Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!
Chương 8
Người đạp được vào người cô chỉ có mỗi Trương Hàn Minh đây… Anh vừa chạy ra tới đây thì đã thấy cô hung hăng đánh người. Anh cáu tiết, không suy nghĩ mà chen vào và phi chưởngLúc cô bật được dậy thì cũng là lúc một tên khác đứng trước mặt cô mà cầm gậy. Tưởng ăn trọn cây gậy to vào đầu mà ai dè anh đứng sau khua cái chân dài thướt tha kia vào mặt tên đó. Cây gậy gỗ đã được cô chụp lấy nhanh chóng, tóm lấy cái chân của tên đó và đập mạnh một cái, khúc gỗ gãy tan và tên đó cũng nằm đó mà ôm chân Cô vừa giải tỏa xong sự căng thẳng thì lại bị một chưởng của anh. Giờ là hỗn chiến, chẳng biết ai đánh ai nữa. Vinh Huy ngồi đó thấy Hàn Minh đánh đấm cũng khá nhanh nhạy, hắn chưa bao giờ thấy anh đánh nhau. Trong đầu hắn chỉ thầm nhủ rằng chắc anh cũng từng có quá khứ lừng lẫy lắm - Quyền Tú!! Không phải em nói hôm nay đi học sao?? - Hàn Minh gằn giọng - a..Ừ… Hôm nay cho nghỉ… - cô lấp bắp rồi đảo mắt - Nói dối!! - anh xông vào đòi đánh cô nhưng cô né được - À thì không thích học. Chẳng phải anh còn công việc sao??Về công ty và xem như chưa thấy em đi - cô vừa né vừa đánh những tên khác một cách man rợn Quyền Tú bướng bỉnh đến nỗi anh không thể nào nhịn được nữa. Nhanh chóng xử hết tất cả những tên còn lại. Lợi dụng lúc cô đang điên loạn đám vào mặt tên kia thì Hàn Minh lao ra tặng cô một chưởng ngay lưng khiến cô gục tại chỗ- Em xin lỗi… Em có khuyên rồi nhưng cậu ấy không nghe - Vinh Huy lúc này mới đứng lên, khẽ nhìn anh - Không sao… Con bé bướng quá mà!! - Hàn Minh cười với hắn và bế cô đi Quay lại với tên cầm đầu đang lê lết dưới nền đất bụi kia. Hắn quay lại với ánh mắt sắc lẹm, dùng chân giẫm mạnh lên tay tên đó và đè chặt lại. Tên ấy nhăn nhó vì đau đớn, cố gắng ngước mặt lên nhìn hắn nhưng chưa kịp định hình thì đã thấy răng môi tứa máu vì cú đá của hắn - May cho mày… Lần sau nếu muốn lấy cái mạng này thì lựa lúc tao ở một mình!! - hắn gằn giọng rồi liếc ra ngoài Mọi người chợt thấy ánh mắt giết người của hắn thì lập tức tản ra, chạy thật nhanh để khỏi bị liên lụy. Hắn cười rồi ngước nhìn bầu trời xanh kia, không biết hắn đang suy nghĩ gì Trở lại với Quyền Tú và Hàn Minh, anh đã xin nghỉ làm. Lái xe về tới nhà, mở cửa và ném cô nằm chình ình trên ghế so-pha kia. Vũ Phong ở nhà vừa nghe thấy tiếng động liền chạy ra và thấy Hàn Minh nổi lửa còn Quyền Tú thì ngủ khò khò trên so-pha - Hai người về sớm thế!! - Vũ Phong vì ở thời chưa có đồng hồ nên có thể tự ước lượng thời gian - Nóng quá…. - Hàn Minh thấy vẻ mặt ngô nghê của Vũ Phong khi không cũng nổi đóa với cậu và chui tọt vào phòng tắm - Hứ… Ta đã làm gì sao?? - cậu nhìn thấy anh tự dưng nổi nóng nên đợi khi anh vào phòng tắm thì liền lè lưỡi Lưỡi chưa kịp rút lại thì anh đã mở cửa phòng tắm. Vũ Phong vì mất bình tĩnh mà cắn vào lưỡi, vội ngồi xuống khóc thương cho cái lưỡi tôi nghiệp và sau đó dùng ánh mắt ủy khuất mà nhìn anh. Đi lấy bộ đồ mà bị cậu nhìn như thế anh cũng hơi khó hiểu, bộ anh làm gì quá đáng sao?? Không thèm để ý tới cái tên điên vừa rồi. Vũ Phong sấn sát bên cạnh Quyền Tú, cậu thấy lúc cô ngủ có vẻ thánh thiện hơn lúc thức. Bời vì nếu cô không trưng ra bộ mặt giết người thì cũng lộ ra bản chất biến thái, không biết ngại là gì- Mẹ..ơi…. - chợt cô nhíu mày, tay khua khua vào không trung, sắc mặt cô bỗng nhợt nhạt - Ơ…. - bị cô vơ trúng tay và bị siết chặt không tài nào thoát nên Vũ Phong chợt giật mình - Đừng..có..bỏ con… - cô vẫn mấp máy nói, sắc mặt cũng chợt tốt hẳn lên - Được.. Ta sẽ ở đây mà!! - Vũ Phong bất giác đưa tay lên vuốt mái tóc dài ấy mà thì thầm với cô Cứ như là nghe được những lời nói đó, Quyền Tú bỗng không nói nữa mà nở một nụ cười. Vũ Phong tuy không biết gì nhiều nhưng khi nghe cô nhắc tới mẹ thì cậu cũng thắc mắc vài điều. Ở đây cũng vài ngày nhưng chưa một lần cậu thấy cha mẹ của hai người về nhà.. Nếu là cha mẹ của Vũ Phong thì không cha thì mẹ cũng ở nhà, lúc nào cũng có sự hiện hữu của cha mẹ Đang lởn vởn với dòng suy nghĩ thì chợt có một ám khí từ sau cậu tỏa ra. Khẽ liếc mắt về đằng sau…Cậu thề là cậu sợ ma nhưng chưa bao giờ thấy, đến bây giờ cậu mới hiểu được cái cảm giác lạnh sống lưng là như thế nào - Cậu nghĩ là cậu đang làm gì em gái tôi vậy?? - giọng nói nghe đến rởn tóc gáy là đây - A… Quyền Tú gặp ác mộng.. ta chỉ muốn xua ác mộng đó đi thôi - cậu không dám quay về đằng sau nữa Hàn Minh vội thở mạnh khiến Vũ Phong giật bắn mình. Anh có biết lúc này với số lượng sát khí anh tỏa ra đủ để đối phương tự tìm đến cái chết mà không cần động tay hay không?? Cậu muốn thoát khỏi cái ánh mắt đó lắm nhưng Quyền Tú cứ nắm chặt tay cậu mà cậu cũng không muốn gỡ tay ra vì như thế sẽ làm cô thức giấc- Ây mà.. Ta hỏi cái này có chút vô duyên… - thấy ám khí giảm bớt thì Vũ Phong quay lại dò hỏi Hàn Minh hất cằm và nhướn mày nhìn cậu tỏ ý là cứ tự nhiên. Vũ Phong biết ý liền lấy tay kia gãi má và nhìn sang hướng khác - Lúc nãy Quyền Tú có nhắc tới phụ mẫu… Vậy cho ta hỏi phụ thân và phụ mẫu ngươi đâu?? Mấy ngày ở đây ta không thấy xuất hiện Không khí chợt trở nên càng nặng nề. Biết là mình đã động chạm vào đâu đó nên Vũ Phong vội nở nụ cười méo mó và xua tay - A..a..Ta..vô..ý…q..- Chết hết rồi! - Hàn Minh cắt ngang câu nói của Vũ Phong Câu nói đó như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Vũ Phong. Có lẽ đây là lí do mà Quyền Tú lại biến sắc khi mơ thấy mẹ như vậy… Cậu trùng xuống, không còn cười được nữa, ánh mắt buồn nhìn Hàn Minh - Sinh nhật tròn 18 của tôi đã đi qua một cách trọn vẹn và họ đi làm ca đêm sau đó thì không trở về. Chứng kiến cảnh xác họ không còn nguyên vẹn mà thành ra nỗi ám ảnh. Sau một năm thì con bé từ đứa bé dễ thương trở thành đứa ngỗ nghịch, chẳng coi ai ra gì - Hàn Minh ngồi đó mà giọng cũng trầm xuống - Ta rất tiếc… Nhưng ta thấy cô bé hiếu động cũng tốt mà… Chí ít thì Quyền Tú cũng vượt qua nỗi đau đó - Vũ Phong giọng thỏ thẻ, rồi nhìn cô và cười - Tôi lại có cảm giác ba mẹ tôi không phải vô tình tông xe mà qua đời… Có lẽ Quyền Tú biết điều đó. Con bé từng nói với tôi là cuộc sống này chẳng ai cho không ai cái gì… - Hàn Minh trĩu đôi mắt mỏi mệt rồi tựa vào lưng Vũ Phong - Bởi thế…Vũ Phong!! Cậu ở nhà của tôi chi bằng bây giờ cho tôi tựa một chút Vũ Phong giật mình khi anh tựa vào lưng cậu. Cái cảm giác yên bình này là gì?? Hàn Minh và Vũ Phong đều cảm nhận được sự bình yên ấy nhưng cả hai không biết nó xuất phát từ đâu. Miễn là cứ với tình trạng thế này thì đã thỏa mãn cả hai. Với Vũ Phong thì nó làm cho cậu cảm thấy mình đã làm được chút ít gì đó. Riêng về Hàn Minh thì ánh thấy rõ ràng là rất lạ, không thể kiểm soát nổi lí trí, cí cảm giác lạ này rốt cuộc là sao đây?? Anh không hiểu được "Đúng rồi!! Phải thế!! Tiếp tục đi!! Anh hai à…Ôm lấy Vũ Phong đi" - cô đã tỉnh rồi đấy…. mắt thì mở hờ hờ, cố gắng không quá lố để được coi rõ nét hơn. Thấy tay Hàn Minh động đây tính đưa lên thì cô cứ thở theo nhịp - Tôi vào phòng đây!! - Hàn Minh vội vã rụt tay lại và đứng lên bất thỉnh lình - Trời ạ… Thiếu chút nữa là có cảnh nóng rồi!! - cô tự nhiên mất trí mà bật dậy hét to không thể tả Hàn Minh mở to mắt, dần quay đầu lại với cặp mắt mở to hết cỡ gần như không chớp. Đây thực sự mới là biểu cảm kinh dị nhất mà Vũ Phong từng thấy. Dù cậu không hiểu cảnh nóng là gì nhưng nhìn khuôn mặt ghê rợn của anh thì cậu nó cũng không hay ho gì để hỏi Chỉ ba giây…. Mọi thứ xung quanh lại tiếp tục trở về quỹ đạo vốn có….- Đừng có đánh nhau nữa mà!! - Vũ Phong tóm tay Hàn Minh mà kéo ngược ra sau - Cậu thả tôi ra…Tôi còn chưa tính sổ chuyện lúc nãy - Hàn Minh nổi nóng, vùng vằng - Ple…. Dám thì bước chân vào phòng em đi!! - Quyền Tú đứng trước cửa phòng và vỗ mông mình như khiêu khích anhHàn Minh ứ họng ngay tức khắc. Quyền Tú nhếch mép cười gian xảo và đi vào phòng… Vũ Phong thấy anhb ngồi thụp xuống đất, còn cô thì cười ẩn ý nên cậu gãi đầu, trưng ra cái bộ mặt ngô nghê nhìn Hàn Minh- Dù ta từng ở trong đó nhưng không để ý mấy… Có gì trong phòng Quyền Tú mà ngươi lại sợ như vậy?? - Tôi khuyên cậu… Đừng bao giờ mở cánh cửa đó ra và chú ý xung quanh căn phòng đó… Một khi cậu đã nhìn thấy thì tôi thề là cậu sẽ phải ám ảnh cả đời đấy - Hàn Minh rùng mình một cái rồi đặt tay lên vai Vũ Phong nói bằng going khẩn khoản Dù không biết nhưng có vẻ đáng sợ. Cậu liền gật đầu và chĩa ánh mắt kinh sợ đến căn phòng của cô. Cậu có cảm giác như đằng sau cánh cửa ấy có ám khí đang tìm cách lan tỏa ra ngoài. Không hiểu nhưng cậu cứ tưởng tượng ra căn phòng có tà khí và cô cứ nở một nụ cười ma mãnh ở trong đó… Đúng là càng nghĩ càng thấy sợ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương