Quy Hồn - Tuyệt Ca
Chương 30
Du Thanh Vi đã lường trước Lộ Vô Quy sẽ cự tuyệt, cô không nói gì, gối lên ba lô tựa ở bên người Tả Tiểu Thứ rồi ngủ mất. Ban ngày dưới giếng Hoàng Tuyền cực yên tĩnh, ngay cả một tiếng quỷ khóc cũng không nghe thấy, hiệu quả tĩnh tọa còn tốt hơn so với lúc tĩnh tọa ở trong sân nhà nàng, dù sao ngoài sân nhỏ thỉnh thoảng còn có người đi ngang qua, trên đường quê cách đó không xa còn có xe gắn máy lái vút qua, có cả chim hót côn trùng kêu vang, thật ra là rất ồn ào, nào giống nơi này, ngoại trừ hai người sống bên cạnh phát ra một ít động tĩnh nho nhỏ, yên tĩnh đến mức dường như trong thiên địa chỉ còn lại có mình nàng. Loại yên lặng cực hạn này mang cho nàng một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, dường như nàng đã từng ở một mình tại một chỗ như thế này rất rất nhiều năm. Điều này làm cho Lộ Vô Quy có một loại ảo giác "thật ra mình đã từng chết". "Lạnh." Tại nơi vắng lặng này, giọng nói thấp như muỗi kêu của Tả Tiểu Thứ lộ ra đặc biệt rõ ràng. Lộ Vô Quy mở mắt ra, nhìn thấy không biết lúc nào Tả Tiểu Thứ đã dồn đống với Du Thanh Vi. Hai cô ấy đều lạnh run lẩy bẩy, nhưng đều không có tỉnh, nghe tiếng hít thở đó trái lại có xu hướng càng ngủ càng sâu. Nơi này không phải trần gian, cho dù có trận bùa cứu trợ, nếu như hai người này ở trong trạng thái tỉnh táo thì còn chống đỡ đến giờ Tý. Nhưng ngủ thiếp đi như bây giờ, thân thể tiến vào trạng thái hôn mê, lại càng dễ bị âm tà xâm lấn, có thể chống đỡ đến lúc trời tối hay không cũng khó nói. Lộ Vô Quy không tin hai cô ấy không biết nơi này không thể ngủ được, nhưng nhìn đầu của hai cô vừa dính "gối" liền ngủ mất, liền biết rõ hai cô ấy không thể chịu được cơn buồn ngủ. Nàng lấy ra bùa dương mà ông vẽ, dùng bùa dương để bảo vệ hai cô. Một tấm bùa dương cháy hết, lại đốt một tấm, bùa dương vẫn cháy không dừng. Tiếp tục đốt từng tấm bùa dương, sắc mặt của hai cô hòa dịu rất nhiều, cũng không thấy lạnh đến mức phát run ngay cả trong giấc mộng cũng kêu lạnh. Nàng còn lấy ra tiền đồng dùng chỉ đỏ xâu chuỗi bày thành trận. Tiền đồng dương khí nặng, ít nhiều còn có thể giảm bớt một ít âm khí ở đây. Du Thanh Vi tỉnh lại, sắc mặt của cô càng kém hơn trước, trong mắt che kín tơ máu, ngay cả hốc mắt cũng đỏ hoe, ấn đường đen sì chẳng khác nào có một viên âm khí cuồn cuộn bọc ở phía trên. Bộ dáng này của cô đi ở trần gian cũng thuộc về loại dễ dàng gặp tà nhất. Lộ Vô Quy nhìn dáng vẻ cô như thế liền biết là cô gắng gượng tỉnh lại. Du Thanh Vi ngáp một cái, cảm thấy bên cạnh có một luồng nhiệt độ ấm áp, quay đầu nhìn lại thì thấy một lá bùa hỏa đang bùng cháy. Cô thoáng sửng sốt, hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Lộ Vô Quy, phát hiện đứa nhỏ ngốc này ấy vậy mà luôn luôn ngồi ở bên cạnh hai cô, dùng bùa hỏa bảo vệ hai cô. Xấp bùa trong tay Lộ Vô Quy ít đi hơn nửa so với trước. Du Thanh Vi mở Sở sự vụ kinh doanh, cô rất rõ ràng giá trị một xấp bùa đó của Lộ Vô Quy. Lộ Vô Quy đốt không phải bùa, mà là vàng ròng bạc trắng! Cô nói: "Dùng bao nhiêu bùa, trở về em viết phần danh sách cho tôi, tôi tính tiền cho em." Vừa mở mồm nói chuyện, mới phát hiện cổ họng của mình khàn khàn, gần giống bị cảm, mà cô cực kỳ lạnh, như là nhiệt độ cơ thể mất đi quá độ. Du Thanh Vi ý thức được không tốt, cô lại nhìn về phía Tả Tiểu Thứ, chỉ thấy Tả Tiểu Thứ ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Cô cởi xuống áo khoác, đắp lên người Tả Tiểu Thứ, chính mình rét run cầm cập "xì" hít một hơi lạnh, nhịn không được ủ cánh tay quanh mình. Lộ Vô Quy nhìn quần áo đắp lên người Tả Tiểu Thứ, lại nhìn Du Thanh Vi, cởi ra áo khoác của mình đưa cho Du Thanh Vi. Du Thanh Vi kinh ngạc nhìn áo khoác Lộ Vô Quy đưa tới, lại nhìn về phía Lộ Vô Quy, hỏi: "Em không lạnh?" Lộ Vô Quy lắc đầu. Du Thanh Vi nhìn thấy sắc mặt của Lộ Vô Quy tốt đến mức khiến người ta hâm mộ, liền không chối từ nữa, đón nhận áo khoác của Lộ Vô Quy rồi mặc ngay lên người. Cô khom gối ngồi ở bên cạnh Lộ Vô Quy, cơ thể rụt lại, hà hơi vào trong tay, kêu lên: "Tiểu muộn ngốc." Cô nhìn thấy Lộ Vô Quy lặng yên nhìn mình không lên tiếng, liền hỏi tiếp: "Em nói xem tôi cùng Tiểu Thứ có thể còn sống trở về trên mặt đất không?" Lộ Vô Quy nhìn Tả Tiểu Thứ lại nhìn Du Thanh Vi, nói: "Dù sao sau khi trở về sẽ bệnh nặng một trận." Sau khi trở về bệnh nặng một trận, còn tốt hơn nhiều so với bỏ mạng nơi này. Du Thanh Vi nói: "Đây là lần đầu tiên tôi xuống giếng Hoàng Tuyền, không nghĩ tới lần thứ nhất đi xuống liền gặp phải Vạn Quỷ Quật nguy hiểm như vậy." Lộ Vô Quy thầm nói trong lòng: "Miệng giếng này đã bị người ta trấn áp sát khí, không nguy hiểm." Du Thanh Vi thở sâu, do dự nói: "Tôi muốn đi xem tàng cây quỷ." Lộ Vô Quy nói: "Sẽ chết." Du Thanh Vi bị Lộ Vô Quy chặn họng nói không ra lời. Lại qua một hồi lâu, cô mới nói tiếp: "Nếu để cho em đi, em có bao nhiêu nắm chắc an toàn trở về?" Lộ Vô Quy không chút do dự nói: "Không đi." Du Thanh Vi hỏi: "Vì sao?" Lộ Vô Quy nói: "Quá nhiều quỷ." Du Thanh Vi cầm lấy mặt nạ quỷ xanh nanh vàng đặt ở bên cạnh, nói: "Đeo lên cái mặt nạ này có thể che khuất mùi người sống trên người giả dạng làm quỷ mặt xanh nanh vàng." Lộ Vô Quy không để ý tới Du Thanh Vi, nàng nhìn thấy bùa dương đã sắp cháy hết, lại đốt thêm lá nữa. Du Thanh Vi nói: "Khi tôi trị thương ở chùa Bảo An, nghe thấy ông tôi nói chuyện phiếm với ông em về em. Bọn họ nói em có hồn thất lạc ở giếng Hoàng Tuyền, nhưng không phải chiếc giếng Hoàng Tuyền ở chùa Bảo An." Cô hỏi: "Em không muốn tìm về hồn em đánh mất?" Lộ Vô Quy liếc mắt nhìn lướt qua Du Thanh Vi, nói thầm trong lòng: "Tôi không có mất hồn. Chị muốn gạt tôi đi tàng cây quỷ, tôi mới không mắc mưu của chị." Nàng thấy Du Thanh Vi nhìn nàng, dứt khoát không nhìn tới Du Thanh Vi, nhắm mắt lại tĩnh tọa. Nàng hạ quyết tâm không để ý tới Du Thanh Vi, chuyên tâm tĩnh tọa và trông coi bùa. Sau khi bùa dương đốt hết lại đốt tiếp bùa trừ tà mang theo dương khí, về sau cả bùa trừ tà, bùa bình an đều đốt hết, nàng đành phải đốt tiết kiệm từng tấm từng tấm bùa khó vẽ hơn. Mỗi lần nàng đốt bùa, Du Thanh Vi đều nhìn chằm chằm vào bùa trong tay nàng, ánh mắt kia làm cho nàng có loại ảo giác chính mình đốt không phải bùa mà là đang đốt tiền. Cũng may Du Thanh Vi không nhắc đến chuyện đi xem tàng cây quỷ nữa, ôm đầu gối ngồi ở bên cạnh nàng trông bộ dáng buồn ngủ cực kỳ, muốn ngủ lại không dám ngủ, gắng gượng trợn tròn mắt không dám chợp mắt lại. Đôi mắt của Du Thanh Vi nhịn đến mức đỏ hơn cả mắt thỏ, có đôi khi buồn ngủ con mắt đều không mở ra được thì véo mạnh cánh tay của mình một cái, sau đó lại thanh tỉnh trong chốc lát. Bùa đốt đến chỉ còn lại hai tấm bùa Thiên Cương thần lôi. Một chút dấu hiệu dương khí tràn đến cũng không có. Điện thoại của Lộ Vô Quy cũng không còn pin, nàng không biết còn bao lâu nữa mới đến giờ Tý. Du Thanh Vi đẩy Tả Tiểu Thứ, gọi: "Tiểu Thứ, tỉnh, Tiểu Thứ..." Gọi cả buổi, Tả Tiểu Thứ cũng không có một chút phản ứng. Sắc mặt của Tả Tiểu Thứ tái nhợt đến mức hiện xanh. Lộ Vô Quy nhớ tới lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tả Tiểu Thứ chính là dáng vẻ âm khí lượn lờ sinh lực tổn thất lớn, khi đó Tả Tiểu Thứ vẫn còn đang quát to muốn an dưỡng ba tháng. Chỉ trong thời gian ngắn, Tả Tiểu Thứ đã lại xuống giếng Hoàng Tuyền, còn ở lại dưới giếng Hoàng Tuyền thời gian dài như vậy, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Trông Du Thanh Vi dường như rất sợ hãi, hơi ôm Tả Tiểu Thứ vào trong ngực dùng thân thể của mình sưởi ấm Tả Tiểu Thứ, còn cởi quần áo ra ủ lấy cô ấy. Ủ còn chặt hơn cả lúc chị Hiểu Sanh ôm nàng khi cảm thấy nàng lạnh. Lộ Vô Quy dùng mực chu sa đã điều chế tốt vẽ lên trên trán Tả Tiểu Thứ một lá bùa, giúp cô ấy vững chắc sinh lực cùng dương khí. Nàng vẽ xong bùa, cất kỹ mực chu sa còn dư lại chút ít và bút bùa, chợt nghe thấy một tiếng hít mạnh, sau đó trông thấy nước mắt của Du Thanh Vi trượt xuống gò má nhỏ trắng như trong suốt. Dung mạo của Du Thanh Vi rất đẹp, làn da vừa mịn vừa mềm, dù cho mặt mũi xanh xao, nhưng khi nước mắt của cô rơi xuống từ trên gò má, Lộ Vô Quy cảm thấy nước mắt kia như là rơi trên sứ trắng. Trước kia nàng từng thấy rất nhiều người khóc, những người đó khóc lên đều rất khó coi, nhưng mà Du Thanh Vi khóc nhìn rất đẹp, trên lông mi thật dài vương giọt lệ nho nhỏ giống như sương mai sáng sớm mắc trên ngọn lá. "Tiểu muộn ngốc." Giọng nói của Du Thanh Vi khàn khàn mang theo âm rung và phập phồng. Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng nói này của Du Thanh Vi liền biết rõ tình huống của Du Thanh Vi kỳ thật cũng không tốt lắm, nhưng mà, so với Tả Tiểu Thứ thì vẫn tốt hơn nhiều. Ngọc trên cổ và lá bùa ở ấn đường của Du Thanh Vi có tác dụng rất lớn. Du Thanh Vi thở sâu, nói: "Nếu như Tiểu Thứ gặp chuyện không may, tôi không có cách nào giải thích với cậu tôi." Cô nói xong, liền muốn lấy xuống ngọc trên cổ. Lộ Vô Quy nói: "Nếu như chị đưa ngọc cho Tả Tiểu Thứ, thì tôi không có căn nhà lớn nữa rồi." Nàng hơi chững lại, nói tiếp: "Thể chất này của chị nếu như không có ngọc trên cổ, chị còn không có chống đỡ lâu bằng Tả Tiểu Thứ." Du Thanh Vi hỏi: "Tiểu Thứ còn có thể chống đỡ bao lâu? Còn bao lâu đến giờ Tý?" Lộ Vô Quy nói: "Không biết." Du Thanh Vi do dự trong chốc lát, vẫn lấy xuống ngọc trên cổ rồi đeo vào cổ Tả Tiểu Thứ. Cô nói: "Tiểu Thứ không muốn xuống đây, là tôi khư khư cố chấp cứng rắn kéo cô ấy đi xuống." Lời nói của cô chất chứa nghẹn ngào: "Nếu như chỉ có thể trở về một..." Lộ Vô Quy nhìn thấy Du Thanh Vi nghiêng đầu đi, sau đó lại nhìn thấy có nước mắt trượt xuống theo cằm nhỏ của Du Thanh Vi. Du Thanh Vi cúi đầu xuống, lau lau nước mắt, nói: "Tiểu muộn ngốc, giúp tôi chuyển lời cho ông tôi và mẹ tôi... cứ... cứ nói là tôi có lỗi với họ." Âm khí âm hàn men theo hô hấp và mao cốt xuyên thẳng vào trong thân thể, lạnh đến mức cô run cầm cập, đến cả lời nói cũng không thốt ra được. Lộ Vô Quy nhìn Du Thanh Vi, nghĩ đến căn nhà lớn, lại nhìn Du Thanh Vi, rồi lại nghĩ tiếp đến căn nhà lớn, gọi: "Du Thanh Vi." Du Thanh Vi "Ừ" một tiếng, ý thức của cô đã bắt đầu tan rã lại nghe được giọng nói của Lộ Vô Quy, lấy lại tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy, cô nói: "Tiểu muộn ngốc, tôi nói em có hồn rơi ở giếng Hoàng Tuyền không phải gạt em đâu. Tôi... muốn đi xem xem tàng cây quỷ, thực ra, cũng là muốn tìm được hồn của em..." Cô tự giễu cười cười, nói: "Có điều, chờ sau khi tôi chết, tôi có thể tự mình bay tới đó xem rồi." Cô vừa nói xong đã nhìn thấy mặt Lộ Vô Quy tiến tới gần, sau đó, miệng của cô đã bị miệng của Lộ Vô Quy lấp kín, một luồng nhiệt khí ấm áp từ trong miệng Lộ Vô Quy đút vào trong miệng của cô. Du Thanh Vi sợ hãi trừng to mắt, mãi đến khi Lộ Vô Quy "moaz" một tiếng dời miệng đi từ trên miệng của cô, lại hít sâu một hơi, phồng mang trợn má một lần nữa tiếp cận tới đây muốn thổi khí vào trong miệng cô thì cô mới tỉnh táo lại! Cô cũng không phải chết chìm cần hô hấp nhân tạo! Du Thanh Vi trông thấy cái má của Lộ Vô Quy phồng phồng, cái môi vểnh lên cao cao, con mắt trợn lên tròn tròn, lại một lần nữa muốn thổi khí từ trong miệng của nàng vào bụng của cô, ban đầu ý thức của cô có chút mông lung thoáng cái tỉnh táo lại, tát một phát vào trên miệng tiểu lưu manh đang chu miệng tiếp cận tới, tức giận nói: "Tôi còn chưa chết đâu!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương