Quân Thê

Chương 1: Khổng Nhan



Mắt thấy sớm đã đến mùa xuân nhưng thời tiết không có dấu hiệu ấm lên. Liên tiếp mấy trận mưa lớn đều là lúc đến lúc đi, khó phân biệt ngày nắng. Cuối cùng đã là tháng ba, lộ ra mặt trời đỏ rực như ánh lửa, trên mặt đất bốc lên hơi nước, không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của cỏ đất, khiến người ta cảm thấy đặc biệt sảng khoái.

Huyện Đại Hưng phủ Kinh Triệu tọa lạc tại 80 dặm bên ngoài thành Trường An. Đường hồi thành cách huyện 100 bước chân có một am ni cô vốn là một nơi thanh tĩnh, nhưng giờ đây mới sáng sớm đã có rất nhiều người bán hàng dựng lên những gian hàng nhỏ và những túp lều tranh dọc theo đường đi, khách lai vãng nối tiếp không ngớt. Những người này phần lớn dùng khẩu âm kinh thành, đều có mấy phần kiến thức, bên trong chiếc lều dựa vào chân núi am ni cô, có ba bốn du khách đang uống trà nói chuyện phiếm.

“Chao ôi! Này là chuyện gì chứ!” Một cô gái mặc hồng la sam đang một tay cầm khăn lau mồ hôi, tay kia cầm chiếc bát đất màu vàng đen, miệng than thở: “Thật vất vả chờ đến khi trời trong, muốn đi Từ Ân Tự ngắm mẫu đơn, liền bị đuổi đến nơi thâm sơn cùng cốc này! Phi! Còn không biết xấu hổ nói chúng sinh bình đẳng!?” Nói rồi, khát không nhịn được bèn nâng chiếc bát bên cạnh uống một ngụm nước.

Người đương thời yêu hoa, đặc biệt là mẫu đơn, vậy nên cứ đến mùa xuân tháng ba khi hoa mẫu đơn nở rộ cũng là lúc thế nhân *xu chi nhược vụ.

(*: chạy theo như vịt, ý là cùng theo đuổi cái gì đó)

Trong đó, hoa mẫu đơn ở kinh sư là quý nhất, mà nổi danh nhất ở kinh sư là mẫu đơn của Từ An Tự. Mẫu đơn của Nguyên Quả Viện Từ An Tự nở toàn bộ vào nửa tháng đầu, Thái Chân Viện thì nở vào nửa tháng sau. Người dân kinh sư đều tự hào là những người đầu tiên được thưởng thức chúng.

Một cô gái mặc bố y một mực yên lặng nhìn cô gái mặc hồng la sam nghe được lạnh giọng cười nói: “Chúng sinh bình đẳng chẳng qua chỉ là lời nói êm tai thôi! Ai mà chẳng biết sĩ nông công thương! Thương hộ chính là thấp hèn nhất!”

Cô gái mặc hồng la sam vừa nhìn liền biết xuất thân thương hộ, một thân váy sam bằng vải dệt mới toanh, vòng cổ bằng vàng to bằng đầu ngón út, bên người chỉ có một tỳ nữ tầm mười một mười hai tuổi liền dám một mình đến đây, chỉ có con gái thương hộ mới dám to gan lớn mật như vậy.

Tuy nhiên hiện tại cởi mở, nói không chừng thực có con gái đại hộ là cái dạng này. Thế nhưng hôm nay không giống mọi ngày, nếu thật sự có một chút gia thế thì đã đi tham dự hội thưởng hoa ở Từ An Tự do Quắc Quốc phu nhân làm chủ hà cớ gì lại đến nơi miếu nhỏ thâm sơn này ngắm mẫu đơn?

Ông chủ quán trà hơn nửa đời người đều kiếm ăn dưới tầng chót, cái khác không nói, bản lĩnh nhìn người vẫn là luyện được mấy phần, nghe trong lời nói của cô gái mặc bố y chứa sự bén nhọn liền biết cô gái này ghen ghét người con gái thương hộ ăn mặc xa hoa, trong lòng lẩm bẩm một chút, một bộ dạng lão thần chen vào: “Từ An Tự mẫu đơn mặc dù đẹp nhưng mỗi năm đều ngắm thì có gì hay nữa, theo lão nhân thấy vẫn là mẫu đơn ở am này đáng xem nha!”

Một vài người trong lều vừa nghe thấy thế liền vểnh tai lên.

Mười hai năm trước am này vốn là một miếu hoang trong thôn, có một lão ni cô và hai bé gái ở, ba người tuy bần cùng nhưng không đến cửa cầu xin, có gì ăn nấy không khác gì ăn mày. Không nghĩ đến bỗng nhiên gặp vận may lớn, một nữ ni có gia sản tìm nơi nương tựa đến tu sửa am này rồi lấy tên Mao Bình am. Sau một thời gian dài, phụ nhân mười dặm tám thôn quanh đây thỉnh thoảng cũng đến viếng nhưng chung quy vắng vẻ vô danh. Cứ tưởng rằng sẽ tiếp tục không ấm không nóng như vậy nào biết lại tiếp tục gặp vận may lớn, hai năm trước nở ra hoa mẫu đơn.

Nên biết địa phương kinh kỳ này trồng mẫu đơn thành phong trào, cung đình, phủ đệ, quan phủ, khách điếm, đền thờ, vv…không nơi nào không trồng mẫu đơn nhưng không có mẫu đơn ở nơi nào có thể nở trước mẫu đơn của Từ An Tự, một cái vắng vẻ vô danh Mao Bình am đương nhiên cũng không thể vượt qua nhưng cũng chỉ vẻn vẹn chậm hơn có ba ngày, so với mẫu đơn bên ngoài nở trước những mười ngày!

Việc này làm sao không đáng ngạc nhiên? Làm sao không dẫn đến quan to hiển quý tìm tòi thực hư?

Cũng coi như kì quái, tính đến năm nay đã là năm thứ ba cũng không thấy Mao Bình am được nhóm quan to hiển quý nửa điểm ưu ái ngược lại trong dân gian lại có mấy phần danh khí. Nếu nói không có gì đáng ngạc nhiên cũng không ai tin tưởng, thế nhưng chỉ là dân chúng bình thường làm sao tìm được sự huyền diệu bên trong?

Mọi người nghe ông chủ quán trà nói đến đây có vẻ như biết được chút nội tình không hẹn mà gặp cùng chờ ông chủ nói tiếp.

Cô gái mặc hồng la sam từ giận chuyển sang ngạc nhiên hỏi: “Có gì đáng xem!? Lẽ nào còn đáng xem hơn tiệc ngắm hoa của Quắc Quốc phu nhân sao!?”

Ông chủ quán trà thấy cô gái mặc hồng la sam đã tiêu trừ cơn giận, cũng chú ý đến người ngồi trong lều, trong lòng đắc ý, chậc chậc hai tiếng, cố làm ra vẻ thâm sâu nói: “Đừng nói, hoa mẫu đơn trong Mao Bình am này thực sự cùng Quắc Quốc phu nhân có vài phần quan hệ đấy!“

Đối diện lều tranh cũng có một quán trà, tục ngữ nói *đồng hàng tướng kị

(* ý chỉ người cùng ngành không hợp nhau)

nhưng đối diện nếu nói là quán trà còn không bằng nói là một nhà “ dịch trạm” dân gian, hay còn gọi là trạm ngựa nhỏ, chuyên cung cấp thức ăn ngựa cùng ăn uống cho mã phu, cùng với một quán trà tinh tế dành cho du khách đương nhiên không quá mức tướng kị. Đã không có hại, lại quen biết, ông chủ trạm ngựa cũng không kiêng kị, vừa giao ba chiếc bánh nướng to cho bàn ở đầu lều vừa ngẩn đầu quát: “Lão già! Bớt thừa nước đục thả câu!“

Ông chủ quán trà bị quát cũng không để ý, cười tủm tỉm, đôi mắt tam giác tinh quang loé lên, nhìn sang chiếc bàn đầu lều phía đối diện có một nhóm người đang ngồi ăn bánh nướng. Chỉ thấy ngồi đầu bàn là một người đàn ông khoảng tầm trên 30, đầu đội phốc đầu đuôi dài, thân mặc thanh bố bào sam cổ tròn, chân mang ủng ngắn. Hắn lúc này lông mày hơi nhíu, nhìn không rõ sắc mặt, bất quá tư thế ngồi thẳng tắp, có lẽ vì dáng người gầy gò nên nhìn có phần nho nhã.

Mặc thanh bào, khí chất nho nhã, nhìn thế nào cũng không phải là một văn sĩ kém cỏi. Lại nhìn bên cạnh bốn người đi theo đều là tráng niên eo to vai rộng, khí phách hiên ngang, dù ngồi trong lều cỏ đơn sơ cũng lộ ra sát khí dường như đã trải qua ngàn vạn lần tôi luyện, lại đối với thanh bào nam tử cực kì cung kính, sao lại có thể đoán không ra quan hệ của năm người này được?

Ông chủ quán trà trong lòng đắc ý, biết rằng là con cái quan lại địa phương mang theo bốn tên quân binh đi du lịch, những người này mặc dù chức quan không cao nhưng trong tay rất thong thả, lúc nghỉ chân nghe thấy có tin đồn li kì thú vị nếu kể hay ắt sẽ được thưởng. Cho dù lần này có nhìn nhầm gặp phải một tay keo kiệt nhưng nếu vô hại phô trương một phen chẳng phải quán trà cũng có thể thêm phần nổi danh hay sao? Bàn tính của chủ quán trà đánh vang răng rắc, miệng cũng trình bày một cách sinh động.

“Diễn Thánh công Khổng gia không cần ta phải nhiều lời đi, đây chính là thánh địa trong lòng văn nhân! Kinh thành đệ nhất mỹ nhân Quắc Quốc phu nhân cũng là Khổng gia đích tiểu thư! “ Chủ quán trà thổn thức: “Chao ôi! Vị Quắc Quốc phu nhân này thì không còn gì để nói rồi, xuất thân thanh quý, dung mạo tuyệt sắc, chẳng những có tri thức hiểu lễ nghĩa còn là người hiền lành, nữ tử trong thiên hạ đều lấy đó làm gương, nếu không phải dựa theo Khổng gia tổ huấn không thể kết thân cùng hoàng thất, Quắc Quốc phu nhân có thể làm thái tử phi rồi cũng nên! Bất quá phu quân hiện tại của Quắc Quốc phu nhân cũng là nhất đẳng, là cháu trai của đương kim hoàng hậu nương nương, thế tử gia của Định Quốc công phủ, chân chính là *thiên chi kiêu tử đấy!, năm tuổi được phong thế tử, mười bảy tuổi đổ trạng nguyên, mười tám tuổi thành hôn cùng Quắc Quốc phu nhân.

(*: con cưng của trời, ý là người có tài năng và thiên phú)

Nói xong vỗ đầu một phát: “Đúng rồi, năm mười sáu tuổi còn làm một bài [Hiểu Sinh Hận] danh chấn kinh sư khiến bao nhiêu văn sĩ vứt bút tòng quân! Hào môn quý tử dạng này mới xứng có được mỹ nhân, mà vị thế tử gia này đối với Quắc Quốc phu nhân cũng cực kì tình cảm, hai người phu xướng phụ tuỳ làm người khác ghen tị, phải biết rằng………”

“Phải biết rằng phong hào Quắc Quốc phu nhân này là thế tử gia vì nàng dùng phong thưởng của bản thân đổi lấy đấy!” Ông chủ quán trà vừa nói được một nửa thì bị ông chủ trạm ngựa cắt ngang sốt ruột hỏi: “Được rồi đấy! Chuyện thế tử gia và phu nhân *cầm sắt hoà minh toàn bộ kinh thành ai mà không biết!? Vẫn là mau nói mẫu đơn của Mao Bình am này và Quắc Quốc phu nhân có quan hệ gì đi!?”

(*: vợ chồng ân ái hoà hợp)

Bị cứng rắn cướp mạch chuyện, ông chủ trong lòng có chút bực bội, hắn đây không phải vì để vị công tử từ nơi khác tới hiểu rõ hay sao!? Lại thấy một chủ bốn bộc gần như nghỉ ngơi đủ rồi, mà hắn nói một hồi cũng không thấy vị thanh bào nam tử đó ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng gấp gáp cũng không quản chút bực bội kia vội la lên: “Chẳng phải sắp nói rồi hay sao!”Rồi tiếp: “Thế tử gia và Quắc Quốc phu nhân định thân từ nhỏ vốn là thanh mai trúc mã lại là tài tử giai nhân có thể nói là ông trời tác hợp. Nhưng mà…..Ôi!” Đang nói thì thở dài nặng nề ngó nhìn bốn phía xung quanh như tên trộm một hồi rồi mới tiếp tục: “…..thực ra có lời đồn rằng người từ nhỏ định thân cùng thế tử gia không phải Quắc Quốc phu nhân mà là trưởng tỷ của nàng Khổng gia đại tiểu thư.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy một thường dân mặc bạch y đang du ngoạn bên ngoài tiếp lời nói: “Khổng gia đại tiểu thư thế nhưng ta cũng có biết một chút. Hơn mười năm trước khi Khổng đại tiểu thư vừa tròn mười bốn tuổi liền có mỹ danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân, lại là thiên kim tiểu thư đích xuất của Khổng gia, lúc đó không biết làm khuynh đảo bao nhiêu nam tử. Đáng tiếc Khổng đại tiểu thư vừa sinh ra đã được định chung thân, mọi người cũng chỉ có thể thở dài cảm thán một phen, còn lúc đó cùng Khổng gia đại tiểu thư định hôn thế nhưng là Định Quốc công thế tử? Việc này thì ta không được rõ lắm. Hơn nữa vào thời điểm đó ta cũng chưa từng nghe đến danh tiếng Khổng nhị tiểu thư cũng chính là vị Quắc Quốc phu nhân hiện tại.”

“ Nếu như Khổng đại tiểu thư xuất chúng như vậy tại sao hiện tại không có chút tin tức?”cô gái mặc bố y hiếu kì hỏi.

Thường dân mặc bạch y ngẩng đầu nhìn về Mao Bình am ở đỉnh núi phía xa xa, tính sơ lược hành trình một chút, rồi xoay người tiến vào trong quán trà, gọi một chén trà nói: “Hồng nhan bạc mệnh ah! Khổng đại tiểu thư theo cha đi nhậm chức, trên đường bị tập kích được nhi tử của Tiết độ sứ cứu, Khổng đại tiểu thư dung mạo tuyệt sắc, vị nhi tử của Tiết độ sứ kia vừa gặp đã thương, lại bởi vì khi cứu người có chút tiếp xúc da thịt liền phái bà mối đến cầu hôn. Thế nhưng Khổng đại tiểu thư đã có vị hôn phu là thanh mai trúc mã đâu thể nào để ý vị tiết độ sứ ấy, tất nhiên là không đồng ý hôn sự. Lại cảm thấy chịu nhục, không thể gả cho vị hôn phu bèn xuất gia làm ni cô hay là nữ quan gì đó ta cũng không rõ lắm! Chỉ nhớ rằng sau khi Khổng đại tiểu thư xuất gia dẫn đến kinh thành náo động một trận. Hơn nữa có không ít công tử thế gia đồng ý bỏ qua tất cả hiềm nghi, cưới hỏi đàng hoàng Khổng đại tiểu thư. Có lẽ vì từ nhỏ được giáo dục về phụ đức, cùng nữ tử ngày nay khác biệt, nàng làm sao lại đồng ý gả được? Kể từ đó, ta cũng không nghe được tin tức gì của Khổng đại tiểu thư nữa.”

Ngày nay, quan niệm về trinh tiết đã không còn được như các triều đại trước, chưa kể đến việc người ta lấy chồng nhiều lần cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ngay cả trong những năm mới thành lập của triều đại hiện tại đều có chuyện tằng tịu giữa công chúa và nhà sư. Khổng gia đại tiểu thư lại chưa bị gì cứ như vậy cắt đứt nhân duyên mai danh ẩn tích có đáng không?

Cô gái mặc hồng la sam bỉu môi, khinh thường nói: “Nếu thật sự là như vậy, vị Khổng đại tiểu thư này cũng quá ngu dốt rồi, vì thanh danh khiến bản thân kham khổ cả đời!? Hừ, ta nghĩ nàng khẳng định là hối hận biết vậy chẳng làm!”

Nữ tử thì cảm thấy ngu dốt, nam nhân thì lại thích những mỹ nhân băng thanh ngọc khiết như vậy, chính mình không chiếm được càng không muốn người khác có được. Vị bạch y là một nam tử trung niên, nghe vậy lắc lắc đầu, bộ dáng không muốn cùng nàng so đo nói: “Các người là tục nhân làm sao hiểu được khí tiết bậc này của nàng”

Cô gái mặc hồng la sam giận đến đỏ mặt, ông chủ quán trà không muốn tiếp tục phí miệng lưỡi, lời của bạch y nam tử lại vừa vặn làm chứng cho những gì hắn nói, xem ra hắn nửa thật nửa giả bịa chuyện mà cũng hợp lý, cảm giác càng thêm nắm chắc, mở miệng cũng là bộ dạng chắc chắn là thật nói: “Vị khách quan này nói rất đúng, Mao Bình am làm sao đột nhiên lại có được ruộng đồng sản nghiệp nhỏ này, chắc chắn năm ấy vị ni cô giàu có tới nơi này tìm chốn nương tựa tám chín phần mười chính là Khổng gia đại tiểu thư. Các vị xem, nếu không phải Khổng gia đại tiểu thư ai có thể khiến cho am này khởi tử hồi sinh, lại có khả năng trồng ra hoa mẫu đơn có thể cùng Từ An Tự so sánh? Khi nói nhìn vẻ mặt mọi người có vài phần tín nhiệm, lập tức tăng thêm đề tài, bịa chuyện nói: “Ta vừa vặn vài lần nhìn thấy xe ngựa phủ Định Quốc công đến đây thăm viếng!”

Người kinh sư mạnh dạn, không hạn chế ngôn luận, chỉ cần không phải phát ngôn phản triều đình là được, vả lại tại địa phương vắng vẻ này, chỉ là những lời nói vu vơ không có căn cứ, tất nhiên là không thể trách tội hắn được. Ông chủ quán trà nói xong cũng không lo sợ chỉ đợi phản ứng của thanh bào nam tử, xem thử có cần tạo thêm đề tài nói chuyện không, chỉ thấy thanh bào nam tử bỗng nhiên đứng dậy, cau mày quét tới.

Thanh bào nam tử dáng người cao lớn như tùng, trên người tỏa ra khí chất uy nghiêm của người đã ở vị trí cao trong thời gian dài.

Ông chủ quán trà kinh ngạc, người này quả nhiên không phải người thường, tốt hơn hết là không nên trêu chọc hắn.

Đang nghĩ ngợi lung tung, định cúi đầu giả bộ như không biết, chỉ thấy tuỳ tùng của thanh bào nam tử ném sang hai lượng bạc, hắn thấy tiền mắt sáng, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, đang bận cao giọng tạ ơn ban thưởng thì thấy chủ tớ năm người để ngựa lại trạm ngựa, đi bộ về hướng Mao Bình am.

Nhóm người thanh bào nam tử này thực sự xuất thân quân đội, đặc biệt bốn người tuỳ tùng đều là lính trinh sát giỏi, chẳng qua chỉ lượn một vòng quanh Mao Bình am đã nắm rõ cấu trúc của nó, dẫn thanh bào nam tử vòng qua mọi người, trực tiếp đi tới đường mòn phía sau núi.

“Nhan nhi” Đúng lúc đang dùng tán cây che đậy mà đi thì nghe được có giọng nam tử thâm tình gọi.

Thanh bào nam tử khẽ mím môi mỏng dừng bước.

Nếu hắn nhớ không nhầm thì khuê danh của Khổng gia đại tiểu thư cũng có một chữ [Nhan]—Khổng Nhan!
Chương tiếp
Loading...