Quân Vương Đoạt Phi

Chương 10



Hoàng thái hậu mang theo phó thái y đi xa, mới dừng lại hỏi. " Cuối cùng Tiểu Vũ là bị làm sao vậy?"

Vì sợ Tiểu Vũ lo lắng, bà mới không bắt thái y nói ra toàn bộ trước mặt Tiểu Vũ, định đem thái y đi ra xa.

"Mạch tượng của Công chúa vô cùng kỳ quái, dương thắng âm rất nhiều, không giống như mạch tượng của con gái, ngược lại giống như đàn ông. . . . . ." Phó thái y nói ra tình hình thật . "Công chúa không thoải mái, rất có thể chính là dương khí trong cơ thể quá nặng, vượt quá xa so với cô gái bình thường có thể mang."

Nửa đoạn trước là hắn chẩn, nửa đoạn sau chính là hắn đoán được. Không có biện pháp, nhìn mạch tượng này, căn bản công chúa không có ngã bệnh, nhưng nàng lại thoi thóp một hơi nằm ở trên giường, nếu hắn thật sự nói nàng không có bệnh, đầu của hắn không bị Hoàng thái hậu chém mới là lạ.

"Tại sao lại như vậy chứ? Phải thế nào mới chữa thật tốt?" Hoàng thái hậu vừa ân cần vừa khẩn trương hỏi không dứt.

"Tại sao lại như vậy? Có thể là hoàn cảnh bất đồng khiến thân thể công chúa nổi lên biến hóa. Về phần phải làm thế nào mới trị được tốt. . . . . ." Phó thái y lộ vẻ mặt khó khăn. "Biện pháp có, nhưng là. . . . . ."

Hắn đã từng xem qua trên sách có phương pháp trị loại mạch tượng này, vấn đề là, phương pháp này tựa hồ không quá thích hợp với công chúa!

Hoàng thái hậu mặt nghiêm."Không có nhưng nhị gì hết. Ngươi nhanh nói ra phương pháp cho ta!"

"Phương pháp tốt là, tìm nam nhân có dương khí mạnh hơn so với công chúa cùng công chúa giao hoan, làm dương khí trên người công chúa chảy về phía nam nhân kia. . . . . ." Phó thái y bắt đầu toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ biện pháp hắn nói mà sẽ khiến Thái hậu tức giận, nghĩ muốn mạng nhỏ của hắn.

"Là như thế phải không?" Hoàng thái hậu chẳng những không có tức giận, ngược lại còn cười ha ha.

"Đúng vậy. Cho nên phải sớm đem công chúa gả cho Vương Gia, mới có thể giải quyết cái vấn đề này." Phó thái y đề nghị.

"Ta biết rồi." Hoàng thái hậu gật đầu bày tỏ ra nghe được, ngay sau đó cười hỏi, "Đúng rồi, ngươi cảm thấy dương khí của thái tử có đủ hay không?"

"Thái tử?" Phó thái y nhất thời giật mình. Tại sao Hoàng thái hậu lại hỏi hắn vấn đề này?"Vi thần phải bắt mạch mới biết."

"Còn phải bắt mạch sao?" Hoàng thái hậu thiếu chút nữa mắt trợn trắng. "Hảo hảo hảo, ta sẽ sai người đi tìm thái tử tới đây ngay bây giờ, ngươi giúp ta thay hắn bắt mạch, nhìn xem dương khí của hắn có nặng hơnTiểu Vũ không!"

Nếu nặng hơn Tiểu Vũ, nàng còn có lý do len lén mà tính, để hai đứa……..."

***************

"Bà nội tìm cháu làm gì ạ?" Diêm Thiên Mạc đối với Hoàng thái hậu hành lễ, mặt mỉm cười đi đến sau lưng Hoàng thái hậu, đấm lưng cho bà.

"Không cần đấm, không cần đấm lưng." Hoàng thái hậu vội vàng phất tay ngăn cản. Hài nhi cùng Tôn nhi của nàng đều thích giúp nàng đấm lưng, nàng thật may mắn là mình nuôi được một nhóm lính đấm lưng? "Cháu nhanh để phó thái y bắt mạch đi."

"Để phó đại y bắt mạch?" Diêm Thiên Mạc buồn bực giương lông mày anh tuấn lên. "Tôn nhi rất thoải mái, tại sao phải để phó thái y bắt mạch?"

"Phòng bệnh hơn chữa bệnh." Hoàng thái hậu ân cần dạy bảo."Chẳng lẽ cháu không biết đạo lý cực kỳ quan trọng này sao?"

"Cám ơn Hoàng nãi nãi dạy bảo." Diêm Thiên Mạc ngoài mặt mỉm cười, trong tâm cười thầm. Bà nội kêu hắn đến bắt mạch, nhất định là có chuyện. Nếu bà thật sự coi phòng bệnh hơn chữa bệnh thì sao hơn hai chục năm qua không thấy bà dự phòng gì hết.

"Không cần cám ơn, không cần cám ơn. Đến đây, phó thái y, ngươi nhanh thay thái tử bắt bắt mạch." Hoàng thái hậu vội vã muốn biết xem tôn tử đến tột cùng có thích hợp hay không.

Trên thực tế, nàng đã nghĩ, nếu tôn tử không thích hợp, nếu như phải dùng Thập Toàn Đại Bổ, nàng cũng muốn đem tôn tử bổ thành thích hợp.

"Thái tử, xin mạn phép." Phó thái y mời Diêm Thiên Mạc vươn tay, bắt đầu giúp hắn bắt mạch. Sau, hắn lộ ra mỉm cười." Thân thể Thái tử rất khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, chúc mừng thái tử. . . . . . Hoàng thái hậu không cần phải lo lắng rồi."

"Vậy sao?" Diêm Thiên Mạc khẽ mỉm cười."Cám ơn ngài, và cũng cám ơn Hoàng nãi nãi đã quan tâm thân thể Tôn nhi như vậy”.

"Không khách khí. Tốt lắm, lòng ai gia đã được yên tâm, trước tiên cháu có thể đi rồi." Hoàng thái hậu lộ ra ý cười buông lỏng, ý bảo Diêm Thiên Mạc lui xuống trước đi."Ai gia còn có chuyện muốn cùng phó thái y thỉnh giáo."

"Dạ vâng, Hoàng nãi nãi."

Diêm Thiên Mạc ngoan ngoãn ra cửa, nhưng thật ra hắn cũng không đi xa, hắn núp ở chỗ gần đó, chuẩn bị nghe xem Hoàng thái hậu muốn thỉnh giáo thái y chuyện gì.

***************

"Dương khí Thái tử như thế nào?" sau khi Diêm Thiên Mạc rời đi, Hoàng thái hậu hứng thú bừng bừng hỏi, muốn biết kết quả bắt mạch.

"Dương khí của Thái tử rất mạnh." Phó thái y mỉm cười đáp.

"Có mạnh hơn công chúa hay không?" Đây là vấn đề Hoàng thái hậu quan tâm nhất.

"Có." Phó thái y gật đầu một cái.

"Vậy thì tốt quá!" Hoàng thái hậu cười không khép miệng, bắt đầu suy nghĩ phương án đem hai người tác hợp lại.

Ẩn thân ở cách đó không xa Diêm Thiên Mạc cười thầm.

Nói nhảm, trực tiếp bắt mạch hắn dĩ nhiên so với xuyên qua sợi chỉ hồng rõ ràng hơn rồi! Dương khí của hắn có thể so với dương khí chính hắn mạnh hơn?

Buồn cười.

Ngược lại Hoàng nãi nãi, nhìn bà hăng hái nồng hậu như vậy, cuối cùng là muốn làm gì đây?

Ừ, hắn phải cẩn thận ứng phó. . . . . .

***************

"Tiểu Vũ, thân thể của cháu sao nhiều ngày rồi còn không tốt?" Hoàng thái hậu lo lắng ngưng mắt nhìn Đoạn Thủy Vũ bất động ở trên giường.

Nàng muốn đợi Tiểu Vũ khỏi bệnh hơn một chút, hỏi xem cách nhìn của nàng đối với Mạc nhi như thế nào, suy nghĩ xem nên dùng phương pháp gì đem nàng cùng Mạc nhi thành đôi.

Nhưng mà Tiểu Vũ thật sự nằm trên giường quá nhiều ngày, không chỉ có nàng đợi không nổi nữa, sợ rằng thân thể Tiểu Vũ cũng không cho phép chờ đợi như vậy. . . . . .

"Thân thể của cháu?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Thủy Vũ bỗng dưng đỏ lên, suýt nữa bị sặc.

Không phải thân thể nàng không tốt, mà là hắn muốn nàng ngày ngày đi tìm hắn hàn huyên, nàng không có cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là tuân lệnh.

Vấn đề là, mỗi lần ở trên giường hàn huyên đến cuối cùng, nàng sẽ không còn hơi sức nhúc nhích, cho nên trừ thời gian cùng hắn hàn huyên, cơ hồ nàng chỉ nằm trên giường.

"Cháu bị làm sao vậy?" Hoàng thái hậu cho rằng mặt nàng hồng là bởi vì sốt cao."Thật sự không thoải mái sao?"

"Tốt. . . . . . Rất tốt ạ." Trời ạ, phải nói dối cũng thật là khó khăn.

"Tiểu Vũ, Hoàng nãi nãi hỏi cháu, bây giờ cháu cảm thấy đứa nhỏ Mạc nhi như thế nào?" Bà tính toán trước hết hỏi qua ý kiến của Tiểu Vũ, nếu như nàng cảm thấy Mạc nhi không tệ, vậy thì bất kể Mạc nhi nói gì, bà cũng sẽ đem hai người bọn họ quang minh chính đại ghép thành một đôi. Nếu như Tiểu Vũ cảm thấy Mạc nhi không tốt, vậy cũng chỉ còn cách chọn lựa thủ đoạn cứng rắn, trước hết để hai người gạo nấu thành cơm là được.

"Cảm thấy thái tử như thế nào?" Đoạn Thủy Vũ giật mình.

Thành thật mà nói, nếu vào mấy ngày trước hỏi nàng, nàng nhất định là cắn răng nghiến lợi, hận không được đem Diêm Thiên Mạc cắt tám đoạn rồi cho vào chảo dầu mới cam tâm. Thế nhưng mấy ngày này, ban ngày hắn sẽ tìm nàng nói chuyện phiếm đùa, mặc dù nàng vẫn cảm thấy hắn rất ghê tởm, nhưng cũng không giải thích được tại sao có một loại cảm giác thân cận đối với hắn. . . . .

"Đúng vậy. Ai gia nghe nói thái tử mấy ngày nay hay tới đây thăm cháu mà, cháu cảm thấy thái tử là người thế nào?" Hoàng thái hậu ân cần hỏi han.
Chương trước Chương tiếp
Loading...