Quân Lâm Dưới Thành

Chương 14



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Thái tử Tư Mã Xương trình tấu chương lên trước mặt Hoàng đế, mũi dùi chỉ thẳng Lương Dự ở Dự châu, Hoàng đế vừa xem hết bản tấu chương, còn chưa nghe Thái tử kể lại kỹ càng tỉ mỉ đã nghe nội thị vào bẩm: “Bẩm bệ hạ, Thừa tướng đang đứng bên ngoài cửa cung thỉnh cầu diện thánh ạ.” LQĐ

Da đầu Tư Mã Xương hơi căng lên, vội vàng nói: “Phụ hoàng, mặc dù Lương đại nhân ở Dự châu xa xôi nhưng dù sao cũng là môn sinh đắc ý của Thừa tướng, từ trước tới giờ qua lại thân mật với Vương thị, bây giờ Thừa tướng lại chọn vào cung lúc này, có lẽ là đã nhận được tin tức, định cầu tình thay Lương đại nhân.”

Hoàng đế Tư Mã Phủ nghe xong sắc mặt không vui: “Thế mà hắn còn biết nhanh hơn cả trẫm!”

Trong lòng Tư Mã Xương cười thầm, lại nhíu mày lắc đầu nói: “Thừa tướng thân là thần tử, san sẻ vì phụ hoàng quả thật là bổn phận của hắn, nhưng nếu như mọi chuyện đều chạy trước phụ hoàng, cái này có phần khó nói.”

“Haizzzz…. Không phải trẫm không nghĩ như vậy!” Tư Mã Phủ xoa huyệt thái dương đau nhức, đi qua đi lại trong điện vài vòng, cuối cùng bất đắc dĩ phất tay, “Tuyên hắn vào đi.”

“Dạ.” Nội thị đáp một tiếng, vội vàng bước rời đi tới cửa cung dẫn Vương Thuật Chi đi vào, tròng mắt đảo xung quanh, vội nhìn một vòng, cúi đầu thấp giọng nói: “Thái tử điện hạ mới vừa rồi nói mọi chuyện Thừa tướng chạy trước bệ hạ đúng là không nên, Thừa tướng tới vì vụ án của Lương đại nhân, cần phải cẩn thận.”

Vương Thuật Chi rất đỗi vui vẻ, phẩy nhẹ trường bào, một thỏi bạc rơi vào trong tay hắn ta: “Đa tạ Đông công công chỉ điểm.”

Đông công công lập tức lộ vẻ tươi cười, không dấu vết nhét bạc vào trong túi áo, khom lưng đáp: “Phải làm mà.”

Vương Thuật Chi vào điện quỳ lạy, lúc đứng dậy làm như mới nhìn thấy Thái tử đứng một bên, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, vội hành lễ với Thái tử.

Mặc dù trong lòng Tư Mã Phủ không thoải mái, trên mặt vẫn cực kỳ thân thiện, cười nói: “Thừa tướng vào triều là vì chuyện gì hả?”

Vương Thuật Chi muốn nói lại thôi, cuối cùng cười cười: “Thái tử điện hạ ở đây chắc là có chuyện quan trọng cần bàn, thần vào triều vì chút chuyện nhỏ, sao có thể đi trước Thái tử điện hạ? Không có gì trở ngại thì thần cáo lui trước, sau này bẩm báo sau.”

Tư Mã Xương vội đưa tay: “Haizzz, nhìn Thừa tướng có vẻ vội vàng, chắc việc này cực kỳ khẩn cấp, không cần khiêm nhường.”

Vương Thuật Chi khoát tay liên tục, cười tủm tỉm nói: “Không ổn không ổn, việc của thần quả thật không quan trọng lắm.”

Tư Mã Xương thấy hắn khiêm nhường lần nữa, liền biết trong lòng hắn có quỷ, không khỏi càng thêm chắc chắn, mỉm cười chắp tay nói với Tư Mã Phủ: “Phụ hoàng, bây giờ thần có thể bẩm tấu tiếp?”

Tư Mã Phủ đưa tay ngắt ngang lời hắn ta, nhìn về phía Vương Thuật chi: “Thừa tướng nói trước đi.”

“Cái này….” Vương Thuật Chi lộ vẻ khó xử, đưa tay chỉ chỉ lên trên, do dự nói: “Trong nhà thần bị mưa dột, thời gian này vẫn còn có thể chịu được, nhưng mắt thấy thời tiết hình như càng ngày càng lạnh thần có chút bận tâm, nghĩ ngộ nhỡ mùa đông tuyết rơi, thần biến thành chim đá thì cũng thôi đi, nhưng nếu nửa đêm cóng đến không cách nào ngủ, vậy thì không tốt, lại không cẩn thận bị lạnh sinh bệnh không lâm triều được, chẳng phải là đắc tội rất lớn ư?”

Tư Mã Phủ: “……”

Tư Mã Xương: “…..”

Vương Thuật Chi thở dài một hơi: “Việc nhỏ như thế, nói đến làm bệ hạ thêm phiền não nhưng không nói thì thần cũng rất phiền! Mỗi ngày thần đều suy nghĩ lo lắng nếu mình tự tu sửa sẽ bị trách móc, ngộ nhỡ ai không hiểu rõ hiểu lầm thần tham tham xa xỉ, nói bệ hạ dùng một quan tham, mặt mũi thần bị hao tổn chỉ là chút ít, danh tiếng bệ hạ bị hao tổn mới là lớn!”

Khóe mắt Tư Mã Phủ co rút mạnh, run sợ một lúc lâu, nhìn hắn không ngừng lắc đầu thở dài, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, đen mặt nói: “Thừa tướng nói có lý, việc này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ lệnh phủ Thừa tướng sửa chữa nhà, chắc hẳn không ai suy đoán lung tung.”

“Tạ ơn bệ hạ thương cảm! Thần vô cùng cảm kích!” Vương Thuật Chi vội quỳ xuống khấu đầu lạy tạ.

Trong lòng Tư Mã Phủ  rất phiền muộn, đứng lên nói: “Các người đều về hết đi, trẫm mệt rồi, chuyện khác ngày mai lâm triều sẽ bàn tiếp.”

Khuôn mặt Tư Mã Xương lộ vẻ lo lắng, hắn ta đặc biệt chạy tới lúc này chính là hi vọng phụ hoàng sớm hạ chỉ trừng trị Lương Dự, vì nếu kéo dài tới lúc lâm triều thì đại thần trong triều hơn phân nửa đều một lòng với Vương thị, đến lúc đó không biết náo loạn thành cái dạng gì nữa, nhưng bây giờ Vương Thuật Chi đang ở bên cạnh, hắn ta không tiện mở miệng, nhất thời gấp đến độ trong lòng như có lửa đốt.

Vương Thuật Chi lại cười như gió xuân lướt nhẹ qua mặt, lần nữa chắp tay cúi người vái chào: “Thần cáo lui.”

Vừa về tới phủ Thừa tướng, Vương Thuật Chi liền không nhịn được cười ha ha, cười xong lại lắc đầu thở dài: “Haizzzz….. Làm bậy …. Làm bậy rồi!”

Vẻ mặt Tư Mã Vanh không hiểu nhìn hắn: “Thừa tướng làm sao vậy?”

Vương Thuật Chi cười đưa mắt nhìn y không trả lời, xoay người sai người gọi quản sự tới, đưa tay chỉ lên nóc nhà, phân phó nói: “Đi, tìm người đục ba lỗ thủng trên nóc đi.”

Quản sự nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu không hiểu nhìn nóc nhà.

Vương Thuật Chi vỗ nhẹ trán hai cái, lại nói: “Đúng rồi, đừng đục lỗ to quá, nửa đêm gió thổi mạnh sợ là khó ngủ.”

Quản sự nghe xong càng thêm mờ mịt, nhưng hắn ta chỉ cần phụng mệnh làm việc là được, đành phải đáp ứng, xoay người đi ra tìm người mang thang cầm búa tới.

Mặc dù Tư Mã Vanh nhất thời không đoán ra rốt cuộc trong hồ lô Vương Thuật Chi có gì, nhưng cũng đoán ra được nhất định là thủ đoạn để đối phó với Hoàng đế, nên không ngạc nhiên lắm, im lặng đứng bên cạnh.

Vương Thuật Chi đưa tay gõ nhẹ trán y, cười nói: “Lúc nãy nói có người Hồ tới, đưa ta đi nhìn thử xem.” Nói xong xoay người đi ra cánh cổng cao cao.

Tư Mã Vanh cảm giác sâu sắc hắn gõ mình thành thói quen, bất đắc dĩ đưa tay vuốt vuốt trán, theo hắn ra cửa lên xe ngựa, dọc đường nhấc rèm chỉ đường cho người đánh xe, rất nhanh liền tới ngõ lúc trước: “Thừa tướng, ở đây.”

“Hả?” Vương Thuật Chi nghiêng người qua đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Chóp mũi Tư Mã Vanh ngửi được mùi trầm hương nhàn nhạt, vô thức quay đầu lại, ánh mắt rơi vào đôi môi gần kề ẩn chứa nụ cười, vội vàng dời tầm mắt, kéo toàn bộ rèm lên, giơ ngón tay chỉ về phía trước: “Thuộc hạ thấy gã đi từ cửa nhỏ này vào, đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, không xác định được là gã vẫn còn ở trong hay là ra từ cửa trước.”

Vương Thuật Chi nhìn hướng y chỉ, lông mày khẽ nhíu, ngẩn người, “Phốc” một tiếng cười khẽ đứng dậy, “Ngươi có biết đây là đâu không?”

“Thuộc hạ không biết.”

Vương Thuật chi nghiêng đầu nhìn y, cười nói: “Là nơi ôn hương mềm mại, tên Tiêu Kim Quật.”

Tư Mã Vanh: “….”

“Có thể nghĩ ra không?”

“Không nghĩ ra.” Sắc mặt Tư Mã Vanh hơi lúng túng, nói hai chữ như đinh chặt sắt.

“Ha ha ha ha!” Vương Thuật Chi cười rất to, giơ tay lên đặt trên vai y, tay kia đè lên thái dương của mình, nhìn về phía cửa nhỏ, lắc đầu than thở, “Haizzz…. Ta muốn đi!”

Tư Mã Vanh: “….”

“Yến Thanh, ngươi bằng lòng theo ta cùng vào không?”

“……” Tư Mã Vanh khựng lại, “Thuộc hạ nghe sự phân phó.”

Vẻ mặt Vương Thuật Chi tươi tắn, “Tốt! Dẹp đường về phủ, bổn tướng phải về chải đầu rửa mặt thay đổi cách ăn mặc.”

Tư Mã Vanh: “…….”

Xe ngựa quay đầu lái vào ngõ nhỏ, trong xe trở nên tối xuống, Vương Thuật Chi đưa tay nắm cằm Tư Mã Vanh xoay qua, hơi híp mắt, nhìn y như có điều suy nghĩ, vừa quan sát vừa trầm ngâm nói: “A…. Cứ hay nói ngươi chững chạc ngược lại quên dù sao ngươi cũng còn trẻ, mặt mày vẫn còn non lắm.”

Trên cằm truyền tới chút ấm áp, Tư Mã Vanh trợn mắt nhìn, đợi hắn nói xong mới lấy lại tinh thần, không được tự nhiên nghiêng đầu tránh ngón tay của hắn.

“Ái chà? Người tránh cái gì chứ?” Vương Thuật Chi cười quay mặt y qua, “Ta còn chưa nhìn xong đâu.”

Tư Mã Vanh nghiến răng, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Hành động lần này của Thừa tướng không khỏi có phần không nghiêm túc.”

“Hả?” Vẻ mặt Vương Thuật Chi rất vô tội, “Ngày nào ngươi cũng cởi y phục của ta mà ta không trách ngươi ngả ngớn, ta bất quá chỉ nhìn ngươi thêm một chút….. Ngươi cũng quá nhỏ mọn….”

“…..” Tư Mã Vanh im lặng một lúc, “Sau này Thừa tướng đừng nhìn nữa.”

Vương Thuật Chi sững sờ, tay đặt lên bàn con cười to không ngừng.

Tư Mã Vanh: “……..”

Hai người trở lại phủ Thừa tướng, Vương Thuật Chi gọi mấy tỳ nữ vào, chỉ vào mình và Tư Mã Vanh: “Hóa trang cho hai người bọn ta già thêm một chút.” Nói xong quay đầu lại nhìn Tư Mã Vanh, “Áo dài của ngươi đâu? Sao mua về mà không thấy ngươi mặc? Lấy ra thay đi.”

Tư Mã Vanh đáp dạ, xoay người rời đi, thay đổi mình hoàn toàn từ đâu đến chân, lúc này mới quay trở lại.

Vương Thuật Chi đang ngồi trên ghế, nói với tỳ nữ đang chọn chọn lựa lựa trong hộp trang điểm, “Bộ râu này khó coi vô cùng.”

Tỳ nữ nín cười, vội lấy ra một bộ khác.

“À, có thể miễn cưỡng đeo.”

Hai tỳ nữ khác bên cạnh ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Tư Mã Vanh đang ở cửa ra vào cúi đầu phủi ống tay áo, cùng trợn tròn mắt kinh ngạc kêu lên: “Đây là Vương Trì à!”

Vương Thuật Chi nghe tiếng nâng mắt lên, thấy Tư Mã Vanh nhấc chân bước qua cửa, khí phách ung dung trước sau như một, giật mình trong thoáng chốc, sau đó cười rộ lên, khen: “Đơn giản nhẹ nhàng, sạch sẽ nghiêm nghị thông đạt thoát tục, nếu ngày đó Yến Thanh mặc thế này xuất hiện ở hội văn Tân Đình nhất định sẽ làm đám sĩ tử nhà quyền quý kia tự ti mặc cảm.”

Tư Mã Vanh không nói gì: Không phải chỉ là thay đổi y phục sao…..

Vương Thuật Chi ngoắc ngoắc: “Cách ăn mặc, cách ăn mặc.”

Tư Mã Vanh: “…….”

Hai người giày vò một hồi thì đã đến hoàng hôn, lại ra cửa, lắc mình một cái thành hai vị văn sĩ thanh nhã anh tuấn có râu, hơn nữa nét mặt, hai hàng lông mày được được sửa lại, nhìn ngang nhìn dọc gì cũng thấy lớn hơn ngày thường cả chục tuổi.

Lên chiếc xe ngựa không hay dùng, Vương Thuật Chi mỉm cười hỏi: “Yến Thanh, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tư Mã Vanh khẽ cong môi: “Không tệ, thấy phong lưu hơn.”

“Ách….” Vương Thuật Chi hơi sửng sốt, lại cười to, “Ha ha ha ha!”

Xe ngựa tới chỗ cổng chính của Tiêu Kim Quật, hai người lần lướt xuống xe, rất nhanh được rối rít mời vào.

Tư Mã Vanh vốn ung dung bình tĩnh, nhưng càng đi vào bên trong mùi thơm xông vào mũi càng nồng, rất nhanh cảm thấy khó chịu nhưng chỉ có thể cố nén lại, chỉ nhíu mày, chợt nghe bên tai truyền tới tiếng nói quen thuộc: “Làm sao vậy?”

Tư Mã Vanh giương mắt há to miệng, đang muốn trả lời đột nhiên giơ tay áo che mũi mình, hung hăng hắt xì một cái.

Vương Thuật Chi nín cười nhìn ý, thuận tay móc chiếc khăn từ trong tay áo ra đưa tới trước mặt y.

Tư Mã Vanh không chút khách khí nhận lấy lau mũi.

Vào phòng ngồi, tú bà cười hỏi: “Hai vị khách nhân, không biết thích kiểu như thế nào?”

Vương Thuật Chi hơi đè thấp giọng nói, nghe hơi nặng: “Hai huynh đệ bọn ta mới tới kinh thành, nghe nói ở đây có một số ca kỹ người Hồ nên có chút hào hứng.”

Tú bà nghe xong sững sờ, điệu bộ đoan trang lúc đầu biến mất không còn dấu vết, lập tức cười híp mắt, trêu ghẹo nói: “Hai vị nhìn tao nhã bất phàm thì ra lại thích kiểu như thế này, như vậy ngược lại càng được người ta kính trọng thêm vài phần, thường có những người làm ra vẻ, chọn cầm kỳ thư họa, kết quả còn không phải là thích những người mị hoặc hấp dẫn sao?”

Nói xong bản thân che miệng cười to, lại rót nước trà tiếp đón, lúc gần đi cười nói: “Hai vị chờ chút!”

Hết chương 14
Chương trước Chương tiếp
Loading...