Quy Về Điền Viên

Quyển 1 - Chương 4: Hạ mộc



Edit: Mộc Lan Beta: Lenivy

Tức Mặc Tử Tang cuối cùng cũng hiểu được lí do hôm nay các tiểu thư đều tản bộ ở hoa viên, hoá ra là sáng tạo cơ hội vô tình “gặp mặt” Triệu Thế Tử. Vì thế, nàng gật đầu, kỳ thực trong lòng đang nghĩ cách tránh né, nàng không muốn gặp Triệu Thế Tử đáng ghét kia, nghĩ đến lần trước hắn tử triền lạn đánh (quấn quýt không ngớt), trong lòng nàng liền dâng lên nỗi chán ghét.

Vú Trương không biết ý định của Tức Mặc Tử Tang, dặn dò cẩn thận nàng liền lui xuống, bên cạnh chỉ còn nha hoàn Tiểu Nhã theo hầu.

Tức Mặc Tử Tang chậm rãi chọn hướng cây cối um tùm đi đến, dễ che giấu thân mình, một lúc sau nàng gặp một ngã tư, đang định tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên một nha hoàn đi tới, “Tức Mặc đại tiểu thư.”

Tức Mặc Tử Tang nhìn lại.

“Tức Mặc đại tiểu thư, ta là hoàn bên người Hầu gia phu nhân nha, Hầu gia phu nhân biết người thích hoa đào, lệnh nô tỳ dẫn tiểu thư đến xem rừng hoa đào trong phủ.” Nha hoàn kia bước lên thi lễ rồi nói.

Trên mặt Tức Mặc Tử Tang hơi có chút cổ quái. Nàng biết rõ Hầu gia phu nhân này không thích mình, sao tốt bụng đến mức sai nha hoàn dẫn đường cho mình như vậy? Nghĩ thế, nàng đem tinh thần lực thả ra ngoài, trong vòng năm trăm thước, cuối cùng nàng đã tìm được nguyên nhân. Thì ra Triệu Thế Tử đang đi tới hướng bên này, nếu nàng tiếp tục đi, nàng sẽ chạm mặt Triệu Thế Tử.

Hầu gia phu nhân đã giúp nàng không phải gặp tên Triệu Thế Tử đó, đương nhiên là chuyện tốt, không đạo lý gì lại cự tuyệt, vì thế gật đầu, như vậy, nàng cùng Triệu Thế Tử vô duyên.

Nha hoàn dẫn Tức Mặc Tử Tang đến một vườn hoa đào rồi ly khai, mà Tức Mặc Tử Tang không có hứng thú với vườn hoa đào này nên rời khỏi đó, tìm mỗi chỗ ở hoa viên tương đối kín đáo, ngồi trong đình hóng mát. Tiểu Nhã quy củ đứng bên ngoài đình.

Tức Mặc Tử Tang nhìn có vẻ đang ngồi ngẩn người, kỳ thực nàng đang không ngừng thả tinh thần lực vào vòng, Tiểu Nhã nhìn Tức Mặc Tử Tang như thế cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đại khái nửa canh giờ sau, Tức Mặc Tử Tang nghĩ hẳn cũng đến lúc ra về , vừa đứng lên, phía sau liền truyền đến một âm thanh vui mừng, “Tử Tang muội muội.”

Tức Mặc Tử Tang khẽ nhíu mày, xoay người lại, thấy một nam nhân tuấn mỹ, thân cao 1m8, khí chất cao quý bất phàm, cặp mắt phượng mang theo một tia tà khí, vẻ mặt mỉm cười nhìn nàng, người này đúng là Triệu Thế Tử.

“Tử Tang muội muội, tại hạ thất lễ.” Triệu Thế Tử chắp tay, trên mặt tràn đầy tươi cười, “Ta tìm muội thật lâu , hoá ra muội ở đây.”

Tức Mặc Tử Tang không nói gì, chỉ thi lễ lại, vẻ mặt lãnh đạm, nàng không muốn gặp Triệu Thế Tử. Cho nên tránh ở góc xó xỉnh này, không ngờ vẫn chạm mặt, nàng nhớ tới một câu danh ngôn, “Người càng không muốn gặp chuyện càng phát sinh”, xem ra đúng là có lý.

“Tử Tang muội muội, tại hạ có thể vào ngồi cùng không?” Triệu Thế Tử hỏi.

Tức Mặc Tử Tang nhìn hắn một cái, “Không nên, và mong ngài hãy gọi tôi là Tức Mặc cô nương, Tử Tang là khuê danh của tôi, một nam tử như ngài xưng hô như vậy, sẽ tổn hại đến danh tiết của tôi.”

Đối với lời nói không chút khách khí của Tức Mặc Tử Tang, Triệu Thế Tử chẳng những không tức giận, trên mặt tươi cười càng rạng rỡ, “Hai nhà chúng ta đều là thế gia, lại sắp thành thông gia, coi như là thân thích, Tử Tang muội muội không cần khách sáo như vậy.”

Khách sáo! Tức Mặc Tử Tang cổ quái nhìn Triệu Thế Tử, nàng có khách sáo sao? Nếu hắn ta không đi, vậy nàng đi là được! Dù sao nàng cũng không định ngồi thêm.

Triệu Thế Tử nhận ra Tức Mặc Tử Tang không kiên nhẫn, vội hỏi “Tử Tang muội muội, ta nghĩ muội chắc chắn biết nhà ta và Tức Mặc gia sẽ có đám hỏi.”

Tức Mặc Tử Tang cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là phận nữ nhi, không nên nhiều lời, dù thế thì sao chứ, có quan hệ gì tới tôi.”

“Nhưng người ta muốn cưới chính là muội, ta đã nói với cha mẹ rồi, không phải muội không cưới, sao có thể không có quan hệ với muội.” Nụ cười và ánh mắt Triệu Thế Tử đều toát lên vẻ ôn nhu, trong chớp mắt có thể làm trái tim thiếu nữ mềm nhũn, đáng tiếc đối diện với hắn là người vốn chẳng hiểu phong tình.

Tức Mặc Tử Tang nhìn Triệu Thế Tử, dửng dưng nói: “Tôi không phải là người mà ngài muốn nói cưới là cưới.”

Lúc này Tức Mặc Tử Tang thật ngạo mạn, Triệu Thế Tử nở nụ cười, càng thêm ngạo mạn hơn nàng, “Từ lần trước nhìn thấy muội, ta đã quyết định muốn kết hôn với muội, mà phàm là những chuyện ta đã quyết định, xưa nay chưa từng thay đổi.”

Tức Mặc Tử Tang không để ý tới hắn, đi lướt qua hắn rời đi.

Triệu Thế Tử nhìn thân ảnh của Tức Mặc Tử Tang , trên mặt nở nụ cười kiên định.

Sau hôm trở về Triệu phủ, Tức Mặc Tử Tang vẫn như thường ngày tản bộ trong rừng đào, phía sau không mang theo bất kì nha hoàn nào, đột nhiên, Tiểu Nhã vội vàng đi tới, nói: “Trương quản sự cầu kiến.”

Tức Mặc Tử Tang nhíu mày, Trương quản sự này là quản sự hồi môn của mẫu thân nàng, bình thường vẫn hỗ trợ nàng quản lý của hồi môn của mẫu thân. Khi mẫu thân qua đời, số tài sản kia chính là thuộc về Tức Mặc Tử Tang. Trước kia nàng còn nhỏ, sản nghiệp này đều do Âu thị tiếp nhận quản lý. Năm ngoái, nói là Tức Mặc Tử Tang nên học cách quản gia, nên trả lại cho toàn bộ sản nghiệp cho Tức Mặc Tử Tang.

Khi đó, nàng cũng nhìn qua, tài sản này sớm chỉ còn xác không, mà Trương quản sự sớm đã thành người của Âu thị, những người trung thành với mẫu thân nàng đều đã bị loại bỏ.

Trước đây nàng không biết, sau này dù biết cũng không kịp cứu vãn. Nhưng, nàng chẳng thèm để tâm, hiện tại mình có ăn có mặc, hơn nữa, Âu thị cũng không dám quá đáng, trừ tiền tiêu vặt hàng tháng, nàng còn tiết kiệm được thêm một trăm lượng bạc. Cho nên nàng cũng lười quản chuyện phiền toái này, tiền đủ tiêu là được.

“Đưa hắn đến ngoài phòng khách đi.” Tức Mặc Tử Tang nói.

Tiểu Nhã rời đi, nàng cũng không lập tức trở về, mà tiếp tục tản bộ, đại khái hai nén hương sau, nàng mới chậm rãi trở về.

***

Ngoài phòng khách đứng hai người, chính là Trương quản sự. Bên người hắn là một gã gã sai vặt còn khá trẻ.

Tức Mặc Tử Tang ngồi xuống ghế, Trương quản sự cùng gã sai vặt tiến lên hành lễ, “Nô tài ra mắt đại tiểu thư.”

“Miễn lễ.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt nói, lúc này Tiểu Nhã dâng trà lên, vì thế nàng cầm tách trà nhấp một ngụm. Hiện tại trời càng lúc càng nóng, đi bộ một hồi thấy hơi khát, nàng không sợ lạnh mà chỉ sợ nóng.

“Đại tiểu thư, sổ sách tháng này đã chuẩn bị tốt, mời người xem.” Trương quản sự nói xong, quay sang ý bảo gã sai vặt đang đứng phía sau ôm sổ sách bước lên trước mấy trước, ngụ ý Tức Mặc Tử Tang sai người tiếp nhận.

Tức Mặc Tử Tang nhìn về mười quyển sổ trong tay gã sai vặt kia, không cần nhìn nàng cũng biết bên trong có cái gì. Chỉ là sổ thu chi của mấy cửa hiệu, số liệu mỗi quyển làm người ta nhìn mà hoa cả mặt, cuối cùng bạc vào tay nàng chẳng có bao nhiêu.

“Ta không muốn nhìn, mười cửa hàng này đều bán đi cho ta, ngươi trở về tìm người mua, mỗi cửa hàng mặt tiền phải hơn hai trăm lượng, chỉ có thể nhiều hơn không được phép ít.” Tức Mặc Tử Tang nói.

Trương quản sự kinh ngạc, “Tiểu thư, ngài đây là…”

“Ngươi làm theo là được, không cần nói nhiều, đem sổ sách và lợi tức đặt trên bàn, ngươi cũng trở về đi!” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng cắt ngang lời hắn nói.

“Vâng.” Trương quản sự lên tiếng trả lời, sau đó nói với gã sai vặt phía sau: “Hạ Mộc, làm theo lời đại tiểu thư đi.”

“Vâng.” Gã sai vặt kia chính là Hạ Mộc lên tiếng, cung kính đem đồ trên tay đặt cạnh bàn, phía dưới là sổ sách, bên trên sổ sách đặt một đại hầu bao.

Tức Mặc Tử Tang vẻ mặt hơi biến hoá, ánh mắt dừng trên người gã sai vặt kia, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Trương quản sự sửng sốt, Hạ Mộc cũng sửng sốt, vội vàng trả lời: “Nô tài tên là Hạ Mộc.”

Ánh mắt Tức Mặc Tử Tang lẳng lặng dừng trên người Hạ Mộc, không biết nghĩ đến cái gì, mà Hạ Mộc bị Tức Mặc Tử Tang nhìn chằm chằm không được tự nhiên, nhưng vẫn thành thật đứng yên, không nhúc nhích, so đầu gỗ còn ngốc hơn.

“Các ngươi đều lui xuống đi.” Tức Mặc Tử Tang ra lệnh.

Chờ Trương quản sự cùng Hạ Mộc rời đi, Tức Mặc Tử Tang bảo Tiểu Nhã đem sổ sách và lợi tức mang vào phòng trong, cho toàn bộ hạ nhân lui xuống. Nàng chăm chú xem sổ sách, sổ sách này ngay cả hàng nhập cũng làm giả, cho nên nàng không quá chú tâm, chủ yếu là kiểm tra lợi tức, đoán đại khái cũng hơn một trăm lượng, không sai biệt lắm so với mức tiền thường thu được.

***

Ngày lại ngày trôi qua, hôm nay, Tức Mặc đi khỏi sân của lão thái quân, cho lui nha hoàn, cất bước đi dạo trong hoa viên, đi tới đi lui rồi ngồi xuống bên thảm cỏ cạnh bờ sông đối diện rừng đào, ngẩn người, không biết từ khi nào, sau rừng cây xuất hiện hai bóng người, nhìn cách ăn mặc là nhị đẳng nha hoàn, không phát hiện ra Tức Mặc Tử Tang phía bên kia.

“Tú Cúc, ngươi thật sự thích Hạ Mộc kia sao!” Thanh âm mơ hồ vang lên.

“Ân…” Tiếng trả lời mang theo ngượng ngùng lẫn vui sướng.

“Thật không hiểu ngươi, hắn có gì tốt, một gã sai vặt không được chủ tử coi trọng, về sau chẳng có tiền đồ .” Không rõ ủng hộ hay phản đối.

“Ta thích sự thành thật và chịu khó của hắn.”

“Vậy hắn thích ngươi không?”

“…” Một tiếng thở dài thất vọng vang lên.

“Xú nam nhân kia, thật là mắt mù, hắn cho rằng hắn là ai a! Tú Cúc của chúng ta thích hắn là phúc khí của hắn, hắn dám không thích ngươi, quả thực là không biết tốt xấu, đi, ta giúp ngươi đòi công đạo.” Thanh âm tức giận không thôi.

“Đừng, đừng đi, ta tin tưởng cuối cùng hắn sẽ thích ta …”

Hai thanh âm từ từ nhỏ dần, hai nha hoàn kia đã rời đi, Tức Mặc Tử Tang dường như không nghe được cuộc đối thoại của hai người nọ, vẫn ngẩn người nhìn không trung như cũ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...