Quảng Công Quá Liêu Nhân
Chương 19: Họa Của Nhà Họ Thẩm
* Hàng năm, vào mùa xuân và tháng chín mùa thu, tư nông khanh cùng thiếu khanh của mình đều sẽ tiến hành kiểm tra đồn điền của dân và quân Đồng thời căn cứ vào tình hình số lượng, hao tổn thực tế mà đánh giá cấp độ của đồn điền. (*) Tư nông thanh: quan chăm lo việc trồng trọt, khai khẩn Thiểu khanh: cấp phó hỗ trợ Một chế độ quan lại trong Cửu khanh Lúc mới bắt đầu, chỉ là Tư Nông Tự phát hiện số lượng đồn điền của một số nơi bị thu hẹp Nhưng càng lúc chuyện càng nghiêm trọng, về sau thì phát triển đến mức dân - quân tranh giành ruộng đất của nhau, gây nên rối loạn và bất ổn3vô cùng lớn trong triều đình Lang trung đồn điền Thẩm Túy Sơn phải đứng mũi chịu sào, trở thành vật hi sinh trong trong cục diện chính trị rối ren. Chuyện năm đó liên quan đến quá nhiều triều thần và thể lực phía sau Tuy về sau nàng đã cẩn thận điều tra, nhưng còn rất nhiều chỗ không nắm rõ Ví dụ như ông nội của nàng, thị lang Lễ Bộ - Diệp Cư Tiêu lại bình yên vô sự, đây chính là một khúc mắc Nàng vốn cũng định tìm cơ hội nhắc nhở Huệ tỷ, nào ngờ tỷ ấy đã phát hiện ra manh mối nhen nhóm Xem ra, chuyện nên xảy ra vào tháng mười hai đã bị đẩy lên trước. Nàng không biết1vì sao thời gian lại bị đẩy lên sớm, nhưng vừa rồi nghe Huệ tỷ nói vậy, có vẻ như tình tiết các sự kiện vẫn diễn ra như cũ Nàng không thể trơ mắt nhìn Huệ tỷ lại lâm vào hoạn nạn, nhất định phải giúp nhà họ Thẩm tránh được kiếp nạn này! May mà nàng sống thêm một kiếp May mà sau đó Đại An xuất hiện nhân tài đưa ra cách giải quyết tranh chấp giữa dân và quân Nàng ngẫm nghĩ, rồi tranh thủ lúc tiên sinh dạy học của Khuê Học chưa đến kéo Thẩm Văn Huệ ra khỏi cửa lớn Hai người đi thẳng một mạch đến chỗ vắng vẻ không người mới dừng bước Thẩm Văn Huệ bị hành động8của Diệp Tuy làm cho khó hiểu, nàng bất chợt nghĩ ra điều gì đó, trong mắt lóe lên hy vọng, nôn nóng hỏi Diệp Tuy: “A Ninh, có phải muội biết gì không? Mau nói cho tỷ đi!” Diệp Tuy nhìn ngó xung quanh một lượt, chắc chắn không có ai mới mở miệng: “Huệ tỷ, tỷ đừng hoảng Quả thực muội biết một số chuyện từ chỗ cha và ông nội, cũng là chuyện liên quan đến đồn điền Tỷ về nói với Thẩm bá: Phải đóng thuế mới có ruộng canh tác Vương sự ngoại trấn, tất tạ biên cảnh doanh điển” thì có thể giải quyết nỗi lo của Thẩm bá.” (*) Vương sư ngoại trấn, tất tại biên cảnh doanh điền:9được trích từ câu nói của Võ Tắc Thiên Dịch nghĩa: Muốn trấn giữ vững quan ải thì phải mở rộng khai hoang ở biên cảnh Ý Diệp Tuy là dân thì thu thuế, quân thì khai hoang Thẩm Văn Huệ rối mù, khó hiểu hỏi: “Ruộng phải đóng thuế mới được canh tác.. Vương sự ngoại trấn.. cái gì điền? Là chỉ đồn điền sao? Sao tỷ không hiểu gì vậy?” Diệp Tuy kiên nhẫn trả lời: “Tỷ phải nhớ rõ, ruộng phải đóng thuế mới được canh tác và vương sự ngoại trần, tất tạ biên cảnh doanh điển Tỷ cũng không cần hiểu rõ những cái này, Thẩm bá sẽ hiểu.” Thẩm Văn Huệ không quá hiểu rõ chức trách của cha mình, mù mờ gật đầu7nói: “Tỷ biết rồi A Ninh, nếu như cha có hỏi thì tỷ cứ bảo là muội nói với tỷ nhé?” Diệp Tuy thở dài, chán nản ngẩng đầu nhìn trời Tâm tư của Huệ tỷ đều đặt hết vào mấy tin thất thiệt như “Uống đốc chủ đáng sợ lắm, không thể động vào”, cái khác thì chẳng để tâm Sao tỷ ấy không thử nghĩ xem, nàng và tỷ ấy còn nhỏ thế này, có thể nghĩ ra được biện pháp ứng phó toàn vẹn như vậy sao? Nàng bèn nghiêm mặt trả lời: “Huệ tỷ, cái này không phải muội nghĩ ra Nếu như Thẩm bá có hỏi đến, tỷ cứ trả lời có người gọi là Tôn Trường Uẩn nói như vậy Không thể nhắc đến muội, biết chưa?” Biện pháp ứng phó này quả thực do Tôn Trường Uẩn đưa ra Bây giờ nàng buộc phải dùng cách của hắn, nhưng không thể lấy luôn tiếng thơm của hắn được Có điều.. ôi, lúc này chắc Tôn Trường Uẩn vẫn chỉ là một cậu học trò nhỏ nhỉ? Nghĩ đến việc mình lấy biện pháp của người hiện giờ vẫn chỉ là học trò, kẻ đã trải qua hai kiếp sống như Diệp Tuy cảm thấy hơi chột dạ Song nghĩ lại, cậu học trò ấy sau này sẽ là tả bộc xạ Thượng Thư tiếng tăm lẫy lừng thì nàng thoải mái hơn nhiều, liền lặp lại lần nữa: “Huệ tỷ, tỷ nhất định phải nhớ, là Tôn Trường Uẩn nói nhé!” Sắc mặt Thẩm Văn Huệ đã không còn vẻ ưu sầu lúc trước, nàng gật đầu cười đáp: “A Ninh, tỷ nhớ rồi Chết thật, giờ có lẽ các tiên sinh đã đến rồi, chúng ta mau về thôi!” Nói xong, nàng kéo tay Diệp Tuy vội vã đuổi về lớp học, còn bảo: “A Ninh, sao hôm nay muội mặc thế này? Không sợ những người kia bảo muội dung tục à? Có điều, muội mặc thế này đẹp thật đấy, có lẽ bọn họ sẽ ghen tức cả bụng luôn...” Giọng nói nhỏ dần, hai cô nương vừa nói chuyện vừa rời đi. Hai nàng không biết, thấp thoáng trong rừng cây rậm rạp ở nơi yên lặng này còn có người Từng lời họ nói người đó cũng nghe rất rành mạch rõ ràng! Nhìn kĩ sẽ thấy đó là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi, y phục có vẻ bình thường, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm gỗ Nhưng ánh mắt trầm tĩnh sắc bén, mang vẻ quý phái đặc biệt Bên cạnh bà là một người với nước da trắng như tuyết, vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, nhưng gương mặt cực kỳ lạnh lẽo, tỏa ra sát khí kinh người. Người này, chính là Uông đốc chủ của Đề Xưởng Quý phụ kia mỉm cười, vui vẻ nói: “Bổn cung vốn dĩ chỉ muốn yên tĩnh, không ngờ lại nghe được những lời này Thật thú vị! Uông đốc chủ, ngài nói có phải không?” Uông Ấn gật đầu, hờ hững đáp: “Điện hạ nói phải.” Vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ, thế nhưng ánh mắt lại hiện lên vài phần thích thú. Quả thực là thú vị, đây là lần thứ ba bổn tọa nhìn thấy vị tiểu cô nương của nhà họ Diệp Chỉ là, Tổng đốc Đề Xưởng chuyên điều tra tin tức như bổn tọa mà cũng không biết trên đời còn có người tài giỏi như Tôn Trường Uẩn Tôn Trường Uẩn này rốt cục là ai? Khi Diệp Tuy và Thẩm Văn Huệ hấp tấp trở về đến sảnh Gia Hành của Khuê Học thì các cô nương khác đã ổn định chỗ ngồi, thậm chí các tiên sinh Khuê Học cũng đã tới đông đủ Hai nàng thu hút không ít sự chú ý, nhất là cách ăn mặc của Diệp Tuy Giữa nhóm cô nương trang điểm tao nhã, nàng như đóa hoa rực rỡ diễm lệ khiến các cô nương kia trở thành lá xanh làm nền cho nàng. Cho nên, nét mặt một vài cô nương trở nên rất khó coi, nhưng các tiên sinh vẫn ngồi đó Hôm nay lại là ngày trường mở cửa trở lại, mấy cô nương ấy cũng không thể nhiều lời, chỉ có ánh mắt là sắc như dao Thẩm Văn Huệ kéo Diệp Tuy ngồi xuống vị trí phía sau cùng, không hề khách sáo mà lườm lại các cô nương đang nhìn với ánh mắt khinh bỉ kia, sau đó nói nhỏ: “A Ninh, tỷ làm liên lụy đến muội rồi...” Nếu không phải vì lo lắng chuyện của cha mình, nàng và A Ninh sẽ không đến trễ thế này Kết quả khiến cho A Ninh vô duyên vô cớ phải nhận thêm những ánh mắt hằn học Diệp Tuy mỉm cười lắc đầu, đây đã là gì? Mắt chứa dao cũng chẳng thể giết được người Bọn lườm cho đau mắt, nàng cũng chẳng mất một cọng tóc nào Chỉ là họ không vượt qua được nàng mà thôi. Xem ra nàng trang điểm ăn mặc thế này quả thực quá rực rỡ, nếu không sao mấy cô nương kia lại phản ứng như vậy? Nhưng mà các cô nương ấy vẫn non lắm, họ không phát hiện ra các tiên sinh trên bục không hề có phản ứng gì sao? Đấy mới trình độ cao thâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương