ: "Bà chủ nhỏ, anh trai tôi không tồi, nếu cô muốn tôi giới thiệu cho cô." Sau đó Tôn Phùng cũng chen vào, đi lên đẩy Lý Lượng ra: "Bà chủ nhỏ, tôi cũng có anh trai, nếu cô ưng anh trai tôi thì cho cái hẹn luôn." "Tránh hết ra, bà chủ nhỏ, em trai tôi tuổi trẻ, quan trọng là đẹp trai, cô nhìn thử ảnh thằng em tôi này." "Thằng em họ tôi còn trẻ hơn, mới tốt nghiệp đại học thôi." "Nói như anh thì tôi còn có một thằng em mới lên năm nhất này, đẹp trai lắm." Mẹ Trần ngẩn người, theo sau định nói mấy người thì làm soa so được với con trai bà ta, Lục Trĩ sẽ chẳng bao giờ tìm được tấm chồng nào tốt như con trai bà ta đâu, sau đó bà ta thấy được Lý Lượng và Tôn Phùng, hai người kia bà ta không thân, nhưng bà ta biết, đều là người trong vòng tròn thượng lưu cả, có lẽ anh của hai người cũng không tệ lắm. Chuyện này........??? Vì sao bọn họ lại muốn giới thiệu anh cho Lục Trĩ, bọn họ điên rồi à. **** 03/10/2021 – NTP_1512 ****
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương