Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 48: Người nhà 2



“Dịch Tân...”

Tân Hoành đứng chỗ cũ, ở phía sau anh nhỏ giọng gọi anh, có lẽ cô cũng tự biết không có tác dụng gì, nên giọng nói cũng bớt chút lo lắng.

“Ừhm?” Anh quay đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.

“Chúng ta cứ như vậy xuất viện thôi hả?”

Cô vẫn không dám tin… Buổi sang khi cô đi gặp Điền Tĩnh còn chưa tới 11 giờ, trên đường lại bị bắt cóc, đánh nhau, giết người, nhập viện, lấy khẩu cung, bây giờ còn chưa đến 9 giờ tối, Nguyên Thâm qua đây nói câu: “Tân thiếu, toàn bộ đã làm xong.” Cô có thể biết chuyện gì đã xong? Xuất viện rồi hả? Dịch Tân vẫn ung dung nhìn cô, không nói chuyện, bình thường, khi anh quyết định chuyện gì, cô chỉ cần nghe theo là được, cô đương nhiên cũng có thể nghi ngờ, chỉ cần anh kiên trì là được. Tân Hoành cẩn thận nhìn cánh tay quấn vải trắng của anh, ánh mắt có chút đau đớn: “Cánh tay của anh… ở lại bệnh viện theo dõi đi?”

“Có gì khác nhau sao?” Rốt cuộc anh cũng thưởng cho cô mấy chữ.

“Đương nhiên là có.” Cô trả lời rất nhanh, lại đi đến gần anh vài bước, muốn khuyên anh, ở lại: “Ở đây có bác sĩ, nếu có tình huống gì có thể nhanh chóng trị liệu… Cánh tay, rất quan trọng…”

Anh lại thuận thế ôm cô, cắt ngang lời nói của cô, cứ như vậy đi ra ngoài, giọng nói đứng đắn: “Anh thấy không có. Nơi này, người phụ nữ trên giường của anh là em; về nhà, người phụ nữ trên giường của anh cũng là em.”

Tân Hoành nhất thời có chút hỗn loạn, không giãy dụa, mặc kệ anh thôi! Cô mặc kệ rồi! Chỉ là, nếu cô biết trước chuyện sảy ra ở một giờ sau đó, thì dù thế nào, cô cũng sẽ không đi theo anh. Lúc này cô không biết, khi cô bị gia đình bài xích, cô lại vẫn thoáng có chút mong vọng cùng ảo tưởng về nhà, giờ khắc này, đột nhiên nghiêm trọng được lợi hại lại sợ hãi, như vậy… Cô muốn quay đầu chạy trốn, bất chấp tất cả để chạy trốn. Liền muốn xoay người, tất nhiên là địa ngục, cô cũng không được phép quay người, nhưng bây giờ cô không muốn đối mặt. Nhà họ Dịch tối nay có khách đến. Đang ở trong phòng khách, đang đợi cô. Không, cô thật là tự mình đa tình rồi. Bọn họ, đã đem cô hoàn toàn loại bỏ trong ký ức, làm sao có thể chờ cô? Bọn họ chờ, chắc là anh đi, Dịch tiên sinh.

“Dịch tiên sinh.”

Đó là người một nhà, ba, mẹ, con gái, con dâu. Mở miệng đầu tiên, là nữ chủ nhân, xinh đẹp. Còn Nhất Gia Chi Chủ lại mãi không có hành động gì, khí thế của hắn nghiêm nghị, ngũ quan khắc sâu, trên người hắn dường như còn lưu lại những dấu vết từng trải. Chỉ là bây giờ, lại kinh ngạc ngồi đó… nhìn cô chằm chằm. Không, trong ánh mắt kia lúc đầu là kinh ngạc, nhưng kinh ngạc đó không được bao lâu, lúc này lại biến thành tức giận… khinh thường. Đau đớn quen thuộc trong lòng tràn ra, Tân Hoành chỉ cảm thấy không chịu nổi ánh mắt như vậy, không biết vì sao, lại cứ co rúm lại cúi đầu như vậy. Ánh mắt thâm trầm của Dịch Tân lướt qua cô, lại nhìn về đám người phía trước, đảo mắt, nho nhã cười: “Tân tiên sinh, Hạ phu nhân.”

Xem như đối với khách chào hỏi qua. Người nhà của người chết Hạ Tiểu Đồng, Tần Hạo, Hạ Noãn Tâm, Tấn Giác, Trầm Ngôn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...