Quân Tâm - Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc

Chương 21: Chân Tâm



Khuynh Thành hồi cung trong lặng lẽ, người trong cung tuy đã nghe được chuyện xảy ra ở Hành cung, nhưng một câu cũng không dám đàm tiếu, đây là lệnh của Hoàng thượng. Khuynh Thành tuy phạm lỗi nhưng không bị Nội vụ phủ phân biệt đối xử, nàng vẫn đều đặn bồi bổ thai tự, cố dưỡng thân thể thêm tốt hơn. Ngày đó, khi nhận lệnh từ Hoàng thượng đánh chủ ý lên người Tương Hoàng Quý phi nàng còn chưa biết được bản thân đã hoài thai, nếu không cũng chẳng mạo hiểm thân mình ngã xuống nền đất vừa cứng vừa đau ấy.

Khuynh Thành hồi cung được hai ngày liền sắp xếp đến Chung Túy cung thăm hỏi La Thục phi, dẫu sao La Thục phi cũng là người tạm giữ quyền quản sự hậu cung những ngày này. Thời tiết mùa hè oi ả nóng bức, Khuynh Thành chọn chập tối mới tản bộ ra ngoài, nàng men theo Liên Tâm trì mà đi.

Bên đối diện hồ có một hòn giả sơn, Khuynh Thành trông thấy một nam tử ăn mặc vương giả đang nói chuyện cùng với ai đó, nhưng người kia lại khuất sau mấy bụi hoa nhìn không rõ mặt, chỉ thấy tà áo xanh ngọc nhàn nhạt.

Khuynh Thành liền hỏi:

- Ngọc Thư, em xem kia là ai?

Ngọc Thư chạy ra trước nheo mắt đôi chút rồi trả lời:

- Nương nương, là Thập Vương gia! Còn người sau bụi hoa quả thật nhìn không rõ ạ!

Khuynh Thành ngạc nhiên:

- Thập Vương gia đi được rồi à?

- Thưa nương nương, đã đi được gần một tháng nay rồi ạ! Vị danh y kia quả là không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng!

Khuynh Thành không hỏi nữa, tiếp tục cất bước, chỉ là vòng qua khỏi gia sơn liền thấy thấy La Thục phi cũng đang rải bánh cho cá. Khuynh Thành mỉm cười thi lễ rồi trò chuyện:

- Thục phi nương nương đã trễ rồi vẫn còn ở đây a!

La Thục phi cười nhẹ nhàng như một cơn gió:

- Khí trời bức bối thật khiến bản cung khó chịu!

Khuynh Thành hỏi dò:

- Không biết nương nương có thấy Thập Vương gia, thần thiếp vừa thấy ngài ấy đi về hướng này, đôi chân đã lành lặn, thật đáng mừng!

La Thục phi tỏ vẻ ngạc nhiên, lắc đầu:

- Vậy sao? Bản cung không hề thấy ngài ấy!

Khuynh Thành thi lễ rồi rời đi. Trên đường hồi cung, nàng đăm chiêu suy nghĩ. La Thục phi vốn dĩ đã gặp qua Thập Vương gia, hà cớ gì lại không nhận, tuy rằng phi tần gặp gỡ cùng ngoại thần có chút trái với quy tắc, nhưng giấu giấu giếm giếm càng dễ khiến người khác thêm nghi ngờ. Khuynh Thành lần nữa quay đầu nhìn La Thục phi, lại nghĩ đến một năm qua không nhận ân sủng của nàng ta, ngờ ngợ đoán ra.

Đến giữa tháng sáu, đúng dịp khí trời oi bức nhất thì Tiết Vạn Thọ cũng được tổ chức tại Hành cung. Toàn bộ Cấm Thành tràn ngập đèn hoa rực rỡ, trong ngoài kinh thành lễ hội tưng bừng náo nhiệt kéo dài nhiều ngày.

Khuynh Thành không dự đại yến cung chúc Hoàng thượng, nàng cả ngày cũng chỉ quanh quẩn Cảnh Dương cung thêu thùa đồ dùng tiểu hài tử. Buổi chiều, người của Chung Túy cung xin gặp, đem theo dưa hấu tiến cống. Khuynh Thành vui vẻ tiếp nhận, La Thục phi trước giờ cùng nàng không thù không oán, nàng ta lại không tranh thánh sủng, bình lặng sống qua ngày, Khuynh Thành nhận lễ cư nhiên cần trả lễ.

Tháng sáu giữa hè, giờ Dậu vẫn còn nắng.

Khuynh Thành đem đến một vỏ gối mềm thêu mai lan tùng trúc tặng La Thục phi nương nương. Đây là món đồ tự tay nàng thêu một đôi khi rảnh rỗi để giết thời gian, từ chất liệu đến màu sắc đều hoàn mỹ, trả lễ như vậy coi như vừa có tâm lại không mất mặt.

La Thục phi nhận món quà, nàng ta nhìn Khuynh Thành một hồi lâu, lại hỏi:

- Muội nói bản cung nghe xem, chuyện ở Hành cung là thật hay giả?

Khuynh Thành nhón một miếng mơ chua trên bàn, cười lắc đầu:

- Nương nương, tần thiếp với Hoàng Quý phi không thù không oán, hà cớ gì phải làm vậy. Vả lại, trước khi chuyện đó xảy ra, tần thiếp cũng không hề biết mình có thai, số long nhãn, sơn tra đó, chính tần thiếp đã nuốt hết vào bụng!

La Thục phi cắn môi giây lát, rồi nói:

- Bản cung nói, có thể muội không tin, nhưng quả thật, có một lần bản cung thấy Tôn thái y đi cửa sau vào Khôn Ninh cung Hoàng hậu nương nương. Muội và Hoàng hậu là tỉ muội ruột thịt, sao lại...

Khuynh Thành nhíu mi mắt, trong lòng nghèn nghẹn:

- Để nương nương chê cười, tần thiếp chỉ là thứ xuất, Hoàng hậu nương nương mới là đích nữ Vương Kỳ Hầu!

Lời của La Thục phi nói ra, Khuynh Thành nghe qua liền minh bạch, cơ bản Tôn Thái y đã biết rõ nàng hoài thai, chỉ là không hề muốn báo tin cho nàng biết, mà lại báo với Vương Hoàng hậu. Cơ bản lần này Vương Hoàng hậu muốn nhất tiễn song điêu, vừa muốn hãm hại nàng, vừa muốn hạ thủ Tương Hoàng Quý phi.

Nhưng mà Vương Hoàng hậu ngàn tính vạn tính cũng không tính được chính Hoàng thượng ngược lại không muốn để hài tử Tương Hoàng Quý phi chào đời, cho nên mới để Khuynh Thành nàng ra tay. Vương Hoàng hậu tâm địa bất chính, Hoàng thượng có lẽ lần này cũng đã nhìn ra. Chỉ là, Khôn Ninh cung vẫn là Khôn Ninh cung, nào có thể dễ dàng đổi chủ.

Phiếm chuyện thêm mấy câu, trời cũng vừa tối, Khuynh Thành cáo từ ra về. Bước ra khỏi cổng lớn Chung Túy cung, Khuynh Thành bị một thái giám đi vào va phải, tên đó hốt hoảng xin lỗi rồi đi nhanh vào trong, nhìn điệu bộ hắn, Khuynh Thành liền thấy không thích hợp:

- Bộ dáng vội vàng như vậy! Thật là...

Ngọc Họa cũng góp vào:

- Em còn thấy tay áo trong hắn thêu một con chim uyên ương!

Ngọc Thư ngạc nhiên:

- Hậu cung cấm thái giám cung nữ tư thông. Sao hắn dám!

Khuynh Thành linh cảm không tốt liền nhỏ giọng:

- Hai em nhỏ tiếng thôi, chuyện này còn ảnh hưởng đến thanh danh La Thục phi!

La Thục phi ngâm mình trong bồn tắm hoa hồng, xung quanh không một bóng người. Nàng thong thả nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên bị một bàn tay vuốt ve lên ngực.

