Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 57: NGƯỜI MẠNH LÀ VUA



Nhìn dưới thân Hồng Phi chảy ra vũng máu đầm đìa, ánh mắt Nhạc Duẫn Kiệt chớp chớp, vẻ mặt cũng không hề thay đổi. Chỉ có Nhạc Duẫn Văn ở bên cạnh hắn, trước khi Nhạc Vũ xuất thủ có chút tức giận cùng không đành lòng, ý muốn lần nữa ra tay ngăn trở. Nhưng lại bị hắn kéo tay áo, đành xuôi tay nhìn bộ ngực Hồng Phi bị một kiếm xỏ xuyên qua.

Trong lòng Nhạc Duẫn Kiệt chợt nổi lên cảm giác hối hận, ban đầu hắn đã đoán được với thủ đoạn liên tiếp của tên tiểu tử này, sợ rằng không chỉ đơn giản muốn biểu diễn giá trị của mình cho bọn họ nhìn thấy mà thôi. Nhưng chỉ tiếc vì do dự nhất thời nên cho người đi gọi vị tộc lão kia hơi chậm trễ, mà lá bài tẩy thiếu niên này nắm giữ làm cho hắn rung động, cũng xa xa vượt qua điểm mấu chốt trong tâm lý của hắn.

Ai có thể nghĩ đến, một thiếu niên còn chưa cao được nửa thân người hắn, ngoài kiếm kỹ kinh người, còn có thể tùy ý sử xuất loại bí pháp tăng tốc như vậy?

Nhạc Duẫn Kiệt cũng không phải không thèm để ý tới minh ước với Đạm Vân thành. Nhưng vận mệnh của vị thiếu thành chủ kia thật ra ngay lúc yếu hại nơi cổ họng Hồng Chính bị xuyên thủng, cũng đã sớm nhất định.

Nếu như lúc trước hắn đối với thân phận của thiếu niên này chỉ có bốn thành nắm chắc, như vậy sau khi giao thủ, cũng đã căn bản có thể xác định, đối phương xác nhận là con cháu Nhạc thị. Có thể có cơ hội đích thân tru diệt hai người mạnh nhất của Nhạc gia công khai, nghĩ đến vô luận là thế lực có thiện ý hay ác ý với Nhạc gia cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Ngoài ra từ thân hình của tên tiểu tử này, hắn cũng đã loáng thoáng có chút suy đoán.

Mà theo Nhạc Duẫn Kiệt xem ra, mặc dù suy đoán này có sai lầm chăng nữa, người của Đạm Vân thành chưa chắc sẽ chịu tin tưởng Nhạc gia không có quan hệ gì với chuyện xảy ra lần này.

Nếu chuyện đã như thế, dù có lưu lại tính mạng cho Hồng Phi cũng không còn tác dụng gì. Ngược lại nếu vị thiếu chủ Đạm Vân thành kia còn sống, mới thật sự là phiền toái. Mặc dù Nhạc Vũ không động thủ, hắn cũng sẽ đích thân đoạt lấy tính mạng kia.

Nói trở lại, người này cũng không phải do hai huynh đệ họ muốn che giấu là có thể che giấu được. Thanh dị binh trong tay Nhạc Vũ, cộng thêm một thức phong hệ bí kiếm, cho dù là hắn khôi phục lại trạng thái hoàn hảo không bị thương ban đầu, cũng chưa chắc có thể ngăn cản.

Cho nên bây giờ hắn càng thêm hiếu kỳ, kế tiếp thiếu niên này sẽ làm gì?

Nhạc Vũ nhìn thấy được ánh mắt suy ngẫm của Nhạc Duẫn Kiệt, hắn quay đầu nhìn vị "bá phụ" trên danh nghĩa này cười một tiếng, tiếp theo tầm mắt lại bắt đầu sưu tầm trong đại đường. Chỉ thoáng qua, ánh mắt Nhạc Vũ chợt phát sáng, hướng một chỗ bên phải đại đường đi tới.

Đó là bàn thứ tư dưới tay Nhạc Duẫn Văn, thập cửu ca Nhạc Lâm, cùng một nữ tử thanh lệ sắc mặt trắng bệch nhìn sang bên này. Trên đường cũng có người nhìn thấu sát ý ẩn chứa trong mắt Nhạc Vũ, đang do dự có nên tiến ra ngăn cản hay không. Bất quá cuối cùng họ đành thở dài một tiếng tránh đường.

Có thể trong một trăm mười hai bước đánh bại tất cả võ sư trong đại đường, chỉ làm họ khiếp sợ kiếm thuật mạnh mẽ cùng tư chất bất phàm kia. Nhưng sau một kiếm xuyên thủng cổ họng Thương Lan kiếm vương, đánh bị thương cổ tay hai huynh đệ Nhạc Duẫn Kiệt, làm cho bọn họ không dám sinh ra bất kỳ lòng phản kháng nào đối với thiếu niên đứng trước mắt.

Một đường đi tới của Nhạc Vũ cơ hồ không hề có chút trở ngại, hắn đứng trước bàn, đầu tiên nhìn đường huynh của mình một chút. Hiện tại sắc mặt của Nhạc Lâm cũng không hề có vẻ sợ hãi, chẳng qua chỉ tái nhợt, trong con ngươi đều là vẻ hối hận, bất đắc dĩ, phẫn hận cùng cầu xin, mà bàn tay hắn nắm thật chặt bàn tay mềm mại của vị hôn thê, lại càng nổi lên gân xanh.

Nhạc Vũ thấy thế nhất thời nhếch môi, biết Nhạc Lâm hơn phân nửa đã đoán được thân phận của hắn, nhưng không lên tiếng vạch trần ngay tại chỗ mà thôi. Nhưng đối với việc này Nhạc Vũ cũng không hề để ý, tay phải tiện tay huy ra, dùng Kim Ô kiếm chém xuống đầu lâu của nữ tử bên cạnh Nhạc Lâm, sau đó không chút dây dưa mang theo Lâm Trác đi về phía cửa đại đường.

Ngay khi hai người rời khỏi đại đường, biến mất trong màn đêm, một cơn gió nhẹ thổi vào trong đại sảnh, Hồng Chính đã sớm không còn chút âm thanh cũng theo cơn gió ngã xuống. Cánh tay cùng thanh kiếm kia vẫn thẳng tắp như trước, đôi mắt mất đi vẻ sáng bóng cũng trợn tròn nhìn lên bầu trời, phảng phất như muốn nói chủ nhân chết không nhắm mắt.

Trong nháy mắt, trong đại sảnh vang lên tiếng thở dài liên tiếp, cơ hồ trong mắt mọi người đều hiện ra vẻ tỉnh tỉnh mê mê, phảng phất như vẫn còn đang nằm mơ.

Nhạc Duẫn Văn nhìn vào thân thể nữ tử không đầu bên cạnh Nhạc Lâm, im lặng trầm mặc. Vẻ mặt Nhạc Duẫn Kiệt lộ vẻ bất đắc dĩ, tay trái vẫy xuống mặt đất, hút thanh kiếm dị binh cấp mười của mình vào lòng bàn tay. Sau đó tầm mắt hữu ý vô ý nhìn về phía mấy võ sư Đạm Vân thành còn sống.

Trong lòng hắn không ngừng cười khổ, thiếu niên kia cố ý lưu lại tính mạng của những người này, đồng dạng là không có ý tốt. Khiến người ta buồn rầu chính là món nợ này rốt cục có nên giúp đối phương thu thập hay không, trong lòng hắn không ngừng do dự.

Ngay khi Nhạc Vũ rời khỏi thành chủ phủ, hội hợp với Nhiễm Lực bên ngoài, những loài yêu cầm trên bầu trời cũng dần dần ly tán. Chút thuốc nước hắn đưa cho Hoàng Phàm, mặc dù mùi vị rất nặng, nhưng phát huy nhanh tan biến cũng nhanh. Lúc đầu quả thật có thể mê hoặc chút yêu cầm thích ăn thịt thối trên bầu trời, nhưng thời gian chỉ kéo dài được khoảng hai mươi phút mà thôi. Rất nhanh loài yêu cầm vốn có tính cảnh giác cực cao kia sẽ nhận ra được vấn đề trong đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ngay khi uy hiếp trên bầu trời từ từ được giải quyết, một số đông nhân thủ trong thành bắt đầu nhanh chóng chạy về phương hướng thành chủ phủ. Điều này làm con đường trốn tránh của ba người gặp thêm khó khăn, cho dù Nhạc Vũ có hệ thống trí năng phụ trợ có thể thông qua dấu hiệu chấn động của mặt đất cùng tiếng gió rít tiến hành phân tích giúp hắn lẩn tránh trước, nhưng có nhiều lần suýt chạm mặt với những người chạy về thành chủ phủ.

Nhưng làm cho hắn đau đầu nhất chính là biết có người theo dõi ở phía sau. Một ít võ sĩ trong đại sảnh thành chủ phủ dù có bị thương nhưng chân còn hoàn hảo, số lượng lại không ít. Giờ phút này họ cứ chạy theo phía sau, giết không thể giết, lại vứt bỏ không xong, thật có chút làm hắn phiền não.

Nhạc Vũ bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát nuốt vào ba viên Bổ Khí hoàn, dùng hết yêu lực kết tinh phong hệ trong người, liên tục phát động sáu lần Tật Phong Thuật không ngừng nghỉ, lôi kéo Nhiễm Lực cùng Lâm Trác rời đi thật nhanh. Thẳng cho tới khi kinh mạch trong cơ thể mơ hồ nhói đau, lúc đến gần thành nam mới hoàn toàn thoát khỏi những người đi theo dõi phía sau.

Lúc này trong nhà tuyệt đối không thể trở về, chỗ đặt chân duy nhất chính là cửa hàng phía thành nam mà thôi. Nhưng Nhạc Vũ vẫn có chút không yên lòng, vội vã dùng hương liệu che phủ mùi máu tươi trên người, sau đó liền mang theo Nhiễm Lực cùng Lâm Trác đi thêm một vòng, ở trong một căn nhà phía thành tây ẩn núp lại suốt hai canh giờ.

Tình hình sau đó quả nhiên đúng như hắn suy đoán. Kế tiếp Nhạc gia sưu tầm toàn thành, trọng yếu nhất chính là phương hướng thành nam mà họ biến mất. Ba người vẫn chờ đến khi không còn động tĩnh, lúc này mới chạy về.

Lúc này ở thành nam vẫn tuần tra nghiêm mật đến cực hạn, nhưng không tìm tòi nghiêm ngặt như trước đó, không làm khó được Nhạc Vũ. Đợi khi Hoàng Phàm cố ý mở rộng cửa sổ trên lầu hai, họ tiến vào trong tiệm thuốc, chỉ thấy lão chưởng quỹ đang không ngừng vuốt râu, thần sắc vô cùng lo âu đi qua đi lại bên trong nhà. Khi nhìn thấy Nhạc Vũ, cùng Lâm Trác và Nhiễm Lực đi theo phía sau cùng xuất hiện ở cửa sổ, lúc này hắn mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Nhưng tâm thần mới thả lỏng của Hoàng Phàm vừa mới buông lỏng không lâu, lại tiếp tục vì vết máu ngay trước ngực Nhạc Vũ lại khẩn trương lên. Đồng thời hắn âm thầm ngạc nhiên, nhìn bộ dáng này rõ ràng đã trải qua chiến đấu, cũng không biết vị tiểu thiếu gia này của hắn rốt cục đã làm gì bên thành chủ phủ? Chẳng lẽ đúng như suy đoán của hắn, chạy vào trong thành chủ phủ đi ám sát thiếu chủ Đạm Vân thành hay sao?

Mới nghĩ tới đây, Hoàng Phàm chỉ nghe Nhạc Vũ "phốc" một tiếng, vạch ngực áo của mình. Khi mở ra những mảnh vải tạm thời băng bó vết thương, một vết thương dài tới mười mấy tấc bại lộ ngay trước mắt ba người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...