Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 9



Edit: Tiêu Kỳ Y

Beta: Diệp Lăng Sa

"Không được." Thẩm thị từ nãy đến giờ luôn tỏ ra dáng vẻ yếu thế, vừa nghe xong đã trở nên cương quyết. Vượt lên trước một bước chắn trước mặt Ninh Như Trân, trợn mắt nhìn thẳng Ninh Như Ngọc nói: "Ngươi không thể ép người quá đáng như vậy!"

"Đây gọi là con ép người quá đáng sao? Đây chỉ là con lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi." Ninh Như Ngọc nhướn mày nhìn Thẩm thị. Ninh Như Trân là con gái bảo bối của bà ta, vậy Ninh Như Ngọc nàng là một cọng cỏ sao? Ninh Như Trân có thể không chút kiêng kỵ nào mà hạ độc nàng, vậy tại sao nàng lại không thể dùng phương pháp giống như vậy trừng phạt Ninh Như Trân? Ở đâu ra đạo lý không công bằng như vậy? Đúng là buồn cười.

"Trân nhi dù sao cũng là muội muội của ngươi, ngươi trừng phạt như vậy là quá ác độc." Thẩm thị vừa nói vừa đứng lên, thuận tay kéo Ninh Như Trân đứng lên cùng, căm phẫn chỉ trích Ninh Như Ngọc lòng dạ độc ác.

"Thời điểm lúc Ngũ muội muội cho người hạ độc con cũng rất ác độc, thậm chí so với con lòng dạ càng ác độc hơn, hoàn toàn không để ý gì đến tình nghĩa tỷ muội. Tại sao người không nói Ngũ muội muội ác độc? Lần này con chỉ là đem phương pháp của nàng đã dùng áp dụng lại mà thôi!" Ninh Như Ngọc không chút yếu thế nào nói với Thẩm thị.

"Chúng ta đi!" Thẩm thị biết mình đuối lý, dù có cãi chày cãi cối cũng là mình vô lý. Không nỡ để con gái bảo bối chịu khổ, hết sức tức giận kéo Ninh Như Trân rời đi.

Từ thị khẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt giấu giếm vẻ tức giận, đợi hai mẹ con Thẩm thị ra ngoài, mới quay đầu nói với Ninh Như Ngọc: "Đình Đình, chờ lát nữa cha con trở về, ta sẽ đem chân tướng chuyện này nói cho cha con biết, kêu cha con mời các trưởng lão trong tộc tới phân xử. Nhân tiện ta cũng trở về Uy Viễn Hầu phủ một chuyến, mời ngoại tổ mẫu, đại cữu cữu, nhị cữu cữu, tam cữu cữu đến làm chủ cho con. À, đúng rồi, cũng phải đi nói một tiếng với Vũ An Hầu, con là vị hôn thê của hắn, chuyện này hắn cũng có quyền được biết. Chờ bọn họ tới đông đủ rồi, sẽ thay con lấy lại công đạo, con nói xem như vậy có được không?"

Khóe miệng Ninh Như Ngọc hướng lên một chút, trong ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý, thầm nói nương của nàng thật là lợi hại, đúng là gừng càng già càng cay! Hai tay ôm lấy cánh tay Từ thị nói: "Nương nói được là được."

Nghe vậy, Thẩm thị đang đi ra ngoài bỗng dừng bước, nhíu mày, nếu như bà cứ đi như vậy, tất cả những gì bà làm vừa rồi đều là uổng phí. Bà nghiêng đầu nhìn con gái bên cạnh một chút, là một tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người, bà làm sao có thể để con bà uống chén thuốc độc đó được? Thẩm thị vô cùng rối rắm.

Mà thời điểm bà còn đang do dự không biết nên làm gì, đột nhiên Ninh Như Trân thoát khỏi tay bà, xoay người chạy ngược trở lại, hướng về phía Ninh Như Ngọc căm hận nói: "Ngươi muốn ta uống chén thuốc có độc đó, ta sẽ uống. Ta uống rồi, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ đúng không?"

"Ừ." Ninh Như Ngọc nói dứt khoát: "Chỉ cần ngươi uống, ta sẽ không so đo chuyện này nữa."

"Được. Ta uống!" Ninh Như Trân đột nhiên ưỡn ngực, giống như là vừa đưa ra một quyết định lớn vậy, lớn tiếng nói: "Hy vọng ngươi nói được làm được!"

"Đương nhiên." Ninh Như Ngọc nhướn mày.

"Trân nhi!" Thẩm thị chạy lại, vô cùng đau lòng ôm Ninh Như Trân vào trong ngực, nhìn Ninh Như Ngọc vội vàng nói: "Ta thay nó uống, để ta thay nó uống!"

Từ thị nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, mỉa mai nhìn Thẩm thị: "Ta nói này Đại tẩu, đây là chuyện giữa tỷ muội các nàng, đương nhiên sẽ dùng phương pháp của tỷ muội các nàng giải quyết, tẩu và ta không nên xen vào thì hơn!"

Ninh Như Trân nghe lời này, tránh khỏi ngực Thẩm thị, ngẩng đầu nói: "Ta sẽ tự mình uống, ai làm người đó chịu!"

Ninh Như Ngọc nhìn chằm chằm Ninh Như Trân, thật muốn khen nàng ta một câu quyết đoán, nếu như không phải cùng nàng ta có sát thân thù thì nàng cũng muốn cho nàng ta một cái vỗ tay!

Sau đó hai người Thẩm thị và Ninh Như Trân nói thầm vài câu, Ninh Như Trân vẫn giữ ý định muốn tự giải quyết chuyện này, Thẩm thị không biết làm sao chỉ đành đồng ý, lúc này cũng không nói gì nữa.

Ninh Như Ngọc gọi nha hoàn Bích Liên đến, thấp giọng nói nhỏ mấy câu, Bích Liên nhận lệnh lập tức xoay người rời đi. Qua một lúc lâu, bưng tới một chén thuốc mùi vị rất khó ngửi.

Nước màu đen, xen lẫn trong đó còn có mùi rất lạ, cực kỳ gay mũi. Bích Liên bưng chén thuốc còn chưa tới gần, Ninh Như Trân đã không nhịn được dùng khăn bịt mũi, cau mày, chính là bộ dạng muốn cướp đường mà chạy.

Ninh Như Ngọc thấy bộ dạng nàng ta liền buồn cười, nhướn mày châm chọc nói: "Vừa rồi là ai nói ai làm người đó chịu, bây giờ thuốc đã tới, nhân lúc còn nóng Ngũ muội muội mau uống đi."

"Ta uống." Thẩm thị vội vàng đi tới cầm chén thuốc lại bị Ninh Như Trân ngăn lại: "Con uống." Nói xong liền đoạt chén thuốc từ trong tay Bích Liên, nín một hơi, ngửa đầu liền uống chén thuốc màu đen đó vào.

Chén thuốc đó khi uống vào trong miệng ngược lại không ngửi được mùi kỳ lạ khó ngửi như vừa rồi, cũng may chén thuốc không lớn, có thể giả bộ xem nó là cháo, không lâu sau Ninh Như Trân đã uống xong.

Đem chén thuốc ném qua một bên, nhìn cũng không thèm nhìn. Ninh Như Trân dùng khăn lau miệng, kiêu ngạo nhìn về phía Ninh Như Ngọc: "Chuyện này đến đây là xong rồi chứ?"

"Ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, ngươi có thể đi." Ninh Như Ngọc cũng không muốn dây dưa cùng Thẩm thị và Ninh Như Trân nữa, lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách.

"Chúng ta đi." Thẩm thị đỡ Ninh Như Trân, không quay đầu lại xoay người rời đi, nghẹn một bụng oán hận rời khỏi Y Lan Viện.

