Qủy Ba Ba
Chương 27
Dưỡng phụ đã chếtSau khi an táng Ngả lão gia, Ngả Diệp cả ngày đều buồn bực không vui, cứ thế ngồi ở trong nhà không bước chân ra khỏi cửa nữa bước.Nhất là lúc vừa an tang lại trông thấy con quỷ kia…Tang sự vốn là sự kiện luôn khiến cho người khác bi thương… Vậy mà lại có “người” mặc hỉ phục đỏ thẫm, bô dạng còn vô cùng tươi rói vui vẻ bay tới bay lui ở hiện trường… Ngả Diệp lại càng thêm thương tâm… haehyuk8693Sau tang lễ, Lý Đức Tân thường thường đến thăm y, còn mang rất nhiều đồ vật đến an ủi y. Bất quá Ngả Diệp hoàn toàn bất vi sở động, chỉ là tượng trưng mỉm cười với hắn một cái, sau đó liền trưng ra bộ mặt lạnh hơn băng.Lý Đức Tân hỏi y có muốn đến Lý phủ ở hay không, Ngả Diệp chỉ cười mà không đáp.Mà Lý Đức Tân vừa rời đi, cả gian phòng đều “náo nhiệt” hơn hẳn. Có rất nhiều quỷ hồn thổi qua thổi lại ở bên cạnh y, có tên còn tiến lên sờ sờ đầu của y, thỉnh y nén bi thương. Có khi là một tiểu hài tử quỷ hồn, cố gắng kéo kéo y đi, muốn đưa y ra ngoài chơi…Thẳng đến khi Hàn Liệt xuất hiện, toàn bộ gian phòng mới trong nháy mắt quay lại sự gọn gàng im ắng lúc ban đầu.Hắn biết con hắn bây giờ cần nhất chính là sự yên lặng.“Hàn thúc thúc làm sao vậy, Tiểu Diệp vẫn buồn như thế, chúng ta cùng nghĩ biện pháp để y vui vẻ lên đi!” Một tiểu nam hài quỷ hồn vừa lôi kéo tay Hàn Liệt, một bên không e dè nói ra ý nghĩ của mình.“Ta biết các ngươi đã tận lực rồi!” Hàn Liệt vỗ vỗ vai nhóc, “Tiểu Phùng… Trước mang theo bọn họ trở về đi thôi, các ngươi còn nhỏ, bị Hắc Bạch Vô Thường bắt được sẽ không tốt lắm!”“Ừ!” Sau khi nam hài gật đầu vừa hô một tiếng, liền biến mất tăm.Trong nháy mắt đó, Ngả Diệp liền đứng lên, đạp bước chân nặng nề đi ra khỏi nhà, Hàn Liệt tất nhiên là đi theo sau y.Ngả Diệp đang chờ đợi đến khi nhìn thấy hồn phách của Ngả lão gia…Cho dù là liếc mắt một cái cũng tốt. Hàn Liệt biết suy nghĩ trong lòng y, thân thể lập tức chìm vào đáy biển, quả không ngoài dự đoán, ở vùng nước sâu thẳm nhất hắn đã tìm được hồn phách của Ngả lão gia, đưa hắn mang ra khỏi mặt nước.Khi nhìn thấy linh hồn của Ngả lão gia, Ngả Diệp vô cùng kinh ngạc. Đơn giản là vì y không thể nào liên tưởng vị nam tử tuến tú trước mắt cùng với Ngả lão gia tóc bạc da mồi là cùng một người. Bất quá khí tức này, tuyệt đối là của Ngả lão gia! Ngả Diệp sao mà không kích động, y vội chạy tới nghĩ muốn ôm hắn, nhưng lại bị hắn ngăn lại.“Tiểu Diệp…Ngươi đã lớn rồi! Không thể để cho ta lo lắng nữa!” Hắn chỉ lạnh lùng nói ra một câu như vậy, sau đó liền biến mất, cái gì cũng không lưu lại.Ngả Diệp lăng lăng ngồi yên ở cạnh bờ biển, Hàn Liệt ở một bên che chở cho y, bất luận là hơi ẩm lạnh rét hay gió lạnh trên biển vào buổi tối.“Ngươi ngồi đủ lâu rồi, về nhà đi!” haehyuk8693Ngả Diệp còn chưa phản ứng lại, thân thể đã bị Hàn Liệt ôm ngang lên…Nằm ở trong lòng Hàn Liệt, y tựa như một đứa trẻ mới sinh mảnh mai kiều nhược…Mà Hàn Liệt…thật giống như phụ thân của y! Thật sự!“Cha! Ngươi thật sự là quỷ sao?” Ngả Diệp gắt gao bám chặt cần cổ của hắn, dán dính vào thân thể cường tráng của hắn. Thân thể vốn ấm áp như vậy, còn mang đến cảm giác an toàn như vậy, sao có thể là quỷ cơ chứ?“Vốn điều không phải, ngươi rất rõ ràng…” Hàn Liệt không có trả lời trực diện, mà chỉ lắc đầu, khô khốc nói.Ngả Diệp ngược lại đã bị lộng cho hồ đồ rồi, y vươn bàn tay dao động trước ngực Hàn Liệt, y không có cảm giác được tiếng tim đập, Hàn Liệt thật sự là quỷ.Ngay lúc Ngả Diệp còn đang chìm trong sự sửng sốt, Hàn Liệt đã bắt đầu xoay chuyển trọng tâm câu chuyện, cúi người ngửi ngửi cơ thể của y, sau lại nhếch miệng chê: “Ngươi hảo thối à~ lúc về nhà, chuyện đầu tiên ngươi phải làm chính là đi tắm rửa, biết không?” Nhìn Ngả Diệp tự giơ lên cánh tay đưa đến bên lỗ mũi ngửi ngửi, hắn còn nói thêm: “Nếu không đêm nay ngay cả quỷ cũng không dám ngủ chung với ngươi.”“Ta nào có?!” Ngả Diệp vươn quả đấm nhỏ thôi nhẹ vào bờ ngực rắn chắc của hắn một cái, Hàn Liệt nhất thời cảm thấy hành động như vậy có chút ngọt ngào à.Nhưng chỉ cần nhìn thấy Ngả Diệp hồi phục lại nụ cười với hai má lúm đồng tiền như ngày xưa, hắn đã yên tâm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương