Quý Phi Giá Lâm

Chương 51



Cầm di động trên tay, Vạn Quý Phi thật cẩn thận ấn số, sợ sẽ ấn sai. Mới hai ngày không gặp, không biết hắn có nhớ cô hay không? Hiện tại là thời điểm ăn tối, hắn đang làm gì? Có tiện nghe điện thoại hay không?

Một đường truyền chạy như bay, vượt qua eo biển ranh giới hai nước, ở trong ngàn vạn các đường truyền mạch phức tạp khác, rốt cục cũng kết nối được với nhau. Có tiếng chuông tiết tấu ‘Đô đô’ truyền vào trong tai, Vạn Quý Phi yên lặng nhẩm đếm kỹ: Bốn, năm, sáu… Như thế nào còn không nghe?

“Alo?”

Tiếng nói cấp tốc mà lại quen thuộc rốt cục xuyên thấu qua microphone phát lại đây, Vạn Quý Phi khóe miệng mở rộng ý cười, nũng nịu yếu ớt nói: “Anh nghe máy thiệt chậm nga.”

Nghĩ đến sẽ được đáp lại bởi niềm vui sướng, ai ngờ đối phương mở miệng chính là bùm bùm một trận rống giận: “Còn biết gọi điện thoại về? Buổi chiều ngày hôm qua cũng đã đến, em cư nhiên hiện tại mới báo bình an! Có phải mãi chơi đùa vui vẻ? Vui đến quên cả trời đất?”

Vốn trong lòng đầy ngập nhu tình, lúc này nghe lời nói như thế Vạn Quý Phi liền phát hỏa: “Hoắc Duẫn Đình! Anh quá đáng!” Nói xong không tiếp tục lãng phí, quyết đoán cúp máy.

Đáng giận! Mới chỉ đi xa hai ngày liền mắng cô! Xú nam nhân!

Vạn Quý Phi vỗ về ngực, cố gắng làm cho chính mình thuận khí*. Một lát sau, nghĩ nghĩ, lại bấm một dãy số, lần này trả lời là một giọng nam trầm.

*Thuận khí: bình tĩnh lại

“Ba…”

Vẫn là cha tốt, cô làm nũng một chút là sẽ ổn. Đáng tiếc điện thoại là của người ta, sợ gọi nhiều nói lắm sẽ tốn phí, Vạn Quý Phi chỉ đơn giản giải thích rõ ràng tình huống hiện tại, cũng cự tuyệt ý định muốn cùng cô trò chuyện của người này liền vội vàng cúp máy.

Cuối cùng cũng báo bình an, trong lòng kiên định một chút, chính là bị tên kia hung thực khó chịu.

Thông qua sự kiện mượn điện thoại, cùng Liên trong lúc đó khúc mắc rất nhanh biến mất, người trẻ tuổi thật dễ dàng quen thân.

Học kỳ này, chương trình học của Vạn Quý Phi chọn hơi nhiều môn học, mỗi ngày đều đem thời gian sắp xếp một cách hợp lý. Ở Đài Loan khi học đại học, lão sư không muốn bạn học thuộc hết mọi thứ trong sách, lại càng không muốn bạn nhớ kỹ những mớ lý luận này không dùng được. Bọn họ thường thường sẽ lên lớp giảng giải nửa giờ, sau đó để cho mọi người lên tiếng thảo luận. Loại phương thức dạy học này thực mới mẻ, đi học thoải mái vui vẻ, hơn nữa dễ dàng kết bạn bạn mới, vì thế Vạn Quý Phi rất nhanh liền hòa nhập vào môi trường mới này.

Cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo, hết thảy đều tốt đẹp như vậy, chính là mỗi khi ngồi một chỗ, sẽ nghĩ đến người kia.

Sim điện thoại vẫn như cũ không mua được, ngày kia là thứ bảy, cô tính đi lấy máy tính khi đó sẵn tiện đi mua luôn. Từ đó đến giờ không có liên lạc, không biết hắn có tức giận đến giơ chân hay không nữa? Kỳ thật ngày đó qua đi cô liền tiêu tan, chính là ngượng ngùng lại mượn điện thoại người ta, cho nên không tìm hắn.

Nhìn lên bầu trời, ánh trăng đã tròn trịa rồi a, tết Trung thu sắp đến. Mỗi năm vào dịp này cô lại về nhà, lần đầu đón Trung thu nơi đất khách, có chút cô đơn. Rời nhà đến nay đã là bữa thứ sáu, cho dù mỗi ngày cười toe toét, tếh nhưng Vạn Quý Phi cảm giác nhớ nhà vẫn như cũ ngày một nồng đậm hơn.

Quên đi, không nên thương xuân thu buồn . Cô dứt khoát đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên mông. Sau khi dùng cơm chiều tản bộ xung quanh trường học đã trở thành thói quen gần đây của cô, đêm nay đại khái là vì ánh trăng sáng tỏ tròn vành vạnh, cho nên mới suy nghĩ đặc biệt nhiều.

Thong thả cước bộ hướng ký túc xá đi tới, vào ban đêm người lui tới quanh trường học không nhiều lắm, có vẻ phá lệ yên tĩnh. Trở lại đại đường ký túc xá, đối diện là lão sư giám sát ký túc xá từ trên lầu xuống dưới. Hai người gặp thoáng qua, ở thời điểm cô sắp chuyển hướng cua, lão sư đột nhiên quay đầu: “Bạn học kia, em là Vạn Quý Phi ở phòng 302?”

“Ách?” Vạn Quý Phi xoay người, ngơ ngác gất gật đầu.

“Hi, em cuối cùng đã trở lại!” Xá giam lão sư ‘đăng đăng đăng’ chạy hướng lên trên. ”Vừa rồi có nam nhân tìm em, hắn nói là vị hôn phu của em.”

“Vị hôn phu?” Vạn Quý Phi giống vẹt nhại lại lời của lão sư, trong óc ngốc lăng chưa tiêu hóa được ý tứ kia. Cô khi nào thì có vị hôn phu? Hơn nữa, nơi này là Đài Loan được không, sao sẽ có người tìm cô?

“Em từ trao đổi sinh từ đại lục* tới đúng không? Ngay cả vị hôn phu của chính mình đều nhớ không nổi? Họ Hoắc, mang kính mắt, cao như vậy!” Lão sư kiễng chân với tới cái độ cao, đột nhiên trước mắt bóng người chợt lóe, Vạn Quý Phi đã muốn lao xuống lầu.

*Trung quốc: thường chỉ lãnh thổ Trung Quốc, không bao gồm phần hải đảo

“Này! Em muốn đi đâu?” Giọng kêu to của giám thị đuổi theo bóng dáng cô.

“Đi tìm người ạ!” Vạn Quý Phi dừng lại, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Hắn đến đây! Hắn cư nhiên đến đây!

“Em có biết hắn ở đâu sao?”

“Thế hắn ở nơi nào ạ?”

Vạn Quý Phi hỏi nóng vội, hai chân lơ lửng bước cao bước thấp. Lão sư cười cười: “Hắn đợi ở đây đã lâu chờ mãi cũng không thấy em trở về, sau đó đại khái đã đói bụng, liền đi đến cửa hàng tiện lợi kia.”

“A, cám ơn!” Vạn Quý Phi nhanh như chớp chạy như bay.

Phía sau lão sư vẫn còn đang hô to: “Nhớ rõ phải về trước mười giờ ba mươi!”

Cái gì cũng đều không nghe được, trong đầu của cô lúc này chỉ thầm nghĩ rất nhanh sẽ nhìn thấy hắn. Cửa hàng tiện lợi ngay trước mắt, một người nam nhân cao lớn từ bên trong đẩy cửa đi ra. Lưng đeo quầng sáng, gương mặt của hắn nhìn không rõ lắm, nhưng là Vạn Quý Phi lại nhếch miệng cười, giống như đầu tàu lao vút đi qua.

Trong tay đối phương còn cầm một tách cà phê đá, thật thần kỳ là không có bị đánh bay dưới lực va động, bên hông đột nhiên bò lên hai cái đùi, thân thể mềm nhũn liền như vậy tự động yêu thương nhung nhớ.

“Oa ha ha!” Tiếng cười quen thuộc hỗn loạn lướt nhẹ trong gió, ở trong không khí phiêu đãng.

Hắn bất động thanh sắc, ôm cô biến mất trong đêm tối, đi đến một cái góc không người. Không tiếng động buông túi da từ trên vai xuống, bàn tay đột nhiên giơ lên, tiếp theo vỗ thật mạnh dừng ở trên cái mông nhỏ của cô.

“A a! Anh làm sao lại đánh người?” Vạn Quý Phi giãy dụa thét chói tai.

“Ai cho em cúp máy của anh! Ai cho tùy hứng?” Lại một chưởng hạ xuống, bất quá lần này độ mạnh giảm không ít. Trong lòng là thật sự ấm áp, khiến người rất quyến luyến, hắn lại như thế nào bỏ được?

“Ai bảo anh mắng…” Thân thể chấm đất, lời muốn cãi lại còn chưa nói xong, hơi thở quen thuộc đã ập tới, hắn đã cơ khát hôn lên.

Thời gian này chia lìa cũng chưa phải thật lâu, thế nhưng cũng đủ làm cho hắn lo lắng một phen. Không có tin tức, tìm không thấy người, thần kinh khẩn trương mỗi ngày đều kéo căng ra như dây cung, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ cô không thích ứng, sợ cô sẽ khóc… Loại tưởng niệm này tựa như bị đàn kiến cắn phá, làm cho hắn thực bất an đứng ngồi không yên.

Đủ loại lo lắng, xen lẫn vào nhau khiến cho nụ hôn này sâu thật sâu. Hai người đều sắp không thở nổi, Vạn Quý Phi dùng tay nhỏ bé vô lực đấm vào vai hắn. Hắn hơi dời nửa phần, thở một hơi sau đó lại cắn cánh môi mềm mại giống như thạch hoa quả của cô. Một chút hôn một chút duyện, sau khi phỏng vẽ đầy đủ hình dạng đôi môi, lại mang theo sủng nịch không muốn bỏ qua, tinh tế mổ nhẹ.

Không khí xung quanh lúc này tràn ngập mùi vị ngọt ngào, lên núi xuống biển, vượt qua hai eo biển, thật vất vả lắm mới có thể gặp mặt một lần, hắn không nghĩ buông ra. Một lát, hắn rốt cục cũng thấy hôn đủ nới tay buông ra đôi môi của cô, thế nhưng là ánh mắt hai người vẫn như cũ giao triền như nước sơn.

“Sao anh lại tới đây?” Thanh âm mềm mại giống như kẹo đường, lại vừa mềm vừa ngọt.

Hoắc Duẫn Đình ôm cô chuyển qua ghế đá bên đường, đem cô đặt ở trên đùi chính mình, tổng luôn cảm thấy thân không đủ, nghĩ muốn tiếp tục, lại bị cô cười duyên né tránh.

“Đừng, anh nhanh nói a, bằng không em sẽ nghĩ đến chính mình đang nằm mơ.” Cô lấy tay xoa bóp mặt mình, có chút đau.

Đứa ngốc! Hoắc Duẫn Đình bắt lấy bàn tay cô đặt tới bên môi hôn hôn, mở miệng vẫn lộ ra sự nghiêm túc: “Ai kêu em cúp máy của anh? Lại vẫn không chịu gọi điện thoại về? Chính mình gây ra chuyện sai lầm rồi, bị nói hai câu còn dám tức giận, loại chuyện này không thể chấp nhận được!”

Xem cô mân mê miệng, chỉ sợ lại đem tiểu gia hỏa này chọc cho dựng lông mao, Hoắc Duẫn Đình ngữ khí mềm lại vài phần.”Anh lần này thừa dịp tới Hongkong đi công tác, liền thuận đường lại đây một chuyến. Trường học này của em thật sự rất hẻo lánh, anh theo địa chỉ này chạy cả một buổi chiều, sau khi tiến vào còn phải cùng lão sư giám thị kia giải thích cả nửa ngày, cô ấy cơ hồ ngay cả ba đời của anh đều hỏi rành mạch, mới giúp anh đi tìm người. Kết quả, em lại chạy đi ra ngoài!”

Phốc. Nghĩ đến hắn bị lão sư giám thị mập mạp quấn quít vặn hỏi, Vạn Quý Phi che miệng nhẹ nhàng cười ra tiếng, bị hắn trừng mắt đành phải nhịn xuống. Cô nhìn sang bốn phía, lại nhìn sang hắn, biết lần này chính mình thật là tùy hứng, mới giơ bàn tay lên làm điệu bộ xin lỗi: “Thực xin lỗi .”

Hắn ấn ấn có chút mạnh lên đôi môi của cô, thì thào than thở: “Kẻ nhẫn tâm!”

“Không có, là em vẫn không mua được sim điện thoại.” Vạn Quý Phi chi đầu, đem chuyện mấy ngày nay phát sinh nói với hắn.

Nói dứt lời, hắn mới tức giận nói: “Em heo ngốc này! Trường học không phải có thẻ điện thoại trả trước sao? Như thế nào không trước làm một cái?”

“Cái sim điện thoại kia rất mắc tiền!”

“Tiền không là vấn đề! Anh đưa cho em cái thẻ kia không phải có mười vạn sao? Nếu còn chưa đủ, anh lại chuyển mười vạn vào!”

Vạn Quý Phi ngoảnh mặt đi, nhìn lên bầu trời, trong lòng không tiếng động nói: Nguyên lai cô lơ đãng trở thành tiểu phú bà, đáng tiếc, tiền kia không thể dùng nha.

“Còn có, máy tính hỏng rồi hẳn là nên đổi cái mới, vạn nhất phải sửa một tháng, em cũng chờ sao?”

Chậc chậc! Kẻ có tiền nói chính là bất đồng, cô mới không cần cùng hắn chấp nhặt!

“Dù sao cho tới sáu ngày không có biện pháp cùng người nhà liên hệ, nói như thế nào cũng chính là em không đúng! May mắn anh qua đây, bằng không còn phải chờ tới khi nào?”

“Ngày kia thì tốt rồi thôi, em nghỉ sẽ đi làm.” Mới chỉ có vài ngày mà thôi, khẩn trương như vậy sao? Gặp mặt liền quở trách không ngừng, giống y hệt lão thái bà nhiều lời. Vạn Quý Phi há hốc mồm, lại bị trừng mắt một cái, đành phải ngượng ngùng thu hồi lời muốn nói, lay lay cái cổ của hắn liên tục dỗ dành: “Được rồi được rồi, đều là lỗi của em, được rồi đi.”

Hoắc Duẫn Đình vuốt ve cái ót của cô, lại nghĩ là đã muốn giận bất quá, chỉ đành phải cười cười nói: “Biết sai là được rồi.” Sau đó đem đầu cô gắt gao dán tại trước ngực, thân hình nho nhỏ kia làm cho hắn cảm thấy bình yên cùng ấm áp, mới tin tưởng thời khắc này bọn họ là thật cùng một chỗ.

Nghe tiếng tim đập hữu lực, Vạn Quý Phi lấy tay nghịch nghịch ngón tay hắn, miệng không chút để ý hỏi: “Anh chừng nào thì đi?”

“Ngày mai.”

“A? Nhanh như vậy?” Ngày kia là cuối tuần, cô nghĩ đến sẽ nhìn thấy hắn được vài ngày đi.

“Anh ngày mai buổi chiều có hẹn với khách hàng, vốn sáng mai mới đi Hongkong, hôm nay làm nửa buổi.”

Ô… Cảm động! Vạn Quý Phi ôm cái cổ của hắn, vùi đầu tiến vào thật sâu ở trong lòng hắn.

Đây là ngoài ý liệu gặp nhau, cho dù thời gian ngắn ngủi, cô nên thỏa mãn
Chương trước Chương tiếp
Loading...