Quảng Công Quá Liêu Nhân
Chương 29: Một Lời Đáng Giá Ngàn Vàng
* Dứt lời, nàng nghiêm nghị nhìn Bội Thanh. Sắc mặt kiên quyết của nàng khiến Bội Thanh chỉ có thể bất lực khẽ gật đầu. Sau khi xuống xe ngựa, Diệp Tuy hít sâu một hơi, bước chân không hề do dự tiến về phía Vận Chuyển Các. Vận Chuyển Các rất nhỏ, giấy bút và nghiên mực được bày biện khắp nơi, một chàng trai trẻ đang sắp xếp lại thư tịch trong cửa hàng. Thấy Diệp Tuy bước vào, anh ta lập tức đặt sách xuống, niềm nở chào đón: “Cô nương, không biết cô muốn mua gì? Chi bằng để tiểu nhân giới thiệu cho cô nhé?” Diệp Tuy gật đầu, đáp: “Cô nương nhà ta muốn mua vài thứ. Xin hỏi chưởng quầy có ở đây không?” Nghe thấy nàng hỏi như vậy, chàng trai trẻ tươi cười, trả lời: “Cô nương có điều không3biết, cửa hàng này của chúng ta không có chưởng quầy, hiện tại quản lý cửa hàng này là tiểu nhân.” Diệp Tuy thoáng trầm mặc, rồi ra vẻ tò mò hỏi thăm: “Nói vậy, cửa hàng này hiện do tiểu ca làm chủ?” Nàng vừa nói vừa quan sát chàng trai. Người này chừng hai mươi tuổi trở lên, cách ăn mặc gần giống với người làm thuê trong các cửa hàng khác. Khi anh ta cười sẽ để lộ hai chiếc răng khểnh, trông rất chất phác, dễ gần. Anh ta gật đầu như thể đã quen với chuyện này, cười đáp: “Đúng vậy, rất nhiều người cũng không ngờ như vậy, còn nói ta còn trẻ quá. Thật ra, cửa hàng nhỏ thế này, cần gì đến chưởng quầy chứ? Một mình ta xoay xở được mà. Phải rồi, cô nương, cô cần mua gì?” Diệp2Tuy nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Cô nương nhà ta muốn mua giấy Trừng Tâm Đường, nghiên Thao Hà, mực Trì Xuân Lục, bút Tử Hào*, không biết tiểu ca có thể tìm cho ta không?” (*) Giấy Trừng Tâm Đường: là loại giấy được Lý Hậu Chủ thời Nam Đường (trong thời kì Ngũ đại Thập quốc) sử dụng, nổi danh cùng loại mực Đình Khuê Mặc, bề mặt phẳng nhẵn, mịn màng, có tên gọi là “Hoạt như xuân băng, mật như tỷ”, là loại giấy thượng phẩm ít hút mực. - Nghiên Thao Hà: là loại nghiên được làm từ đá lấy từ đáy sông Thao ở tỉnh Cam Túc. Nghiên làm từ đá này được dùng lần đầu tiên dưới thời nhà Tống và nhanh chóng được người xưa ưa chuộng. Trên nghiên có những vân khác lạ có dạng những ruy1băng gợn sóng mang các sắc thái khác nhau. - Mực Trì Xuân Lục: là mực của La Tiểu Hoa lưu truyền lại. Cái tên “Nhất trì xuân lục” gắn liền với một câu thơ trong “Yết Kinh Môn” của Phùng Diên Tỵ thời Nam Đường, “Phong Sạ Khởi, Xuy trứu nhất trì xuân thủy”. - Bút Tử Hào: là loại bút lấy lông trên sống lưng thỏ hoang để làm ra, lông có màu tím sẫm nên mới gọi là Tử hào (chữ “tử” ở đây có nghĩa là màu tím). Lông thỏ có đặc tính cứng nên bút lông thỏ cũng gọi là Kiện hào bút, lông thường dài và nhọn, thích hợp viết chữ vuông vắn, ngay ngắn, các thư pháp gia thích dùng loại này. Nụ cười của chàng trai hơi sững lại, sau đó lại toét miệng cười để lộ hai chiếc răng1khểnh, đáp: “Cô nương nói đùa rồi! Cửa hàng nhỏ của ta làm sao mà có những món đồ quý hiếm như thế? Cô nương tìm nhầm chỗ rồi chăng?” Diệp Tuy nghĩ thầm “nhầm sao được”, nàng nói tiếp: “Vậy, thêm một chiếc ấn vận chuyển thì thế nào?” Nụ cười của chàng trai tắt ngấm trong chớp mắt. Anh ta đứng thẳng người lên nhìn kĩ Diệp Tuy, sau đó khẽ nói: “Mời cô nương đi theo ta.” Lúc này, chàng trai đã không còn dễ gần như trước. Vẫn là con người đó, nhưng thần thái thì đã thay đổi, trở nên thâm sâu khó dò. Bấy giờ, Diệp Tuy mới thật sự tin cửa hàng này đúng là do y làm chủ. Nhưng Diệp Tuy lại không có ý định di chuyển, nàng cười nói: “Không cần, cô nương nhà ta không mua tiên cơ.1Mà trái lại, cô ấy có một tin tức quan trọng muốn bán. Không biết quý các có sẵn lòng mua không?” Nếu vừa rồi nói chàng trai có vẻ thâm sâu khó dò thì bây giờ lại thêm vài phần âm u lạnh lẽo. Anh ta nhìn thẳng vào Diệp Tuy, trả lời: “Cô nương, chắc cô biết quy tắc thu nhận tin tức của chúng ta chứ?” Diệp Tuy mặt không biến sắc, đáp: “Biết. Nhất hoành nhất phiết nhất nại, tế nhi bất kiến*, có đúng không?” (*) Nhất hoành nhất phiết nhất nại: Một nét ngang, một nét phẩy, một nét mác là chữ Đại (大). Tế nhi bất kiến: là che giấu, ẩn giấu coi như không biết. Vận Chuyển Các vốn là nơi thu thập, buôn bán tin tức, không biết có bao nhiêu nhân lực rải khắp nơi, tin tức nhanh nhạy thế nào. Nhưng có thể thừa nhận, cả Đại An gần như không có tin tức nào mà bọn họ không nắm được. Tuy nhiên, chỉ là “gần như” mà thôi. Bởi vì vẫn có một số điều, Vận Chuyển Các không thể chủ động thăm dò, cho nên dù có là Vận Chuyển Các thì cũng phải dùng tiền để mua tin tức. Thử nghĩ mà xem, dưới quyền thế to lớn của triều đình, có thông tin nào mà Vận Chuyển Các không thể dò la? Do đó, tin tức đáng để Vận Chuyển Các bỏ tiền ra mua, chỉ có một tiêu chuẩn: “Đại mà ẩn”. Đây là quy tắc thu mua tin tức của bọn họ. “Đại” là chỉ liên quan đến triều đình hoàng tộc Đại An. “Ẩn” là bí ẩn, bí mật, không để ai hay. “Đại mà ẩn” tức là tin tức bí mật về triều đình Đại An. Theo mức độ nào đó mà nói thì, gần như không có loại tin tức phù hợp với hai yêu cầu này. Kể cả có, Vận Chuyển Các cũng có thể thám thính được trước tiên, cần gì phải mất tiền để mua? Theo anh ta được biết, từ lúc Vận Chuyển Các được thành lập đến nay, số lượng tin tức mà họ bỏ tiền ra mua đếm không quá một bàn tay. Bây giờ, một nha hoàn không biết của nhà nào lại dám đến trước mặt y nói có tin tức mật của triều đình muốn bán? Chàng trai trẻ không tin, nhưng những lời tiếp theo của Diệp Tuy lại khiến mặt y biến sắc. Diệp Tuy tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Phủ Kinh Triệu. Di dời.” Giọng nói của nàng rất khẽ, gần như không thể nghe rõ, nhưng lại giống như tiếng sấm rền vang trong đầu chàng trai trẻ, khiến vẻ mặt y thay đổi, lộ rõ vẻ kinh hãi. Có điều, chỉ thoáng chốc, sắc mặt của chàng trai đã trở lại bình thường. Xem ra, ngày thường tâm tính y cũng thuộc hàng điềm tĩnh. Y tỉ mỉ quan sát Diệp Tuy, tuy cách ăn mặc của nàng bình thường, nhưng phong thái ung dung không hề giống với một nha hoàn. Dựa vào con mắt giám định của y ở Vận Chuyển Các, y nghĩ đây hẳn là cô nương nhà nào đó cải trang đến đây. Song, y cũng không suy đoán gì nhiều, sau hồi lâu liền hỏi: “Không biết thông tin này, cô nương ra giá bao nhiêu?” Y chẳng hề hỏi tin tức thật hay giả, cũng chẳng hỏi từ đâu mà có, chỉ hỏi giá cả. Điều này quả thực là quá kỳ lạ rồi! Tuy nhiên, Diệp Tuy lại cho rằng đây mới là chỗ cao siêu của Vận Chuyển Các. Mắt nàng sáng lên, trong lòng cũng sáng tỏ: Quả nhiên là vậy! Chắc hẳn Vận Chuyển Các đã sớm biết tin phủ Kinh Triệu sắp được di dời. Vận Chuyển Các không phải muốn mua tin tức này, mà là muốn mua nàng để không lan truyền tin tức này ra ngoài! Trước khi đến Vận Chuyển Các, nàng từng cân nhắc nhiều lần: Vận Chuyển Các có biết thông tin di dời của phủ Kinh Triệu hay không? Sao mấy địa điểm đắc địa trên phố lớn Dương Gia lại vừa khéo bị thu mua nhanh như vậy? Nếu Vận Chuyển Các không biết đến tin tức này tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu lỡ có biết, thì... cũng không sao. Thế là, Diệp Tuy quyết định tùy cơ ứng biến xem thái độ của Vận Chuyển Các như thế nào rồi hẵng tiếp tục tính toán. Giờ nghe người thanh niên hỏi như vậy, nàng liền đáp: “Ta không cần nhiều, chỉ cần ba nghìn lượng! Ta đảm bảo tin tức này sẽ không ra khỏi miệng chúng ta.” Vốn dĩ dự định ban đầu của nàng là, nếu chàng trai này hỏi mức độ thật giả của chuyện này, nàng sẽ ra giá năm nghìn lượng. Dù sao thì một tin tức đến bây giờ vẫn chưa có ai biết đương nhiên sẽ càng đáng giá hơn rồi. Nhưng nay Vận Chuyển Các đã biết rồi, nàng bèn giảm đi hai nghìn lượng. Với cái giá này, nếu nàng mà là chủ nhân của Vận Chuyển Các nhất định sẽ chấp nhận. Bởi vì tới giờ đường Dương Gia vẫn vắng lặng như thế, chứng tỏ Vận Chuyển Các vẫn còn muốn giấu kín tin tức, vậy thì phải tốn chút phí “bịt miệng” rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương