Quân Lâm Binh Vương

Chương 20: Đại Thắng Trở Về



Độc Cô Tiểu Nghệ theo sau Quân Lâm, ánh mắt dán chặt vào cái bao gã thị vệ đang vác trên tay. Nàng vốn tưởng hôm nay thu nhập đã rất tốt, nhưng thấy số bảo bối Quân Lâm thắng được trong ván cuối – toàn những món dùng tiền cũng khó mua nổi như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác không thỏa mãn. "Tên khốn ngu ngốc chỉ biết ăn no chờ chết này bằng cái quái gì mà vận khí tốt như vậy? Sao một kẻ khôn ngoan nhanh nhẹn như ta lại chẳng có gì? Bất công!"

Tròng mắt cô nàng không ngừng xoay tròn tính toán: "nên dùng biện pháp gì để bắt tên tiểu tử này nôn đồ ra đây? Nếu bây giờ mình ra mặt đòi hắn thì thật mất tư cách một đại tiểu thư khuê các, nhưng tên đáng chết này hình như có ý một mình nuốt cả đống đồ!"

Đường Nguyên hăng hái vô tư đi cạnh, cười ngoác đến tận mang tai, nhìn giống Phật Di Lặc cả mười phần:

- Tam thiếu, ta phục ngươi rồi! Ha ha ha, bộ dáng thất vọng ngơ ngẩn của bọn khốn kia thật khiến người ta thoải mái. Ây, người anh em, ngươi xem, ngọc bội và bội kiếm có phải cũng nên…?

- Cho ngươi? - Quân Lâm đứng phắt lại, đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Đường Nguyên trừng trừng: - Ngươi nói cái khỉ gì vậy? Tại sao ta phải đưa cho ngươi?

Tại sao nhỉ? Đường Nguyên tức thì ngơ ngác, hắn lắp bắp:

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi không định trả cho ta?

- Trả cho ngươi? - Nét mặt Quân Lâm càng thêm ngạc nhiên: - Ta nợ ngươi hả? Nếu không tại sao phải trả? Rốt cục ngươi đang lảm nhảm cái quái gì vậy?

- Chuyện này… chuyện này…Ta…ta… Khụ… khụ….

Đường Nguyên khuôn mặt tức thì ngốc trệ, bây giờ hắn mới nhớ ra mấy thứ kia toàn bộ do một tay Quân Lâm thắng được, cũng có nghĩa chúng đã thuộc về Quân Lâm, hắn lấy tư cách gì để đòi lại bây giờ? Nhưng mà…nhưng mà khi về nhà lỡ cha hắn hỏi đến thì sao? Tiền tất nhiên không phải vấn đề lớn, làm sao lấy được đống đồ trong tay Quân Lâm mới là vấn đề.

Đường đại công tử cuối cùng cũng phát hiện ra, tuy Quân Lâm đại thắng mà về, nhưng khó khăn của chính hắn vẫn y nguyên chưa giải quyết được. Mới nghĩ đến nét mặt nghiêm khắc của cha, hắn đã không rét mà run

- Trả lại cho ngươi cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. – Quân Lâm lắc lắc đầu: - Nhưng ta tuyệt đối không làm việc không công, trước đây không, bây giờ không, sau này cũng không luôn!

Nói tới đây, hắn đột nhiên nhìn vào khuôn mặt đưa đám của Đường Nguyên cười thần bí, giơ giơ ngón tay nói:

- He he, cho không được, nhưng bán thì được! Ngươi kiếm được bao nhiêu từ chuyện này, ta sẽ bán cho ngươi đúng giá đó! Sao? Muốn mua không mập?

- Hả? Ha ha ha, đúng là người anh em tốt!

Đường Nguyên như chết đuối vớ được cọc, mừng đến phát điên, nhảy cẫng lên ôm chặt Quân Lâm, hắn cũng chưa kịp nghĩ vừa thua cháy túi, còn cái khỉ gì đâu mà đem ra mua bán?

Quân Lâm đáng thương, thân thể hắn còn chưa đạt tới đẳng cấp chịu được cú ôm "trời giáng" của tên mập, lập tức lăn ngửa ra đường, cả hai đổ kềnh lên nhau. Đường đại thiếu gia quả không hổ danh "đại nhân vật", cả khối thịt nung núc hoàn toàn đè kín Quân Lâm, đến một chéo áo cũng không thò ra ngoài!

Độc Cô Tiểu Nghệ cười đến sái quai hàm: "Hai tên quỷ con này lớn rồi còn quá nghịch ngợm đi".

Cả bọn vội vàng kéo Đường Nguyên đứng dậy, hình dáng Quân Lâm lúc này mới được nhô ra, hắn bị một trận ngộp thở gần chết,bị cả khối thịt kín mít bao trùm, không khí cũng không lọt tới. Hắn buồn bực nghĩ thầm: "Không ngờ ông đây cũng có ngày bị một tên đực rựa đè nghiến xuống đất, thật là xui xẻo, con mẹ nó....."

- Đường mập, ngươi làm ông mày nóng rồi đấy, đã thế ông ra giá! Bội kiếm với ngọc bội, dưới một trăm vạn lượng bạc thì đừng mơ sờ vào! Giá này chỉ có hiệu lực tới ngày mai, chậm một ngày, lên một trăm năm mươi vạn lượng!

Quân Lâm đứng lên, cảm thấy lỗ mũi vẫn thoang thoảng như có mùi phân heo dính vào, rất buồn nôn khiến hắn ra giá độc ác.

- Hảaaa?

Đường Nguyên la lên thảm thiết như heo chọc tiết khiến tất cả những người xung quanh trên phố đều phải dừng lại nhìn sang.

Tới ngã tư, cả bọn sắp phải chia tay. Hướng đông là hướng về Quân gia cùng Đường gia, mà hướng tây là Độc Cô gia.

Lúc này, nhìn bộ dạng cười cợt của Quân Lâm, trong tâm Độc Cô Tiểu Nghệ đột nhiên nổi lên cảm giác không tên khó hiểu, cô nàng bỗng nghĩ ngợi lung tung: "Gã Quân Khương Lâm chết tiệt này dù là một kẻ bỏ đi triệt để, một kẻ danh tiếng xấu xa, nhưng dùng hắn để chơi đùa cũng rất hứng thú đấy chứ, chẳng sao đâu".

Nghĩ tới đây, Độc Cô Tiểu Nghệ quát:

- Quân Khương Lâm, sinh nhật ông nội ta năm nay, ngươi tới hay không?

Quân Lâm hơi ngớ người, nói:

- Nếu người nhà cho ta đi, ta chắc chắn sẽ đi!

- Nếu người nhà ngươi không cho phép thì sao? – Độc Cô Tiểu Nghệ chợt cắn môi.

- Đương nhiên ta ngoan ngoãn ở nhà! – Quân Khương Lâm đáp liền, còn một vế hắn không nói ra: "Không cho ta đi, ta bị bệnh hay sao mà phải đi?"

« Khốn khiếp! » - Độc Cô Tiểu Nghệ nghe xong, cũng không hiểu tại sao đột nhiên cực kì tức giận, lập tức xông vào Quân Lâm đấm đá như điên, hung hăng mắng chửi:

- Ngươi dám không đi, ta gặp một lần sẽ đánh một lần! Nghe rõ chưa?

Quân Lâm vừa bực bội vừa ấm ức, đường đường là thiên hạ đệ nhất sát thủ lại để cho một con nhóc vắt mũi chưa sạch đánh cho tối tăm mặt mũi, đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! Cái thân thể yếu như sên này biết bao giờ mới phù hợp với hắn đây? Hắn chỉ còn cách lấy tay che kín mặt, miệng hô liên hồi:

- Ta đi! Chắc chắn sẽ đi! Chắn chắn sẽ đi mà!

- Hừ, tốt lắm, tiểu tử ngươi cũng coi là biết thức thời! Nhớ là lễ thọ phải chuẩn bị thật chu đáo đấy, ít nhất phải không kém những thứ hôm nay ngươi thắng được!

Độc Cô Tiểu Nghệ hung hăng nhìn hắn, đôi mắt to tròn đảo một vòng đầy nguy hiểm lên bao đồ rồi mới chịu rời ra, xoa xoa tay hừ một tiếng yêu kiều rồi quay người lại, nhún nhảy chân sáo chạy đi, đôi tay nhỏ nhắn vung vẩy, bộ dáng tung tăng chẳng khác nào chú nai con đáng yêu trên đồng cỏ…

Hóa ra nha đầu này vẫn chưa chịu từ bỏ ý định với đống đồ vật trong tay Quân Lâm. Dù trong thâm tâm cô nàng hắn vẫn là một kẻ vô dụng ăn hại mười phần, nhưng loại thái độ này so với trước kia rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Thấy Độc Cô Tiểu Nghệ đã đi, Quân Lâm quay đầu lại nhìn Đường Nguyên, nét mặt nửa cười nửa không:

- Đường đại công tử, ngươi cũng thật là lợi hại! Khặc khặc, đánh bạc đến thua mất cả vợ chưa cưới, bản lĩnh đó khiến ta phải phục sát đất! Khâm phục đến cùng cực!

Đường Nguyên lập tức mặt đỏ tía tai, hận là không có lỗ nẻ để chui vào.

Quân Lâm nhìn hắn, ánh mắt từ từ biến thành lạnh lùng:

- Đường Nguyên, giỏi lắm, một phen náo loạn của ngươi thiếu chút đã đem ta vào chỗ chết! Sự tình hôm nay không hề đơn giản, ngươi có biết hay không?

- Hả? Hại chết ngươi? – Tên mập bị hù đứng tim, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ Quân Lâm đột nhiên nói ra chuyện kinh thiên động địa này.

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng vận khí của mình đen đủi tới mức đó? Ngươi thật sự hồ đồ tới vậy sao? Thua bạc rồi thua luôn bội kiếm, thua bội kiếm lại thua tiếp ngọc bội? Thua mất ngọc bội xong lại thua đến mức đem hôn thê của mình lên làm vật cầm cố? Đường Nguyên, ngươi hãy tự hỏi mình xem ngươi có thể ngu tới mức đó không? Có thể ngu tới lấy vợ mình ra làm vật gá bạc không? Ngươi đã bao giờ nghĩ chuyện này nghiêm trọng tới mức nào chưa? Danh vọng của hai đại gia tộc một khi bị trát phân lên sẽ tạo thành thứ hậu quả gì? Ngươi sẽ gánh vác nổi sao? Ngươi… không ngờ ngươi không thèm động não mà nghĩ, chẳng lẽ ngươi không thấy có gì đáng ngờ trong chuyện này sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...