Quang Chi Tử

Quyển 2 - Chương 17: Bái sư học nghệ



Khi ta tỉnh lại thì đã ở trong một gian phòng ngủ giản đơn. Đây là đâu vậy, Tiểu Kim, TIểu Kim thế nào rồi. Ta mau chóng "nội thị" một chút, vẫn tốt, mặc dù Tiểu Kim giống như đang ngủ say nhưng ta có thể xác định được sinh mạng lực của nó đang đập. Tiểu Kim của ta, ngươi rốt cục cũng có thể sống lại rồi, nước mắt của ta tự giác trào ra.

Bây giờ ta cảm giác trong lòng thật ấm áp, đối với việc mất đi một nửa sinh mạng lực ta một chút cũng không quan tâm.

Cửa mở, vị ma pháp sư già tiến lại.

"Con tỉnh rồi à?"

"Vâng ạ! đây là nơi nào vậy a?"

"Đây là tẩm thất của ta, con cứ yên tâm ở lại đây tu dưỡng, À đã đói chưa, để ta mang cho con ít thức ăn."

"Cám ơn ngài" Ta trong lòng thật sự rất cảm kích vị ma pháp sư già này. Không có ông Tiểu Kim sẽ không có khả năgn trở lại bên người ta.

Một lát sau, vị ma pháp sư già đã mang rất nhiều thức ăn trở lại, ta lập tức ăn như vũ bão. Tâm tình tốt mà, tự nhiên khẩu vị cũng tốt, ăn dĩ nhiên được nhiều hơn. haha.

"Ăn chậm thôi, kẻo nghẹn."

"Con ngủ được bao lâu rồi a?"

"7 ngày rồi."

"A! Lâu như vậy ạ! Ta kinh ngạc nói.

"Vậy đã là nhanh rồi, ma pháp của con tiêu hao rất nhiều, trước ta cứ tưởng phải 10 ngày con mới có thể tỉnh lại!"

"Thảo nào con lại đói như thế, nguyên lai ngủ lâu như vậy. Đúng rồi, còn chưa hỏi tên của ngài là gì a!"

"Ta gọi là Lao Luận Địch"

"Con tên là Trường Cung Uy"

"Ta muốn hỏi lại con vấn đề trước đây, con có nguyện ý bái ta là thầy theo ta học tập quang hệ ma pháp, kế thừa y bát của ta không?" Vị ma pháp sư già trịnh trọng hỏi.

Ta suy nghĩ một chút: "Con nguyện ý."

"Ta không muốn vì chính mình giúp con cứu huyễn thú mà uy hiếp con. Con nên hiểu rõ ta là hy vọng con tự nguyện."

"ĐỊch sư phụ, con rất tự nguyện. Con cảm giác người rất mạnh. Con nguyện ý theo ngài học tập. Lần giáo huấn này con đã biết thực lực của mình rất kém cỏi, con hy vọng trở lên mạnh mẽ hơn."

"Tại sao lại phải trở lên mạnh mẽ?" Địch sư phụ rất hứng thú hỏi ta.

"Con muốn dựa vào chính thực lực của mình để bảo vệ thân nhân bằng hữu." Ta kiên định trả lời.

"Rất tốt, Ta thu con làm đồ đệ. Con là đồ đệ duy nhất của ta, cũng là đồ đệ cuối cùng." Địch sư phụ đối với câu trả lời của ta rất hài lòng.

"Thực lực của người cao như vậy vì sao lại không có đệ tử thế ạ?" Ta kỳ quái hỏi.

Địch sư phụ thở dài: "Bây giờ người nguyện ý học quang hệ ma pháp quá ít, mà tư chất tốt lại càng thiếu. Ta vì tư chất của con rất tốt nên mới chấp ý thu con làm đồ đệ đó."

"Vậy người không cần khảo nghiệm con sao? Con gnhe sư phụ trước kia nói ma pháp sư lợi hại nào cũng phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm mới thu đồ đệ mà."

"Ngốc hài tử, lần cứu huyễn thú này chính là khảo nghiệm tốt nhất của ta đối với con rồi."

"Cám ơn ngài, sư phụ, từ nay về sau con nhất định sẽ nghiêm túc theo người học tập ma pháp. Trước kia con rất lười, lần giáo huấn bằng máu này đã đánh thức con. Chỉ có thực lực mới có thể bảo vệ được chính bản thân mình và người khác."

"Ý nghĩ của con như vậy rất tốt. Giống như một Tiểu Đại nhân rồi." Địch sư phụ không khỏi nở nụ cười.

"Sự phụ, vậy bao giờ chúng ta sẽ bắt đầu học tập ạ?"

"Xem con gấp gáp kìa, xem ra con thật sự muốn đề cao chính mình a. Kỳ thật ta còn gấp hơn cả con. Ta đối với con chỉ có một yêu cầu, chính là phải trở thành một vị đạo ma đại sư trong truyền thuyết. Địch sư phụ nghiêm túc nói.

"Người yên tâm, con nhất định sẽ trở thành đại ma đạo sư." Ta phát hạ lời thề.

"Đúng rồi, sư phụ, con nhiều ngày nay không đi học, học viện làm sao bây giờ a?"

"Yên tâm đi, ta đã xin nghỉ phép cho con rồi, con cứ an tâm nghỉ ngơi ở chỗ này đi."

"Học viện lại dễ dàng như thế a." Ta không khỏi có chút nghi hoặc.

"Đã quên nói cho con biết, ta chính là hiệu trưởng của hoàng gia trung cấp ma pháp học viện này, hắc hắc." Địch sư phụ có chút gian trá nở nụ cười.

"Cái gì??" Ta hiển nhiên bị tin tức này dọa cho ngây người. " Vậy cấp bậc ma pháp của người là bao nhiêu a??"

"Ma Đạo Sư, Ta cũng chính là phó hội trưởng của ma pháp công hội. Thế nào, đã có thể trở thành sư phụ của con chưa."

"Oa, người lợi hại như vậy a. Người chính là một trong mười vị Ma Đạo Sư trong toàn đại lục đấy sao?"

"Đúng vậy, ta xếp thứ 4" Địch sư phụ nói đến đó hiển nhiên có chút tiếc nuối.

"Người đừng thất vọng, người đã rất lợi hại rồi. Huống chi ngài xếp thứ tư nhưng sau này sẽ có toàn đại lục đệ nhất học sinh, ngài sẽ quang vinh tới đâu a, hắc hắc."

"Đệ nhất học sinh toàn đại lục?? Là ai vậy ?" Hiển nhiên ông ta còn không có phản ứng kịp.

Ta chỉ vào chính mũi mình: "Chính là con đây."

ĐỊch sư phụ cốc ta một cái: "Ngươi này xú tiểu tử, da mặt quả nhiên dày. Ngươi phải cố gắng tốt cho ta, ta dạy học sinh rất nghiêm đó. không được làm cho ta mất mặt, nếu không... hắc hắc."

Mặc dù ta còn chưa có bắt đầu học tập ma pháp nhưng ta có một cảm giác Địch sư phụ là một trưởng giả rất hiền lành, không có giống như lão ma quỷ trước đây dạy ta đâu.

Ta nghiêm túc: "Người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm cho người mất mặt."

"Từ nay về sau con không cần tới học viện đi học nữa. Ta đã nói với chủ nhiệm của con rồi, từ nay về sau con sẽ ở cùng với ta nơi này. Ta một mình dạy con ma pháp. Sự tình lần này con cũng không cần trách Hải Nhật. Lúc đấy hắn không khống chế được tình huốn. Hơn nữa ta hy vọng con sẽ không đem tin tức Tiểu Kim còn sống nói cho bất kể ai, dù sao có huyễn thú trưởng thành cũng sẽ làm cho người ta ghen tị. Cứ để mọi người tưởng là Tiểu Kim chết đi thì tốt hơn. Đợi khi nào nó có thể hoàn toàn tự bảo vệ mình thì hẵng cho nó xuất hiện."

"Vâng ạ." Tiểu kim không chết, ta đã không còn trách Hải Nhật nữa rồi. Nếu có trách thì chỉ có thể trách một mình ta mà thôi. Ai bảo ta gọi Tiểu Kim ra chứ.

"Con hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, bây giờ thân thể con rất yếu, dù sao cũng hao phí hẳn một nửa sinh mạng lực. Ta đã dùng cao cấp quang hệ ma pháp trị liệu qua cho con rồi. Bất quá hiệu quả không biết như thế nào. Lần này con sử dụng ma pháp đó không biết sẽ để lại di chứng gì nữa." Địch sư phụ có chút buồn bã nói.

"Sư phụ, không sao đâu. Đây đều là con tự nguyện mà. Từ nay nếu xảy ra chuyện gì con sẽ tự chịu trách nhiệm. " Ta an ủi.

"Trường Cung, con thật là một hảo hài tử. À, Vì sao khi con ngủ thì quang nguyên tố lại có thể không ngừng tụ hội tại bên người con thế. Hơn nữa tốc độ lại rất kinh người a."

Nghe lão sư hỏi chuyện này, ta có một chút không biết làm sao. Ta đành đem việc "Ngủ Minh Tư" nói lại một lượt.

"Ngốc tiểu tử, ta không biết nói cái gì với con nữa. Là nói con là thiên tài hay là sâu lười nữa. Không nghĩ tới con vậy mà tự nhiên có thể được quang nguyên tố chấp nhận, Ta tới năm 60 tuổi mới có thể đạt tới như vậy a!"

Ta chỉ có thể gượng cười mà thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...