Lúc hai người ra đến bên ngoài trời đã chạng vạng tối, Ninh Như Trân bị gió lạnh thổi tới, không nhịn được liền run lập cập. Lạnh quá, một luồng khí lạnh chạy tới chạy lui trong bụng nàng, giống như một con rắn lạnh băng đang trườn bò bên trong.

"Nương, bụng con khó chịu quá." Ninh Như Trân cau mày che bụng, gương mặt nhợt nhạt, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, khó khăn nói: "Giống như có gì đó ở trong bụng chui tới chui lui vậy."

"Đừng sợ." Thẩm thị dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt Ninh Như Trân, ôn nhu dỗ dành nói: "Chúng ta lập tức trở về, nương lập tức kêu người mời đại phu cho con, nhất định đại phu sẽ giải độc cho con."

"Con, đi không nổi." Cả người Ninh Như Trân như nhũn ra, bụng lại khó chịu, từng chút từng chút phát đau, hoàn toàn không còn sức để đi nữa.

"Vậy chúng ta ở chỗ này nghỉ một chút, ta kêu nha hoàn khiêng nhuyễn kiệu tới đưa con về." Thẩm thị lo lắng ôm Ninh Như Trân ngồi xuống bên cạnh một khối núi đá giả ở ven đường, lại vội vàng phân phó nha hoàn trở về Phù Dung Hiên khiêng nhuyễn kiệu tới.

Nha hoàn vội vàng trả lời một tiếng liền rời đi, Thẩm thị ở lại chăm sóc cho Ninh Như Trân. Nhưng mà chén thuốc mà Ninh Như Trân uống vào hiệu quả phát tác rất nhanh, cho dù chỉ có mười lăm phút, nàng cũng không chịu được, há miệng nôn thốc nôn tháo, bụng thì đau đến nỗi giống như đao vặn. Ninh Như Trân cúi người xuống lấy hai tay ôm bụng, hy vọng có thể làm giảm đau đớn một chút nhưng mà một chút giảm đau cũng không có, thở gấp hai cái, toàn thân đột nhiên run rẩy, không khống chế được liền đại tiện.

Bên trong Y Lan Viện, Từ thị dung mạo xinh đẹp ôn nhu vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Như Ngọc, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng nói: "Vừa rồi con cho Ninh Như Trân uống gì vậy?"

Khóe miệng Ninh Như Ngọc cong lên độ cong đẹp mắt, vô cùng hả giận nói: "Con để cho nàng uống thuốc xổ, ước chừng có thể hành hạ nàng ta hai ba ngày."

"Con đó." Từ thị lắc đầu cười một cái, cảm thấy Ninh Như Ngọc trừng phạt cũng quá trẻ con, nhìn Ninh Như Ngọc nói: "Con là quá mềm lòng, nếu là ta thì sẽ làm cho Ninh Như Trân nằm trên giường mười ngày nửa tháng!"

"Đây không phải là lâm thời mới nghĩ đến phương pháp này sao, trước đó con không chuẩn bị kỹ càng." Nếu như cho nàng nhiều thời gian một chút, dĩ nhiên nàng thật sự sẽ để cho Ninh Như Trân nếm thử mùi vị trúng độc. Suy nghĩ một chút về những chuyện nguyên chủ thân thể này phải chịu thì dạy dỗ Ninh Như Trân như vậy đúng là tiện nghi cho nàng ta.

"Các nàng đúng là tới quá đột ngột." Từ thị nói, nếu như cho bà một chút thời gian, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho nha đầu Ninh Như Trân kia, lại dám hạ độc con gái bà, nghĩ bà là người dễ bị bắt nạt như vậy sao?

Ninh Như Ngọc nhấp môi nói: "Chuyện xảy ra hôm nay chỉ sợ đã làm cho Đại bá mẫu oán giận, sau này bá mẫu có thể sẽ cố ý gây khó dễ cho chúng ta, chúng ta phải cẩn thận ứng đối mới được."

"Không cần phải sợ." Từ thị không để ý nói: "Nàng ta cùng lão phu phân cố ý gây khó dễ cho chúng ta cũng không phải là ngày một ngày hai, chúng ta cũng không phải là người dễ dàng để bị khi dễ như vậy. Không cần lo lắng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn! Hừ, ta sẽ nhìn xem các nàng có thể gây khó dễ với chúng ta như thế nào?"

*Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn: Bất kết đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.

"Vâng, mẫu thân nói rất đúng." Ninh Như Ngọc cười phụ họa nói.

Sau đó hai mẹ con lại trò chuyện mấy câu, Từ thị thấy sắc trời không còn sớm nữa, liền kêu nha hoàn đi chuẩn bị bữa tối, hôm nay bà muốn ở Y Lan Viện dùng bữa cùng Ninh Như Ngọc.

Nửa giờ sau, Từ thị cùng Ninh Như Ngọc dùng bữa xong, hai mẹ con lại súc miệng, uống trà, nha hoàn tới bẩm báo nói Nhị lão gia Ninh Khánh An đã trở về. Từ thị liền dặn dò Ninh Như Ngọc nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến khi Ninh Như Ngọc gật đầu đáp ứng, bà mới đứng dậy rời khỏi Y Lan Viện.

Trở về Quế Hương Uyển, Từ thị liền đem những chuyện phát sinh trong hôm nay tinh tế nói lại với Ninh Khánh An. Lúc nói đến đoạn Ninh Như Trân sai khiến nha hoàn Bích Thanh hạ độc Ninh Như Ngọc, Ninh Khánh An liền muốn đi đến Đại phòng bên kia tìm Đại ca Ninh Khánh Lương nói chuyện.

"Rốt cuộc Thẩm thị dạy con như thế nào? Sao Đại ca cũng không quản tốt bọn họ? Không được, ta phải đi tìm Đại ca nói cho rõ chuyện này, không thể cứ để như vậy được." Ninh Khánh An tức giận nói.

"Chàng đừng vội." Từ thị vội vàng kéo hắn lại nói: "Chàng nghe ta nói hết đã."

Ninh Khánh An luôn nghe lời Từ thị nhất, liền đặt mông ngồi xuống lại, nhìn nương tử xinh đẹp của mình nói: "Nương tử nói đi, ta đang nghe đây."

Từ thị liền kể Ninh Như Ngọc trừng phạt Ninh Như Trân thế nào, từ đầu đến cuối đều kể rõ, tổng kết lại nói: "Thẩm thị cùng Ninh Như Trân chịu thiệt thòi lớn như vậy, Đại ca chàng có thể sẽ đến tìm chàng tính sổ."

Ninh Khánh An cười lạnh một tiếng: "Hắn đến tìm ta? Ta còn đang muốn tìm hắn đây!"

Ai ngờ lời vừa nói ra, quả nhiên thấy một nha hoàn mặc trang phục màu xanh bối tử đi vào bẩm báo: "Thế tử gia mời Nhị lão gia qua thư phòng bên kia có lời muốn nói."

Từ thị nghe vậy liền chớp mắt nhìn Ninh Khánh An, ý là ----- nhìn xem, ta đoán không sai mà, đây không phải là tìm tới tận cửa rồi sao.

Ninh Khánh An từ trên ghế đỏ điêu khắc hoa sen đứng dậy, sửa sang lại áo choàng trên người, nhìn nha hoàn tới bẩm báo nói: "Ngươi đi nói với người truyền lời bên ngoài, ta sẽ qua ngay."

"Vâng, Nhị lão gia." Nha hoàn trả lời một tiếng rồi lui ra ngoài.

Trong phòng ánh nến chập chờn, Ninh Khánh An đi tới bên Từ Thị, nâng gương mặt trắng nõn của bà, cúi đầu hôn môi một cái, ôn nhu nói: "Ta đi qua đó một chút, rất nhanh sẽ trở về, nàng ngoan ngoãn chờ ta."

Gương mặt xinh đẹp của Từ thị dưới ánh đèn phiếm hồng, hướng Ninh Khánh An phi một cái, thúc giục nói: "Chàng còn không mau đi!"

Ninh Khánh An cong môi cười một tiếng, lại hôn trộm lên mặt Từ thị sau đó mới hài hòng rời đi.

Tiểu tư đốt đèn lồng đi phía trước dẫn đường, Ninh Khánh An một đường đi thẳng đến thư phòng của Ninh Khánh Lương. Tiểu tư đi lên gõ cửa một cái, nghe bên trong kêu vào, Ninh Khánh An mới đẩy cửa ra đi vào.

Trong thư phòng, Ninh Khánh Lương đen mặt ngồi phía sau bàn, vừa thấy Ninh Khánh An vào cửa liền không vui nói: "Nhị đệ, sao ngươi không quản cho tốt con gái bảo bối của ngươi? Ngươi nhìn xem nàng hại Trân nhi thành cái dạng gì? Từ chạng vạng tối đến hiện tại không ngừng tiêu chảy, bây giờ còn nằm liệt trên giường không dậy nổi."

Ninh Khánh An hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Đại ca, là ngươi không quản tốt Đại tẩu và Trân nhi. Trân nhi đã không còn là tiểu hài tử nữa, không phải tất cả mọi người đều có thể che chở cho nàng mãi được. Nàng ghen tị Đình Đình ưu tú hơn liền hạ độc Đình Đình, nếu như hôm nay Đình Đình không trừng phạt nàng như vậy, ngươi nói xem chuyện này nếu để cho Vũ An Hầu biết thì sẽ như thế nào?"

"Ngươi đừng lấy Vũ An Hầu dọa ta!" Ninh Khánh Lương tức giận, trong lòng thầm hận: Nhị đệ này từ nhỏ đã cùng hắn đối nghịch, ngay cả trên triều hay là chuyện thường ngày trong Ninh gia, đều luôn đối nghịch với hắn! Hắn càng nghĩ càng bực bội, hướng Ninh Khánh An trách mắng: "Bây giờ Đình Đình còn chưa có gả qua, Vũ An Hầu chưa phải là con rể của ngươi!"

Ninh Khánh An nghe vậy rất thất vọng, trong ánh mắt lộ ra hàn ý, lạnh lùng nói: "Đại ca, xem như không có Vũ An Hầu thì Đình Đình cũng là con gái ta. Chuyện Trân nhi hạ độc Đình Đình, ta cũng sẽ không bỏ qua, ngươi bây giờ còn có mặt mũi nổi giận với ta, không bằng trở về quản lại Đại tẩu và con gái ngươi cho tốt đi, tránh để cho sau này gây ra tai họa! Ngẫm lại xem Vinh An Hầu phủ tại sao không còn nữa, ngươi cũng biết nên làm như thế nào!"

Vinh An Hầu phủ không còn cũng là bởi vì con gái tự tìm chết, vào cung ỷ vào mình trẻ đẹp, được Cảnh Tuyên đế yêu thích liền tự cho mình là đúng, trong tối độc hại hoàng tử, cuối cùng bị Cảnh tuyên đế tịch thu tài sản diệt tộc!

"Ninh Khánh An!" Ninh Khánh Lương nện một quyền lên bàn, trợn mắt nhìn Ninh Khánh An, giống như đang nhìn kẻ thù: "Ngươi nói lời này là có ý gì?"

"Đại ca, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, ta chỉ nói đến đây, cáo từ!" Ninh Khánh An nói xong cũng không chờ Ninh Khánh Lương phản ứng, xoay người phất áo rời đi, để lại Ninh Khánh Lương một mình ở thư phòng tức đến nỗi muốn hộc máu.

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Khánh Lương: "Ninh Khánh An, ngươi nói lời này là có ý gì?"

Ninh Khánh An: "Tự tìm chết ai cũng không ngăn được!"

Ninh cha lộ ra phách khí, cho Ninh cha điểm khen
Chương trước Chương tiếp
Loading...