Quan Thuật

Chương 25: Tranh giành mũ quan



- Được rồi! Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, việc cấp bách là chọn ra một chủ tịch thị trấn tốt để tiếp tục dẫn dắt nhân dân thị trấn Lâm Tuyền bước ra khỏi đói nghèo, làm tốt công tác của đập Thiên Thủy.

Lý Hồng Dương trong lòng cả kinh thầm mắng nói:

- Mẹ kiếp! Tên này cũng biết trả đũa đấy, kiếp trước không biết có phải là Trư Bát Giới chuyển thế không.

Cho nên dứt khoát di chuyển mục tiêu, vung tay lên đưa ra vấn đề này, trước tiên giành lấy vị trí chủ tịch thị trấn vào tay rồi hãy nói. Nếu ôm hết cả ghế chủ tịch thị trấn, bí thư vào trong tay, vậy thì cái xó xỉnh hẻo lánh đó hoàn toàn trở thành thiên hạ của mình rồi, Trước kia mặc dù nói Tần Chí Minh vẫn có thể nắm giữ đại cục nhưng có một Ngô Tín Dân ở đấy thì lúc nào cũng cảm thấy giống như ruột như lửa đốt, không thoải mái.

Lần này họ Ngô đó chết thật sự rất đúng lúc, tạo cho Lý Hồng Dương cơ hội nắm toàn bộ thị trấn Lâm Tuyền vào tay. Vì vậy nhìn từ kết cấu trước đó, Lý Hồng Dương rất tin tưởng, Trương Tào Trung đề cử sai người nên chắc chắn không còn thái độ cứng rắn được nữa.

Mà trên tay mình còn có một phiếu của phó chủ tịch thường vụ Tiếu Tuấn Thần, Trưởng ban tuyên truyền Khổng Lệ Châu, Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Giang Á Trạch, cộng thêm một phiếu của mình, tổng cộng có bốn phiếu chắc chắn.

Còn bí thư đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa thì ngay cả tổ chức nhân sự cũng không đến lượt, chỉ là một tư lệnh không quân đáng thương, nên bình thường bỏ phiếu vẫn có khuynh hướng nghiêng về bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương. Tạ Dương của huyện đội bình thường đều là bỏ phiếu trắng, giữ trung lập.

Phía Trương Tào Trung nhiều nhất là ba phiếu, cho nên về cơ bản, lão cũng không tạo ra được sóng gió gì.

Trương Tào Trung đợi hồi lâu mà không ai lên tiếng, đoán chừng đang tính toán được mất, chọn người.

- Thị trấn Lâm Tuyền là thị trấn lớn thứ hai của huyện chúng ta, tốt nhất là chọn ngay trong những phó chủ tịch của thị trấn Lâm Tuyền là tốt nhất. Chủ yếu vì cán bộ trong thị trấn tương đối thành thạo công việc, ngay từ đầu đã có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công tác, sớm loại bỏ được những ảnh hưởng tiêu cực mà chủ tịch Ngô ra đi gây cho thị trấn Lâm Tuyền.

Phó chủ tịch thường vụ Tiếu Tuấn Thần nói vẻ nghiêm túc.

- Đúng! Suy nghĩ của lão Tiếu rất đúng. Lão Giang, anh là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, tương đối quen thuộc thị trấn Lâm Tuyền, nói một chút tình hình cán bộ của thị trấn Lâm Tuyền đi.

Lý Hồng Dương quay sang nói với Giang Á Trạch.

- Hừ! Diễn trò kẻ tung người hứng như vậy ai mà chẳng làm được?

Trương Tào Trung cười lạnh trong lòng, đây rõ ràng là tính toán cả rồi, đoán chừng trước đó cũng đã diễn thử.

- Thích hợp với điều kiện của Thị trấn Lâm Tuyền chính là phó chủ tịch quản lý công nghiệp, ủy viên đảng ủy thị trấn Tống Ninh Giang. Đồng chí này từ trước đến nay biểu hiện rất tốt, kể từ khi anh ta được phân công quản lý công nghiệp thị trấn Lâm Tuyền đến nay chưa được 2 năm mà chỉ số công nghiệp của thị trấn đã gần gấp đôi, là một nhân tài.

Giang Á Trạch đương nhiên cũng nói cho có vẻ.

- Không sai! Năm ngoái đài truyền hình thành phố còn đến thị trấn Lâm Tuyền chụp ảnh về "Xưởng thép Kim Ngưu". Lúc đó tôi cũng đi cùng, phó Chủ tịch thành phố Vương luôn khen Tống Ninh Giang là một phó chủ tịch năng động!

Đúng lúc đó, Trưởng ban tuyên truyền Khổng Lệ Châu chen ngang một câu.

- Khen cái rắm! Xưởng thép đó vì ô nhiễm nghiêm trọng, trong thành phố sớm có tin đồn phải đóng cửa rồi.

Trương Tào Trung chửi thầm, tuy nhiên mặc dù xưởng thép đó ô nhiễm nghiêm trọng nhưng thực sự đã giải quyết được công ăn việc làm cho gần 200 công nhân và cũng tăng thêm không ít hiệu quả và lợi ích tài chính của huyện.

Trương Tào Trung là một chủ tịch huyện, đương nhiên cũng không thể bỏ qua tiền, còn về ô nhiễm thì ai mà quản được nhiều như vậy. Chuyện trái đất nóng lên ít ra cũng là chuyện của ngàn năm sau, không phải việc của mình. Vì ô nhiễm mà đói bụng thì e là một số người của huyện Ngư Dương và thị trấn Lâm Tuyền sẽ gây chuyện, chỉ tính 200 công nhân và người nhà, người thân đã không dưới ngàn người là đủ náo loạn lên rồi. :

Cho nên mặc dù trong lòng chửi bới nhưng miệng Trương Tào Trung vẫn ngậm tăm.

- Đúng! Tống Ninh Giang là một đồng chí tốt, một lòng vì công tác. Rất tốt!- Lý Hồng Dương mở miệng chốt hạ, đảo mắt nhìn quanh một vòng nói:

- Lão Tào, lão Chung, các anh cũng nói đi.

- Đúng! Thành tích của Tống Ninh Giang quá rõ ràng, tôi không có gì để nói. Nhưng tôi cảm thấy thị trấn Lâm Tuyền hình như có một người thích hợp hơn anh ta, đó là đồng chí Thái Đại Giang quản lý đảng ủy khối. Tôi nghĩ mọi người trong cuộc họp này cũng không xa lạ đồng chí này. Một lòng vì công việc của đảng, chịu thương chịu khó. Mặc dù quản lý công tác đảng nhưng đồng chí không sợ khổ, không sợ mệt, việc gì cũng làm. Dưới sự dẫn dắt của đồng chí, các mục sự nghiệp của thị trấn Lâm Tuyền đều bước lên bậc thang mới. Nông dân có thừa lương thực, hộ gia đình có thịt ăn. Thu nhập thuần túy từ nông nghiệp tăng gần gấp đôi so với năm ngoái …

Trương Tào Trung nói văng cả nước miếng làm cho Tiếu Tuấn Thuần ngồi bên cạnh tức đến mức chỉ muốn nắm một đống khăn giấy nhét vào miệng gã.

Trong bộ máy chính quyền, Tiếu Tuấn Thần là phó chủ tịch thường vụ huyện lẽ ra phải gánh trọng trách nhưng Tiếu Tuấn Thần phần lớn thời gian đều bỏ phiếu cho Lý Hồng Dương nên Trương Tào Trung đương nhiên là xem gã là người của Lý Hồng Dương.

Vì vậy phó chủ tịch thường vụ huyện Tiếu Tuấn Thần không được trọng dụng, thậm chí không bằng cả một phó chủ tịch không vào thường ủy. Tất cả những bộ phận tốt đều bị Trương Tào Trung giao cho cấp dưới của mình, chỉ để lại mấy đơn vị nghèo như cục dân vận, cục thủy sản, cục chăn nuôi… cho gã quản lý.

- Chủ tịch Trương nói cũng không đúng hoàn toàn. Mấy tháng trước có người tố cáo Thái Đại Giang tham ô, nhận hối lộ, bày ra một mớ chứng cứ. Cuối cùng ủy ban kỷ luật huyện kiểm chứng mới biết đồng chí Thái Đại Giang là một người vô cùng giản dị, chỉ có mấy trăm đồng tiền lương còn bỏ ra một nửa giúp đỡ mấy cháu nhỏ nhà nghèo đi học. Đây là chuyện vô cùng không đơn giản, ngay như tôi cũng khó làm được.

Bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà lập tức thêu hoa trên gấm.

- Diễn! Diễn! Trò tung hứng này quá quen rồi.

Lý Hồng Dương cười lạnh nhủ thầm - Nếu không phải ủy ban kỷ luật các ngươi che giấu, Thái Đại Giang chắc đã sớm vào cục cảnh sát rồi. Chết tiệt, lẽ ra ban đầu không nên nương tay-.

- Đuợc rồi! Nếu đã có hai người được đề cử thì các thưởng ủy theo nguyên tắc tổ chức giơ tay biểu quyết đi! Các đồng chí, chúng ta chĩ khẽ giơ tay nhưng lại liên quan tới tương lai của thị trấn Lâm Tuyền, liên quan hệ cuộc sống của gần 6 vạn người dân thị trấn Lâm Tuyền, phải thận trọng, phải rất thận trọng.

Lý Hồng Dương nói tràn đầy tự tin:

- Giơ tay đồng ý Tống Ninh Giang làm chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền.

Nói xong, lão giành giơ tay đầu tiên. Tiếp theo không hề bất ngờ là ba người Tiếu Tuấn Thần, Lỗ Lệ Châu, Giang Á Trạch cũng lập tức giơ tay theo.

Kỳ quái là bí thư đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa lần này lại không giơ tay, bản mặt cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Lý Hồng Dương nhìn mấy lần nhưng lão cứ nhìn thẳng vào Trương Tào Trung ở đối diện giống như Trương Tào Trung là một người đẹp đáng ngắm vậy.

Huyện đội trưởng Tạ Cường từ trước đến giờ luôn bỏ phiếu trắng nên Lý Hồng Dương không hề nhìn về phía lão, biết rằng có nhìn cũng không tác dụng gì.

- Không quá bán, xem ra Tống Ninh Giang còn phải cố gắng. Bí thư Lý, anh xem có nên giơ tay biểu quyết cho Thái Đại Giang không?

Trương Tào Trung cười thầm hỏi.

- Được! Giơ tay đồng ý cho Thái Đại Giang.

Lý Hồng Dương uể oải nói, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng dựa vào ba phiếu của phe Trương Tào Trung cũng không thể đạt được một nửa cho nên cũng không hoang mang,

Còn có vẻ hơi châm chọc nhìn chằm chằm vào Trương Tào Trung, ý nói là người của ông đây không qua chẳng lẽ người của mày có thể qua được sao? Đợi lát nữa câu kết với lão Chung không phải sẽ giải quyết được sao.

- Tôi ủng hộ đồng chí Thái Đại Giang.

Trương Tào Trung giành giơ tay lên trước tiên. Không nghi ngờ gì là Chu Trường Hà, Phí Mặc cũng giơ tay.

Khiến Lý Hồng Dương mở rộng tầm mắt chính là Chung Minh Nghĩa do dự một chút cũng chậm rãi giơ tay lên. Trong lòng Lý Hồng Dương bắt đầu sôi trào, hưng hăng mắng thầm:

- Chuyện gì thế? Lão Chung khốn khiếp không phải muốn đưa tang người thân chứ?

Đương nhiên là đám người Tiếu Tuấn Thần thuộc phe Lý Hồng Dương cũng trợn tròn mắt không thể tin nổi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...