La Thục phi hơi hoảng hốt, mở mắt ra, nàng liền kinh ngạc:

- Vương gia!

Tên thái giám kia trút bỏ bộ y phục nội quan, bước vào bồn tắm, thì đúng là Thập Vương gia. Hắn nhìn mỹ nhân trước mặt một cách đắm đuối:

- La nhi, ta nhớ nàng, thật sự nhớ đến tận cùng tâm can, không chịu được nữa!

La Thục phi e lệ:

- Thập lang!

Rèm được buông xuống, bên trong chỉ có tiếng nước vỗ sóng sánh.

Linh Tê Đài cuối tháng sáu chỉ có thể trông thấy một mảnh trăng khuyết xanh xao trên nền trời xám đục. Khuynh Thành nửa đêm không ngủ được, một mình nàng cô độc lên đài.

Khuynh Thành cúi mặt ngắm hoa lệ dạ đăng rực rỡ tỏa sáng trong đêm đen. Hoàng thượng có thể dễ dàng ra tay với Tương Hoàng Quý phi, không chút tiếc thương hài tử bản thân trong bụng nàng ta. Vậy thì năm xưa, thai tự của nàng trúng Hồng hoa tán có phải do Vương Trường Nhạc. Khuynh Thành mày liễu cau lại, càng nghĩ càng thấy khó thở.

Đế Vương lãnh tình, Vương Hoàng hậu có thể gây ra được động tĩnh lớn như vậy sao, cùng ngày hôm đó Đông Hiền Anh cũng bị trúng dược. Có điều nàng hoài thai bên ngoài Vương phủ, Đông Hiền Anh ngược lại đường đường chính chính hơn. Khuynh Thành như nuốt phải một ngụm khí lạnh, thai tự ngoài Vương phủ, đối với Hoàng thượng khi đó chính là một loại mất thể diện, ảnh hưởng thanh danh nghiêm trọng.

Đông Hiền Anh chính là bị Vương Trường Nhạc hạ thuốc, nhưng còn nàng, chín phần giống như Tương Hoàng Quý phi lúc này, bị người bản thân tin tưởng nhất tính kế. Khuynh Thành nghe sống mũi xộc lên một khối cay sè, nàng vội vội vàng vàng lau đi lệ nóng.

Chợt thấy một mảnh khăn tay trắng trơn đưa đến, Khuynh Thành ngước mắt, đối diện nàng là một nam nhân tuấn mĩ cường tráng, mất mấy giây để nhớ ra, nàng mới ngập ngừng:

- Phan thị vệ?

Hắn gật đầu:

- Nàng còn nhớ ta?

Khuynh Thành nhìn quanh, thật may mắn, bây giờ trăng đã khuất sau mây, trên Linh Tê đài tối om, nàng nhẹ giọng thì thầm:

- Sao ngươi lại ở đây, đây là tẩm cung của phi tần, ngươi vào đây là tội chết!

Hắn cười, ánh mắt lấp lánh như sao:

- Ta là cố tình đi tìm nàng!

Khuynh Thành thấy lồng ngực đập mạnh liên hồi, có chút vui vẻ lại có chút sợ hãi:

- Đừng nói bậy! Cấu kết với phi tần của Hoàng thượng là lăng trì ngũ mã!

Phan Phượng Thiên lấy khăn tay lau những vệt nước mắt còn đọng trên gò má nàng, giọng nói mang theo nồng đậm ôn nhu ấm áp:

- Nàng nào có phải phi tần, nàng chỉ là cung nữ, đến năm hai mươi lăm tuổi sẽ xuất cung, tự do kết bái!

Khuynh Thành nghèn nghẹn trong ngực, cung nữ còn có một ngày thoát khỏi cánh cửa lồng son này, riêng nàng, chính là mãi mãi không thể. Khuynh Thành cúi mặt, đáy lòng vô vàn suy tư cùng xúc cảm.

Phan Phượng Thiên thở một hơi lạnh trong đêm hạ, nhỏ giọng:

- Ta nhận được lệnh phải ra biên cương, ngày mai liền lên đường! Ta sợ không còn cách nào gặp được nàng nữa...vì vậy...mới mạo muội tìm đến nơi này...

Khuynh Thành siết chiếc khăn trắng trong tay lại, có chút tiếc nuối vang lên giữa lồng ngực:

- Vậy chúc mừng Phan thị vệ một ngày Công, Hầu vinh quy!

Phan Phượng Thiên đưa tay muốn chạm vào mái tóc nàng, nhưng cuối cùng lại ngừng giữa không trung:

- Nàng sẽ đợi ta chứ? Lần này ta đi không rõ mấy năm! Nhưng chắc chắn sẽ vì nàng mà quay về!

Ánh nguyệt lấp lánh soi rọi nhân gian, Khuynh Thành chỉ cười, không rõ ràng hàm ý:

- Đợi Phan thị vệ hồi kinh hãy nói tiếp...

Phan Phượng Thiên thoáng nghe được ồn ào bên dưới Cảnh Dương cung, hắn vội vội vàng vàng đứng dậy. Nhưng vẫn không quên đoạt lấy khăn lụa hồng treo trên vạt áo Khuynh Thành:

- Ta nhất định sẽ quay về!

Khuynh Thành đứng bật lên, nhìn theo nam tử thân mình nhẹ bẫng như hồng nhạn mất hút trong màn đêm. Khuynh Thành sờ lại vạt áo, khăn tay kia là Ngọc Họa thêu cho nàng.

Tháng bảy chìm trong vân vũ che kín thiên địa, đất trời hoang hoải một màu xám đục. Từ Hành cung Hoàng đế cùng Hoàng hậu và đoàn phi tần lần lượt hồi Cấm Thành.

Ngày Hoàng đế hồi cung, nắng hửng vàng, hanh hao khác thường. Khuynh Thành đứng một góc cung nghênh, trong lòng thảng thốt bi ai. Khi nhìn lên nam nhân tôn quý nhất thiên hạ đó, tâm nàng vẫn lặng như nước, chỉ có thể nghĩ đến giọt máu đọng trên tay ngày mất đi tiểu hài tử nơi Vương phủ năm xưa. Khuynh Thành né tránh ánh nhìn Hoàng đế, nhanh chóng về cung.

Những ngày mưa dầm dần dần kết thúc, nhường chỗ cho hoàng hoa nở rộ và từng đợt lá vàng rơi rớt báo hiệu thu về. Buổi sớm nhàn nhạt nắng, từ Diên Hi cung gửi thiếp mời đến lễ Thôi nôi Nhị hoàng tử. Khuynh Thành một tay xoa bụng, một tay qua loa đọc thiếp mời, lại cho người chuẩn bị một phần lễ vật chúc mừng.

Lễ Thôi nôi của Nhị Hoàng tử ngược lại có phần còn trang trọng hơn cả Đại Hoàng tử. Khách mời càng thêm đông đúc hơn, mà Nhị Hoàng tử được Hoàng thượng ôm trên tay mãi không rời. Nhị Hoàng tử mập mạp đáng yêu, đứa nhỏ đầy tháng nhưng nhu thuận, lại khôn khéo, luôn luôn bám lấy Hoàng thượng. Khuynh Thành ướm nhìn Đông Lệ phi, dạy dỗ một tiểu hài tử chưa tròn tuổi biết cách lấy lòng người khác đến độ này thật không dễ dàng gì.

Đến màn bốc đồ vật đoán tương lai, Nhị Hoàng tử không làm Đông Lệ phi thất vọng, hắn một tay bốc bút lông, tay còn là cầm một ấn rồng. Sau đó đem tất cả cho Đông Lệ phi, cuối cùng liền đến ôm cổ Hoàng thượng, lại nắm chặt túi hương trên hoàng bào, Hoàng thượng vô cùng hứng thú, liền tháo túi hương ban thưởng cho hắn.

Thật đúng là một buổi tốt đẹp, có bút có rồng không phải là quân vương thì là gì. Đông Lệ phi tuy vui mừng, nhưng Vương Hoàng hậu và Mỹ Tần thì khác. Cung này đã có ba vị Hoàng tử, một người quá nổi bật chẳng khác nào cây cao đón gió. Nhị Hoàng tử này có dài mệnh hay không, còn phụ thuộc vào Đông Lệ phi nàng ta che chở.

Tiết trời dịu mát hơn, hoa cúc vàng đúng độ thì cũng đến Trung thu. Hiện tại bụng Khuynh Thành đã có chút bất tiện, đến yến hội Trung thu, nàng vô cùng cẩn thận dùng kiệu mềm đi dự tiệc. Trong tiệc không có sự việc gì đặc biệt, có lẽ chuyện Tương Hoàng Quý phi bị mất đứa nhỏ vừa rồi đã khiến hậu cung ít nhiều chấn động cùng cảnh giác. Khuynh Thành chậm rãi nhấp trà, nhìn những mỹ nhân khuynh thiên hạ bề ngoài một vẻ tươi vui trong lòng tràn ngập sầu muộn đang cùng Đế Hậu chuyện trò trước mặt.

Tiệc tàn, Hoàng thượng đột nhiên nhìn Vương Hoàng hậu, rồi mở lời:

- Trẫm đăng cơ đã một năm, hậu cung vẫn chỉ có ba Hoàng tử, quả làm Trẫm buồn lòng. Tử Đồng nghĩ sao?

Vương Hoàng hậu vội vã quỳ xuống, phi tần đồng loạt quỳ theo:

- Là chúng thần thiếp vô năng!

Hoàng thượng phất tay cho các nàng đứng lên, lại nói:

- Trẫm không muốn đắm chìm nữ sắc, nhưng cũng không muốn hậu cung cô quạnh. Từ thời Thái tổ Hoàng đế đã có quy chế cứ mỗi ba năm sẽ tuyển tú một lần. Trẫm lại nghĩ như vậy là quá nhiều. Trẫm có ý định đổi lại thành năm năm một lần, mỗi lần tối đa năm thứ vị như vậy vừa tiết kiệm ngân khố, lại không nhọc công. Hoàng hậu nghĩ thế nào?

Vương Hoàng hậu thở hắt ra, các phi tần đồng loạt đều thấy nhẹ nhõm:

- Là Hoàng thượng anh minh. Chúng thần thiếp nhất nhất nghe theo!

Hoàng thượng lại gật đầu, nói tiếp:

- Nếu các nàng đều như vậy, bắt đầu năm sau Trẫm sẽ thực hiện theo quy định này. Nhưng để tránh hậu cung thưa thớt, cũng là nối dòng hoàng tộc, Hoàng hậu hãy chuẩn bị tháng tư năm sau tuyển chọn tú nữ, rồi từ đó hãy năm năm một lần!

- Thần thiếp tuân mệnh!

Khuynh Thành vô cùng khó hiểu, nếu tuyển tú Hoàng thượng chỉ cần ban ra sắc lệnh, ắt hẳn sẽ được thực thi, sao lại thảo luận với các nàng, lại cho chuẩn bị hơn nửa năm. Hẳn đây là thông báo, nhưng quan trọng là thông báo với ai? Chắc chắn từ bây giờ các gia tộc sẽ sắp xếp người mới đưa vào cung. Hoàng thượng có lẽ muốn thăm dò lòng người, như vậy hoàng cung tất nhiên sẽ có biến đổi lớn. Khuynh Thành ngắm nghía phần bụng mình, quả nhiên có chỗ dựa vẫn an tâm hơn.

Đối với việc tuyển tú, Khuynh Thành không cảm thấy bài xích, Hoàng thượng tại vị vài mươi năm, thì cũng phải năm bảy đợt tuyển tú. Thêm vài chục người mới, nếu cứ vì thế mà phiền não, thì phiền não sẽ mãi mãi không ngừng. Hiện tại nàng mang thai, chỉ cần đứa nhỏ sinh ra bình an thì chính là đại phúc!

Cuối thu, Vương Phong Tướng quân đưa tin về, Mạt Quốc dẫn binh cướp bóc mấy trăm dặm thành biên ải, xin Hoàng thượng hạ lệnh cho phép xuất binh.

Buổi tối, Khuynh Thành đang nhìn cung nhân treo dạ đăng lên hành lang, thì Hoàng thượng đến. Khuynh Thành trong lòng ngạc nhiên, Vương Phong cầm binh đánh trận, Hoàng thượng nhiều ngày đều nghỉ lại cung Vương Hoàng hậu. Điều này cũng dễ hiểu, Vương Phong là huynh trưởng Vương Hoàng hậu, còn nàng chỉ là thứ xuất.

Khuynh Thành sửa lại vạt áo, chậm rãi tiến ra:

- Cung nghênh Hoàng thượng!

Hoàn Nhan Vô Hạ không mặn không nhạt đáp lời:

- Bên ngoài gió lạnh, nàng vào trong đi!

Khuynh Thành hạ lệnh dâng trà, tự mình đưa đến:

- Hoàng thượng hôm nay không nghỉ lại Khôn Ninh cung?

Hoàn Nhan Vô Hạ lắc đầu, nâng ly lên môi:

- Nàng thai tự đã lớn, Trẫm muốn xem thử! Dạo này ngủ có ngon không?

Khuynh Thành từ tốn:

- Tần thiếp rất tốt!

Hoàn Nhan Vô Hạ gật đầu, Khuynh Thành bản thân không thể hầu hạ chuyện giường chiếu, lại nghĩ hai người chỉ nhìn nhau rất nhạt nhẽo, mới lấy một cuốn du ký chí dị thường đọc đến:

- Tần thiếp có mấy chuyện kỳ lạ, người có muốn nghe?

Hoàn Nhan Vô Hạ chớp mi mắt, Khuynh Thành hiểu ý, bắt đầu đọc. Hồi lâu, đến một đoạn kể về binh sĩ ra trận, đột ngột Hoàn Nhan Vô Hạ cắt ngang:

- Dưới trướng Vương Phong có một phó tướng rất tài năng, ngày trước ở phủ nàng có từng biết đến cái tên này không, Phan Phượng Thiên!

Khuynh Thành vừa nghe, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Tuy vậy, nàng cố giữ điệu cười thường ngày, mắt vẫn nhìn sách:

- Có lẽ là huynh trưởng chỉ vừa thu nhận, trước kia tần thiếp chưa từng nghe đến!

Tháng mười hai, tuyết trắng phủ kín thâm cung, ngoài biên ải, nhạn thư gửi tin chiến thắng cũng đã đưa về. Bởi vì người lãnh binh là Vương Phong, cho nên khi có tin hồi báo, Hoàng thượng liền ban thưởng lớn xuống Khôn Ninh cung và Cảnh Dương cung.

Buổi sáng cuối đông, Nội Vụ phủ theo ý Hoàng thượng, đưa thêm hạ nhân đến Cảnh Dương cung, dẫu sao Khuynh Thành cũng đã sắp lâm bồn, chuyện này cũng là hợp tình hợp lý. Tuy vậy, từ trước đến giờ, ngay cả Đông Lệ phi sinh hạ Nhị Hoàng tử cũng không được loại ân điển này, cho nên Khuynh Thành đột ngột trở thành đích ngắm của toàn hậu cung.

Ngọc Thư sau khi nhận hạ nhân, liền hồi bẩm:

- Nương nương. Trong cung ngoài chúng nô tì ra, còn có Tiểu Đức tử là Chưởng quản Cảnh Dương cung, người này theo chúng ta từ đầu, tạm thời có thể tin tưởng được. Ngoài ra còn hai thái giám làm việc nặng và bốn cung nữ hạ đẳng khác. Vì mới chuyển đến cũng không điều tra được gì! Mấy ngày sau nô tì sẽ lưu ý hơn!

Ngọc Họa như nhớ ra điều gì:

- Nương nương! Bốn cung nữ vừa đến ấy là Tiểu Mai, Tiểu Lan, Tiểu Tùng, Tiểu Cúc, nhưng trước kia có một lần nô tì nhìn thấy Tiểu Tùng trò chuyện cùng Chưởng quản Hàm Phúc cung có chút thân mật!

Khuynh Thành nhíu mày:

- Hàm Phúc cung? Mỹ Tần?

Ngọc Thư lại nói:

- Tuy vậy nhưng Tiểu Tùng vừa vào Cảnh Nhân cung đã xin làm cung nữ rửa bát, không bao giờ đến chính điện. Khó có thể tiếp cận được nương nương, hoặc có thể nàng ta thật sự không có mưu đồ!

Khuynh Thành phất tay cho hai nàng lui, tiện thể dặn dò:

- Bất luận thế nào, cũng phải cẩn thận quan sát!

Mười lăm giữa tháng, theo lệ thường, sau khi thỉnh an Vương Hoàng hậu, các nàng đều phải đến cung Lan Thái hậu. Chính Ngọ khi Khuynh Thành ra về, khác với mọi ngày, hôm nay trời vẫn rất lạnh, nhưng không có tuyết cũng như ngừng gió, không khí ngưng đọng giữ dội.

Khuynh Thành nghĩ nghĩ vài chuyện, lại ôm bụng đến nhanh Càn Thanh cung để gặp Hoàng thượng. Khuynh Thành đợi một chút, Quang Từ công công liền mời nàng vào. Khuynh Thành nhìn Hoàng thượng bận rộn phê tấu chương, liền đứng một bên chăm chú mài mực chu sa.

Hồi lâu, Hoàn Nhan Vô Hạ mới hỏi:

- Nàng tìm Trẫm có chuyện gì quan trọng?

Khuynh Thành phúc thân thi lễ:

- Bẩm Hoàng thượng...

Nàng chưa nói hết câu, trong cung nổi lên một đợt dữ dội rung chuyển xô đổ bàn ghế nghiêng lệch. Khuynh Thành sợ hãi mà trượt chân ngã về phía sau, may sao, Hoàn Nhan Vô Hạ nhanh chóng đỡ lấy!

Cơn rung chuyển thứ nhất chưa qua, cơn rung chuyển thứ hai đã đến, càng mạnh mẽ hơn. Theo sau tiếng ầm ầm dữ dội, nền đất nứt một vệt dài hun hút sâu thẳm.

Quang Từ Công công hoảng hốt:

- Địa long lật người! Hộ giá! Bảo vệ Hoàng thượng!

Gương mặt Hoàn Nhan Vô Hạ tối sầm lại, trên trần nhà, một cây xà ngang đổ ụp xuống, chẳng mấy chốc Càn Thanh cung chìm trong đổ nát, khói bụi mù mịt. Hai canh giờ trôi qua, động đất cũng ngừng, hoàng cung hỏng một đường dài từ Ngự Hoa Viên đến Càn Thanh Cung, phía sau, mấy cung điện khác như Trường Xuân cung, Diên Hi cung, Thừa Càn cung, Cảnh Dương cung có nơi bị đổ một phần, có nơi sập hoàn toàn. Ngoài kinh thành, một vài phủ đệ dư chấn nhẹ, riêng phủ Thập Vương gia nghiêng đổ hết hậu viện.

Tuy vậy, ngoài mấy mươi người bị thương và một viên bổ đầu vì cứu người bị nạn nên mất tích, không có thiệt hại gì lớn về người. Chỉ riêng trong cung, Hoàng thượng cùng Hoa Quý Tần vẫn bặt vô âm tín.

Tách...

tách...

tách...

Thanh âm nước chảy nhỏ giọt trên nền đá vang vang...

Trong bóng tối lờ mờ, Hoàn Nhan Vô Hạ choàng tỉnh, hắn không rõ đang ở trần gian hay đã xuống địa ngục, chỉ khi thấy một bên cánh tay nhói lên từng hồi hắn mới nhận ra mình còn sống. Khuynh Thành nằm trên người hắn, vẫn bất tỉnh, hắn đỡ nàng xuống, phát hiện một bên tay mình đã gãy, có vài vệt máu vương trên xiêm y Khuynh Thành, hắn liền luồn tay vào trong váy, kiểm tra thân thể nàng, may sao thai tự vẫn bình an vô sự.

Hoàn Nhan Vô Hạ bần thần một lúc lâu, đến khi đồng tử đã làm quen dần với bóng tối, hắn mới nhận ra bản thân đang bị kẹt trong một hầm ngầm dưới mặt đất, bên trên là mái ngói của Càn Thanh cung đổ sập xuống. Dùng một tay còn lại, hắn cố gắng xé hoàng bào, buộc hai thanh gỗ gãy từ đống đổ nát xung quanh để nẹp tay cố định phần xương lại, cơn đau truyền đến, trán hắn lấm tấm mồ hôi.

Đột nhiên có tiếng người, điều này khiến tâm trạng hắn tốt hơn đôi chút. Phía bên kia, có cung nữ đang bò qua một khe hở nhỏ, nàng ta đến gần hắn liền hỏi:

- Ngươi là người của cung nào?

Ngọc Họa nhận ra chủ tử mình đang nằm bên cạnh Hoàng thượng thì kinh hỉ vô song:

- Nô tì bái kiến Hoàng thượng, nô tì là Ngọc Họa, tì nữ hồi môn của Quý Tần nương nương!

Ngọc Họa nhanh chóng giúp hắn băng bó bên tay bị gãy:

- Hoàng thượng, nô tì phát hiện bên kia có một mật đạo!

Hoàn Nhan Vô Hạ cau mày, hẳn đây chính là mật đạo mà Thái Tổ Hoàng đế khi bắt đầu xây dựng Cấm Thành đã cho đào để đề phòng tai họa về sau. Chỉ là qua trăm năm Đại Quốc hùng bá, không có cảnh binh đao, mật đạo này dần bị lãng quên. Có điều mật đạo này dẫn đi đâu, chính Hoàn Nhan Vô Hạ cũng không rõ.

Khuynh Thành cuối cùng cũng tỉnh, việc đầu tiên là nàng hốt hoảng sờ xuống phần bụng tám tháng đã lớn, khi thấy vẫn an toàn, mới thở phào. Khi nhìn thấy Hoàn Nhan Vô Hạ cùng Ngọc Họa đều ở bên cạnh, nàng yên tâm hơn đôi chút:

- Hoàng thượng, tần thiếp thất nghi, xin người trách phạt!

Hoàn Nhan Vô Hạ phủi phủi tay:

- Đừng nói mấy lời vô nghĩa như vậy nữa, bây giờ là hoàn cảnh đặc biệt. Nàng phải cố gắng chống đỡ, chúng ta rồi sẽ ra được bên ngoài, cố gắng bảo vệ an toàn cho đứa bé!

Mất nửa canh giờ, Hoàn Nhan Vô Hạ mới dọn được lối đi từ cái khe bé xíu mà Ngọc Họa chui qua, bụng Khuynh Thành đã rất nặng nề, nàng không thể dễ dàng đi qua được nên hắn đành bỏ công mở đường. Ra khỏi căn hầm ngổn ngang gạch đá cây gỗ, là một đường hầm bằng đá nhỏ, lối đi đủ cho hai người, Hoàn Nhan Vô Hạ đi trước, Ngọc Họa đỡ Khuynh Thành đi sau. Đi thêm một đoạn nữa, đường hầm mở rộng hơn, nhưng không khô ráo, mà nước ngập xâm xấp đầu gối.

Xung quanh thâm u rung rợn, khí tức lạnh lẽo theo tầng tầng lớp lớp đá tảng trăm năm tỏa ra dễ khiến người thường kinh hãi.

_____________________

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả:

https://www.wattpad.com/user/HooAiTram

Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả , ,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Chương trước Chương tiếp
Loading...