Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư

Chương 22: Ta muốn nương tử gạo nếp



Hắn vẫn không nghĩ ra tại sao Liễu lão phu nhân lại khinh thường hắn như vậy. Đôi tay dưới ống tay áo nắm chặt lại, xoay người, đưa lưng về phía người Liễu gia, một luồng chiến khí từ trong cơ thể Nạp Lan Trạm Hải phát ra, đó là thực lực cửu giai sơ kì. Tuy rằng đối với người khác mà nói, Nạp Lan Trạm Hải đã có thể được coi là cao thủ, nhưng đối với triệu hồi sư cấp bậc Thần vương đỉnh phong mà nói, hai người hơn kém nhau một khoảng cách rất lớn.

Chiến khí đánh úp lại, Liễu Tường Phong xuất ra ba phần tinh thần lực, khóa chặt thân thể Liễu Hồ Nguyệt. Nạp Lan Trạm Hải biết nếu mình không xuất hết toàn lực thì không thể cứu được nữ nhi của mình. Chiến khí ùn ùn kéo đến bức tường bảo vệ bằng tinh thần lực, nhưng bị Liễu Tường Phong nâng tay lên hất bay.

”Ầm --” Tiếng vật nặng đụng vào cửa lớn vang lên. Chỉ thấy Nạp Lan Trạm Hải không chịu nổi uy áp của cường giả, bay ra ngoài. Liễu lão phu nhân nhìn thấy Liễu Tường Phong giáo huấn đủ rồi: “Tường Phong, thu tay lại đi! Những người này không xứng để chúng ta ra tay, chết tại đây chỉ làm dơ bẩn địa bàn Liễu gia chúng ta mà thôi.”

”Hừ!” Liễu Tường Phong thu hồi tinh thần lực, sau đó bước nhanh đến kéo Liễu Hồ Nguyệt lên: “Nguyệt nhi, được rồi, không chơi nữa!”

Liễu Hồ Nguyệt "phi" một tiếng: “Cút nhanh đi!”

”Cha --” Nạp Lan Tử Oanh ôm khuôn mặt sưng thành đầu heo, lăn một vòng gọi. Hộ vệ Nạp Lan gia lập tức chạy lại đỡ nàng ta dậy.

Nạp Lan Trạm Hải trải qua một kích này đã phẫn nộ đến cực điểm. Hắn đứng lên, chỉ vào Liễu Tường Phong, gằn từng tiếng: “Được, được lắm! Có bản lĩnh thì các ngươi đừng bước vào Lan thành.”

”Đi!”Cuối cùng mới khó khăn hộc ra một chữ. người Nạp Lan gia lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi thành Liên Vân.

Hôm nay, bất kể là đối với Liễu gia hay người Nạp Lan gia đều là một sự biến chuyển lớn, tương lai không lâu Nạp Lan gia sẽ làm tất cả vì hôm nay, sau đó hối hận không thôi.

Người Nạp Lan gia đã rời khỏi, Phượng Dật Thần và Phượng Dật Hiên vẫn còn ở trong sân. Phượng Dật Hiên đi lên, phủi phủi bụi bẩn trên y phục của Liễu Hồ Nguyệt, cười ngây ngô với nàng.

Liễu Tường Phong quay đầu, nhìn Phượng Dật Hiên ngốc nghếch. Uy phong vừa rồi đã sớm biến mất, hiện tại hắn chỉ là một người phụ thân lo lắng cho nữ nhi của mình. Hắn than một tiếng: “Mẫu thân, hôn sự của Nguyệt nhi để chính nàng chọn đi.”

Nhìn Phượng Dật Hiên, lúc này hắn không còn ác cảm với Phượng Dật Hiên như trước nữa, thậm chí còn vì Hoàng thượng tứ hôn mà cảm thấy may mắn. Mệt hắn còn ngu ngốc cho rằng người Nạp Lan gia sẽ tuân thủ hứa hẹn, kết quả bản thân mình thật tình lại đổi lấy lòng lang dạ sói của kẻ khác.

Liễu lão phu nhân nhíu mày, khẽ nói: “Ta thấy Nguyệt nhi và Phượng vương gia rất hòa hợp, hôn kì này sớm định cũng tốt.” Liễu lão phu nhân không nghe lời Liễu Tường Phong, sủng nữ nhi không nên vô pháp vô thiên, hôn nhân đại sự phải do trưởng bối quyết định, thế này mới giống tiểu thư khuê các.

Phượng Dật Thần nghe nói như thế, khóe môi cũng hơi cong: “Lão phu nhân đã không còn dị nghị gì với hôn sự của hai người nữa, sau khi bản cung trở về sẽ bẩm phụ hoàng ta lập tức hạ sính, để nhị đệ có thể cưới Cửu tiểu thư như ý nguyện.”

”Việc này cứ định như vậy.” Thái độ Liễu lão phu nhân rõ ràng tốt hơn nhiều so với lúc này.

Phượng Dật Thần xoay người lại: “Nhị đệ, chúng ta phải trở về.”

”Không, không, ta muốn nương tử gạo nếp.” Phượng Dật Hiên nghe thấy phải trở về, chạy nhanh đến ôm Liễu Hồ Nguyệt, lưu luyến không rời nói.

Hai tay Liễu Hồ Nguyệt chống trên ngực hắn, dùng sức đẩy: “Nhanh buông tay!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...