Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 89: Tình mãi lìa xa



Viên Liệt phóng ngựa tiến như bay lên mặt trận, ghì dây cương, cùng Tương Vân xoay ngựa vờn mấy vòng, đôi bên trừng mắt nhìn nhau, thay vì thù hận trong ánh mắt đa phần là tán thưởng.

Tịch Ly nhìn từ xa, lấy làm buồn cười, cả Tương Vân lẫn Viên Liệt đều là tướng soái tài năng hiếm thấy, nhưng thú thật, chẳng bên nào có triển vọng trở thành hoàng đế. Hai người võ công đầy mình, thân hình tuấn mỹ đĩnh đạt. Viên Liệt khôi ngô hơn Tương Vân một chút, lại thêm vài phần lãnh liệt. Tương Vân thoạt nhìn rất ôn hòa, tuy hắn thường tự nhận học thức không cao lắm, nhưng trông cũng khá nho nhã. Thú vị nhất là hiện tại cả hai đều toát ra một luồng khí siêu nhiên thế ngoại, thứ trạng thái vô sở dục, tựa như chẳng hề có hứng đánh.

“Man vương!”

Lúc này, Tịch Ly tọa trên ngựa, thúc mã tiến lên vài bước, chỉ vào Man vương cách đó không xa.

Man vương đưa mắt nhìn qua, thấy Viên Liệt lẫn Tịch Ly đang ở phía sau hắn.

Man vương bỗng nhiên lấy làm hâm mộ, với thói kiệt ngạo bất tuân lẫn khẩu khí ngông cuồng, Tịch Ly mà mở miệng hẳn phải vượt quá Tương Vân nghìn vạn lần?! Lúc trước ở cạnh nhau, Viên Liệt luôn bị Tịch Ly khích đến nổi trận lôi đình, trái lại Tương Vân đối hắn trăm thuận nghìn xuôi… Phải chăng bản thân hắn có phúc mà không biết hưởng?

Đang suy tư, chợt nghe Tịch Ly cười khanh khách, “Nếu Tương Vân thua, ngươi có chịu thua không?”

Man vương hỏi ngược lại, “Vậy nếu Viên Liệt thua?”

Tịch Ly mỉm cười, “Dù Viên Liệt chết, Viên gia quân cũng không đầu hàng, thế còn ngươi?”

Man vương thoáng sửng sốt, cau mày… Tương Vân chết ư? Nếu Vân chết, phải làm thế nào đây? Nghĩ tới đó, tức thời tâm phiền ý loạn.

Tương Vân nhận ra Tịch Ly đã bắt trúng nhược điểm của Man vương, bèn cười, “Tịch Ly, đừng múa mép khua môi, chúng ta đều như nhau cả.”

Tịch Ly á khẩu, Tương Vân vốn hiền lành, thế mà vì Man vương cũng thành ra ngang ngược.

Trong nháy mắt Man vương thoát ly trạng thái hoảng hồn định thần lại, gằn giọng nói, “Vân thua thì ta chịu thua ngay, nhưng nếu Vân chết, ta sẽ bắt con cháu Viên gia các ngươi lấy máu trả nợ máu.”

Viên Liệt có chút cảm động, tên Man vương này…Vẫn còn cứu được, kể ra đối với hắn, sự tồn tại của Tương Vân thủy chung bất khả thay thế.

Tương Vân quay đầu lại nhìn Man vương, trong lòng cũng dấy lên chút cảm động.

Man vương dõng dạt nói với Viên Liệt, “Viên Liệt, ta sinh tại Man quốc, đất nam Man cằn cỗi hung hiểm lắm dã thú, mạng người như cỏ rác, ta hướng đến Giang Nam phồn thịnh, phương Bắc màu mỡ, chinh chiến vì muốn dân Man tộc có cuộc sống tốt đẹp hơn, nên tuyệt không muốn lạm sát kẻ vô tội.”

Viên Liệt gật đầu tán thưởng, Man vương không điên! Thậm chí xác thực có đủ tài đức để làm  đế vương, chiêu thức của Tịch Ly tựa hồ đã linh nghiệm! Quả nhiên, Tương Vân là phương thuốc tốt nhất của Man vương. Bất luận hắn từng nhất thời hồ đồ hóa điên, nhưng cuối cùng hắn vẫn duy trì được sự thanh tỉnh.

“Ta cũng có ý này.” Viên Liệt cười, “Thiên hạ lớn quá đỗi, chinh chiến bất tận chỉ vô nghĩa, đất dưới chân ta và ngươi đã đủ để dung thân, có tái chiến thêm mười năm hai mươi năm, chẳng phải cũng về với đất sao?”

“Hảo!” Tịch Ly cười, “Vậy cứ đánh đến cùng một trận, ai thua kẻ đó lui binh.”

“Sảng khoái!” Man vương gật đầu đáp ứng, vừa nói vừa phất tay.

Tiếng trống trận ầm ầm vang dội cả hai bên.

Tương Vân tọa trên ngựa, đối đầu với Viên Liệt.

Quân sĩ song phương hứng khởi, phân thắng bại dựa vào trận đối chiến của chủ tướng, cũng tựa như đang cược một ván lớn. Tất cả mọi người tin tưởng đem thân gia đặt vào một cá nhân.

Tương Vân và Viên Liệt hai cao thủ so chiêu, trước khi giao chiến đôi bên quan sát nhau rất cẩn thận, ngoại trừ xem thần, khí, hình của đối phương ra, tối trọng yếu chính là đánh giá binh khí lẫn nhau.

Cả Viên Liệt và Tương Vân đều dùng trường đao, là hảo đao hiếm thấy, nên thoáng nhìn qua đã bị hấp dẫn bởi binh khí trong tay đối phương.

Tịch Ly không có võ công, chỉ lấy làm lạ vì sao đã lâu đến thế mà hai người còn chưa động thủ, lằng nhằng chết được!

Hạ Vũ nhíu mày nhìn hắn a, “Ngươi vò đầu bức tai chi vậy, bình tĩnh chút đi!”

“Chậm chạp quá!” Tịch Ly giậm chân, “Mau chóng kết thúc cho rồi.”

Hạ Vũ bật cười, “Kể ra, luận về binh khí thì cả hai bất phân thắng bại!”

“Bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào binh khí của đối phương làm gì a?” Tịch Ly cảm thấy bấn loạn, hỏi Hạ Vũ, “Ai, có thể khỏi dùng đao không, hay dùng quyền đi? Cứ làm như cái thứ sáng loang loáng kia nhanh lắm.”

Hạ Vũ nhìn Tịch Ly với vẻ mặt bội phục, “Ngươi tưởng giao chiến là vui đùa a? Không bằng để đại gia ngồi xuống đánh cờ đoán chữ a?”

“Thế còn gì bằng?” Tịch Ly bật cười hứng khởi, “Ta tiếp!”

“Thôi!” Hạ Vũ khoát khoát tay xua Tịch Ly, ý bảo hắn đừng lên tiếng.

“Đổi thử một lần xem, thấy sao?” Tương Vân đột nhiên hỏi Viên Liệt.

Viên Liệt sửng sốt, ghì chiến mã nhìn Tương Vân, “Đổi đao?”

“Ân, ta sớm nghe danh bảo đao thượng cổ hắc kim_ trảm mã đao_ của Viên Liệt từ lâu, vừa hay, bạch ngân đao của ta cũng vậy… Không bằng đổi một chuyến thử xem?”

Viên Liệt nghe xong cũng cười sảng khoái mà gật đầu, “Hảo!”

Hai người phất tay vung đao lên, đao xoay mấy vòng trên không trung, rơi vào tay đối phương.

Bất chợt Tịch Ly thấy hai thanh bảo đao phát quang hoa tứ phía vẽ ra hai đường cung trên không, hợp lại thành quẻ tượng_Viên Liệt khởi tử hồi sinh, Tương Vân từ sinh chuyển vong…

Tịch Ly há hốc miệng, “Cớ sao lại…”

Tiếc rằng lúc này hắn đã vô pháp cải biến chiến cuộc, song đao vừa hoán xong, hai người lập tức giao thủ một trận sống chết.

Song đao tiếp xúc hỏa tinh bắn ra tứ phía, trận chiến kịch liệt bắt đầu.

Trống trận hai bên ầm ầm vang dội, trên chiến trường chẳng còn âm thanh nào khác ngoài tiếng binh sĩ reo hò. Tịch Ly muốn ngăn cản, nhưng căn bản không ai nghe được tiếng hô của hắn nữa.

“Uy!” Hạ Vũ bị Tịch Ly kéo ra ngoài, “Ngươi làm gì vậy?”

“Không ổn a, không thể đánh!” Tịch Ly sốt ruột.

“Không thể đánh cái gì a?” Hạ Vũ nhíu mày, “Ngươi nháo cũng có chừng mực thôi chứ, hiện tại lưỡng quân đang giao chiến một mất một còn…”

Hắn vừa phát ngôn, chợt nghe ồ lên một tràn… Lập tức nhìn sang thì chiến trường hỗn nháo đã trở nên an tĩnh, tất cả mọi người cơ hồ không thể tin được, đứng sững tại chỗ.

Tịch Ly quay ngoắt đầu lại, bỗng nghe tiếng gào thê lương của Man vương cất lên, “Vân!”

Lúc này trên chiến trường, chỉ thấy Viên Liệt ngồi trên ngựa ngơ ngác, hai mắt vẫn nhìn Tương Vân vốn đang giao chiến với mình ở tiền phương, mà trên vạt áo màu tuyết bạch dưới kiện giáp bạc của Tương Vân, có một vết máu thật dài, máu đỏ tươi không ngừng tuôn trào, chói mắt khôn tả.

Trên tay Tương Vân, chỉ còn nửa đoạn hắc kim mã đao, vừa đánh với Viên Liệt đến đao thứ ba, thanh đao đột nhiên gãy đoạn… Đao trong tay Viên Liệt lại hạ xuống với động tác quá nhanh, sinh ra lực đạo mãnh liệt. Hai người đều không ngờ đao sẽ gãy tại thời khắc ấy, bất luận là thu hay phóng, cũng không kịp nữa rồi.

Thẳng đến khi cảm giác được lưỡi đao chém xuống, Viên Liệt mới ý thức rõ rõ rành rành, một đao ấy của hắn, Tương Vân không hề chống đỡ…

Nhìn mảnh đao rơi trên mặt đất, đầu Viên Liệt trống rỗng.

Bốn phương an tĩnh lại, tướng sĩ hai bên cũng khó lòng tiếp thu được hiện thực ngay trước mắt, vì sao đao lại gãy? Làm sao đao có thể gãy được? Nếu vừa rồi không đổi đao thì người sẽ chết, phải chăng chính là Viên Liệt?

Chúng nhân cơ hồ thành ra mộc đầu cắm rễ tại chỗ, duy chỉ có hai người cử động. Man vương như thể hóa điên lao tới, Tương Vân chậm rãi ngã xuống ngựa.

“Thịch” một tiếng, giật mình thức tỉnh mọi người.

Tịch Ly cảm thấy có tiếng gì đó vỡ vụn văng vẳng bên tai, là cái gì vỡ? Tương lai như mộng, tất cả chỉ còn cách một bước, nhưng quá một bước này, tuyệt không thể quay về thuở ban đầu.

Giữa lúc Tịch Ly miên man suy nghĩ, chợt nghe Hạ Vũ hô to một tiếng, “Cẩn thận ám tiễn!”

Tiếng của Hạ Vũ cảnh tỉnh Viên Liệt, nhưng vẫn không lay động được một Man vương đang mất hết tinh thần.

Viên Liệt thoát khỏi trạng thái vô thức, nghe có tiếng xé gió, hắn khẽ nghiêng thân theo bản năng… Độc tiễn nguyên bản nhắm thẳng tim cắm vào giữa vai, cả nhuyễn giáp lẫn giáp dày liên tiếp bị mũi tên xuyên qua thật sâu.

Viên Liệt chau mày, cảm thấy hơi thở trong ngực tắc nghẽn, lập tức ý thức được tiễn có độc, hơn nữa loại độc này rất hung mãnh.

Còn Man vương giữa cơn hoảng loạn cảm giác Tương Vân trong lòng gắng sức đẩy hắn một phát…tiễn bắn trúng vào chiến mã phía sau, con ngựa hí lên một tiếng, đổ ập xuống.

“Trên tiễn có độc!” Hạ Vũ thôi Tiêu Lạc đang đờ ra, “Mau đem Viên Liệt trở về!”

Tiêu Lạc vội vã thúc ngựa lên cứu Viên Liệt.

Man vương bấy giờ đã hoàn toàn mất đi lý trí, mắt hắn chỉ còn thấy được mỗi Tương Vân toàn thân đầy máu, sắc mặt tái nhợt.

“Vân!” Man vương thất kinh, chỉ biết ôm chặt Tương Vân, gào to, “Cứu hắn! Mau cứu hắn!”

Đông đảo lang trung trong quân doanh của Man vương xông tới, nhưng đành chịu…Tương Vân trúng một đao thụ thương nghiêm trọng, đã vô pháp xoay chuyển.

Hạ Vũ cấp tốc điểm huyệt đạo của Viên Liệt vừa được Tiêu Lạc khiêng về, rồi bắt mạch, “Có kịch độc, phải lập tức giải độc!”

Tịch Ly hiện đang rối bời, chợt nghe tiếng Man vương điên cuồng gọi người cứu Tương Vân ngoài sa trận, hắn quay sang Hạ Vũ, “Hạ Vũ…”

Hạ Vũ không hề phản ứng, tập trung thi châm khử độc giúp Viên Liệt rồi phán một câu, “Độc này kiến huyết phong hầu, ta chỉ có thể cứu một người!”

Một câu ấy, khiến Tịch Ly chết lặng tại chỗ__Chỉ có thể cứu một người!

Lúc Man vương đang hoảng loạn, không thể tin vào chuyện trước mắt chợt nghe toán lang trung bên cạnh trầm giọng nói với hắn, “Vân tướng quân đi rồi.”

“Không thể, Vân đã nói sẽ trở về, muốn cùng ta làm lại từ đầu.” Man vương cảm giác được thân thể Tương Vân trong lòng đã dần dần băng lãnh, nhân ảnh trước mắt cũng trở nên mơ hồ, càng nhìn càng mờ ảo, hắn nỗ lực trông theo, muốn đối phương đừng đi, nhưng vẫn không thấy rõ.

“Đại vương!”

Bấy giờ, vài vị võ tướng Man quốc nhặt trở về nửa đoạn đao và thân đao Tương Vân đánh rơi trên mặt đất, “Có kẻ hạ thủ lên đao!”

“Viên Liệt đê tiện vô sỉ!” Cánh tướng lĩnh đồng loạt căm phẫn, “Hắn đã bố trí hại chết Vân tướng quân! Hổ cho chúng ta xem hắn là bậc anh hùng, nguyên lai là kẻ tiểu nhân!”

Một câu ấy, như thể cương châm xuyên tận đáy lòng Man vương, trong cơn bi thống khuynh trời lở đất, Man vương chỉ nghe được một câu__Viên Liệt đã hại chết Tương Vân!

“Viên Liệt!” Tiếng hô uất nghẹn thê lương của Man vương, mang theo tuyệt vọng, trên chiến trường vắng vẻ thanh thấu dị thường, “Ngươi giết chân tình của ta, ta nguyền rủa Viên gia ngươi đời đời kiếp kiếp mất đi sở ái, chết không nhắm mắt!”

Hưởng ứng lời nguyền của Man vương, tướng sĩ Man quốc xách đao lên ngựa, tiếng hô hào nổi lên bốn phía, hướng về trận doanh của Viên Liệt.

Tiêu Lạc nhắm thấy đại sự bất ổn, liền phái tướng lĩnh cảm tử xông ra ngăn trở, song phương nhanh chóng lao vào hỗn chiến.

Hạ Vũ gọi vài người thân tín tới khiêng Viên Liệt, “Mau trở về trị thương!”

Nhất thời trong lòng Tịch Ly lóe lên một giả thuyết, một tia thanh tỉnh tồn tại giữa cơn hỗn loạn_Vì sao đao lại gãy, Có kẻ gây trở ngại! Ai?

Hiện chiến trường rối loạn bất kham, Tịch Ly điểm qua__Không có Viên Cảnh! Viên Cảnh được Viên Lạc phái theo Viên Liệt trước khi đi, đao cũng là do Viên Cảnh trao cho Viên Liệt.

Tịch Ly thấy một trận khí huyết xông lên, Viên Lạc! Tất cả đều do hắn an bài. Trong nháy mắt Tịch Ly hối hận không ngớt, nếu ngày đó tính kỹ thêm một bước, đề phòng Viên Lạc nhiều hơn một bước, thế phải chăng Tương Vân đã không chết, bản thân hắn được xem là thần toán, lại không tin số mệnh! Kết quả chỉ lệch có một bước!

Binh lực của Man vương nguyên bản không hùng hậu như Viên Liệt, mà tối trọng yếu là Man vương ôm thi thể Tương Vân cũng thương tâm tuyệt vọng, còn binh mã do Viên Liệt huấn luyện vốn thiện chiến, lại được Tiêu Lạc chỉ huy, vì vậy chiến cuộc nghiêng về một phía…Chẳng bao lâu binh mã Nam man tan rã hoàn toàn.

Nội bộ Man quốc, tin Tương Vân tử trận cũng nhanh chóng lan truyền, nhất thời đại loạn.

Trong thiên lao, một nữ tử bế tiểu bảo bảo trong lòng khe khẽ vỗ nhẹ, đứa trẻ không hiểu sao đột nhiên tỉnh giấc, lập tức thương tâm khóc lên.

“Thanh, sao lại khóc?” Nữ tử vỗ về tiểu bảo bảo, “Ngoan, nhớ cha có phải không? Cha sẽ mau trở về thôi.”

Có điều nàng càng dỗ, bảo bảo khóc càng thêm thương tâm.

Ngay khi ấy, cửa nhà giam đột nhiên mở ra, một người đứng tại cửa.

Người này họ Tương, gọi Tương Tuyền, là biểu huynh của Tương Vân.

“Đại ca, sao ngươi lại tới đây…”

“Đi mau!” Tương Tuyền kéo nữ tử đi, “Chuyện không thể trì hoãn!”

“Đi đâu? Vân và ca ca đã đánh thắng chưa?”

Tương Tuyền không nói gì, bế lấy Tương Thanh, dắt theo nữ tử rời khỏi thiên lao. Vừa ra tới bên ngoài, liền chứng kiến nội thành Man quốc một mảnh đại loạn, chìm vào hỗn loạn.

“Tại sao lại trở nên như vậy?” Nữ tử muốn truy hỏi, lại bị Tương Tuyền kéo đi, trốn vào rừng, ly khai Man quốc đã ở thế tan vỡ.

Tương Tuyền cố nén bi thương, trước khi xuất chinh Tương Vân đã đến tìm hắn, nói với hắn lần này ra trận, có chút dự cảm không lành. Vạn nhất bản thân không về được, thỉnh Tương Tuyền bất luận thế nào cũng phải dẫn mẫu tử Tương Thanh rời khỏi Man quốc, vĩnh viễn không trở về.

Lúc này, đám phiên vương ngày trước bị Man vương thu phục thấy thời cơ đến, lập tức khởi binh tạo phản, tất cả đều muốn bắt Man vương phân thây vạn đoạn, tiếc rằng… Man vương đã mang theo thi thể của Tương Vân, biệt tung biệt tích.

Tịch Ly tại quân doanh, nghe được tin tức như thế.

Bên ngoài Viên gia quân chiến đấu với Man quốc, bị thương đông đảo, tất cả lui về Nam quốc dưỡng thương chấn chỉnh.

Viên Liệt vẫn trọng thương chưa tỉnh, Hạ Vũ chữa trị cho hắn, nói với Tịch Ly rằng chỉ nắm được năm phần sống sót, cho dù cứu sống được, muốn hồi phục chí ít phải dưỡng thêm đến một năm rưỡi.

Tịch Ly định hỏi cặn kẽ, nhưng Hạ Vũ xua hắn ra ngoài bảo hắn chủ trì đại cuộc, Tịch Ly chỉ biết lo âu.

Lúc này, Tiêu Lạc và Tô Mẫn tiến vào.

“Tình hình Viên Liệt thế nào rồi?” Tiêu Lạc lo lắng.

“Hiện tại vẫn chưa rõ.” Tịch Ly lắc đầu, hắn tự ý thức được thời khắc này tuyệt đối phải tĩnh tâm để trấn định quân tâm, tìm cách bảo tồn thực lực, nhưng kỳ thực cứ lo lắng cho Viên Liệt, muốn không hoang mang cũng khó khăn.

“Còn bên ngoài? Tình hình thế nào rồi?” Định thần lại, Tịch Ly hỏi Tiêu Lạc.

“Man vương đem theo thi thể Tương Vân biệt tung biệt tích, Man quốc hỗn loạn, đám phiên vương liên thủ với nhau thừa cơ tạo phản, ta đoán bọn chúng chừng một hai ngày nữa sẽ tiến công bao vây quân ta. Trận vừa rồi chúng ta thương vong thảm trọng, hơn nữa viện binh vẫn chưa tới.”

“Đừng trông đợi vào viện binh nữa.” Tịch Ly thở dài, “Đã bị cắt đứt rồi.”

“Tề Diệc thống lĩnh viện binh.” Tiêu Lạc nhíu mày, “Hẳn sẽ không hai lòng…”

“Vấn đề không phải ở Tề Diệc, mà là Viên Lạc.” Tịch Ly tổng đem suy đoán của bản thân nói cho Tiêu Lạc.

“Viên Lạc phường vô liêm sỉ!” Tiêu Lạc biến sắc, “Ta trở về phanh thây hắn!”

“Không được!” Tịch Ly vội níu Tiêu Lạc, “Viên Liệt hiện tại sinh tử bất minh, ta vừa tính cho hắn, tuy hắn đại thương nguyên khí, nhưng không chết được, chỉ là cần rất nhiều thời gian để hồi phục. Giang sơn này, là hắn liều mạng chiếm hạ, nếu Viên Lạc cũng chết thì những nỗ lực bỏ ra trước đó đều uổng phí cả, huống chi…”

“Huống chi cái gì?” Tiêu Lạc nhìn Tịch Ly.

“Huống chi…Ta sẽ không để kẻ ấy toại nguyện.” Tịch Ly đứng đó, sắc mặt dần dần phát lạnh, “Ta sẽ không để Viên Liệt thụ thương vô ích, cũng không để Tương Vân phải chết không minh bạch, lại càng không cho phép Viên Lạc được đắc ý!”

“Tịch Ly.” Tô Mẫn thấy lần này Tịch Ly cơ hồ thực sự nổi khí, liền hỏi hắn, “Vậy ngươi tính làm gì?”

Tịch Ly nhìn lướt qua cả hai, “Các ngươi cho ta chút thời gian, ta muốn tự mình suy nghĩ một lát.”

“Hảo, ta đi tăng cường phòng ngự.” Tiêu Lạc lui ra.

Tô Mẫn vỗ vỗ Tịch Ly rồi cũng rút đi hỗ trợ.

Tất cả đều rời khỏi. Phòng trong, Hạ Vũ đang cứu Viên Liệt.

Gian ngoài, Tịch Ly đứng lặng yên, trên tay cầm hai thanh  đao vừa được các tướng sĩ tìm về, một là Ngân đao của Tương Vân, một là Hắc kim trường đao của Viên Liệt.

Tịch Ly nâng đoạn đao gãy lên, nắm trong tay, lấy mấy đồng tiền hắn dùng để xem bói ra.

Hắn ngồi xuống bàn, lẳng lặng xuất quẻ, thời gian từng khắc một trôi qua. Chung quy cả đời này, lần đầu Tịch Ly hận đến như vậy, nghiêm túc đến như vậy, tính cặn kẽ xem bước tiếp theo phải đi như thế nào.

Gà báo sáng, Hạ Vũ bước ra, vẻ mặt mỏi mệt.

“Đã cứu sống, nhưng chỉ còn có nửa cái mạng.” Hạ Vũ nói với Tịch Ly, “Viên Lạc hiểm thật a, độc ấy, đổi lại kẻ khác thì hẳn là chết chắc, cũng may Viên Liệt mạng lớn, không bị bắn trúng chỗ hiểm… Ai, chỉ tiếc cho Tương Vân.”

“Để hắn hoàn toàn hồi phục như cũ, cần bao nhiêu thời gian?” Tịch Ly lạnh lùng cất tiếng hỏi.

“Chí ít nửa năm.” Hạ Vũ nhìn Tịch Ly, “Vừa hay a, ngươi hãy đưa hắn đi, tìm một chỗ ẩn cư luôn, công bố ra ngoài là các ngươi đã chết…”

Tịch Ly khẽ nghịch ngợm cán đao trong tay, một hồi lâu mới mở miệng, “Nửa năm này, phiền ngươi giúp ta chiếu cố hắn, thẳng đến lúc lành bệnh, nhớ bảo hắn nửa năm sau đến đón ta.”

“Hả?” Hạ Vũ đứng lên, “Thế còn ngươi? Ngươi định làm gì?”

Tịch Ly trầm mặc thật lâu, “Ta muốn đi Nhạc Đô một chuyến.”

“Ngươi đến đó làm gì a? Tiểu tử Viên Lạc kia phát rồ rồi, hiện tại hắn nắm quyền…”

“Ta biết.” Tịch Ly không giận trái lại còn mỉm cười, “Ta muốn đến quấy cho hắn gà chó không yên, Viên Lạc hắn hữu mệnh được giang sơn, ta sẽ khiến hắn vô mệnh làm hoàng đế.”

“Uy, chính ngươi có thể nguyên vẹn trở ra không a?” Hạ Vũ níu Tịch Ly, “Bỏ đi, đừng miễn cưỡng.”

“Không đoán được.” Tịch Ly kiên quyết lắc đầu, “Ngươi không nghe lời nguyền rủa của Man vương trước đó sao, cả tộc họ Viên, vĩnh viễn mất đi sở ái. Chết không nhắm mắt… Lời độc chú này, Viên Liệt gánh không nổi, tôn tử hậu thế của Viên gia cũng gánh không nổi, chỉ có Viên Lạc hắn mới đáng nhận!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...