Quỷ Y Sát

Chương 26. Một Đường Sinh Tử (Một)



Chương 26 – Một đường sinh tử (Một)

Người trong lòng bỗng nhiên biến mất, Tô Trần Nhi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cánh tay nhỏ bé trống rỗng của mình, nhất thời có chút hoảng hốt, trong đầu cũng một mảnh trống rỗng.

"Trần Nhi, Trần Nhi.". Bên tai truyền đến tiêng kêu non nớt trong trẻo, làm gián đoạn thời khắc Tô Trần Nhi xuất thần, nàng quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy một tiểu nam hài, thân cẩm y, môi hồng răng trắng, vừa kêu vừa chạy tới chổ của mình.

*Tiểu nam hài: đứa bé trai.

*Cẩm y: quần áo bằng gấm.

"Trần Nhi, ngươi đang làm gì vậy?". Nam hài đứng nghiêm, nhẹ nhàng thở phì phò hỏi.

Tô Trần Nhi chậm rãi lắc lắc đầu, vẫn chưa mở miệng nói chuyện.

"Trần Nhi, ngươi lại suy nghĩ về Tô bá bá sao?". Nam hài tựa hồ cảm giác được bi thương trên người nữ hài kia, gương mặt nho nhỏ lộ ra sự thân thiết, "Không nên đau lòng, Trần Nhi, sau này nơi đây chính là nhà của ngươi, Viêm Nhi sẽ bên cạnh ngươi, chiếu cố ngươi!".

Nguyễn Quân Viêm thấy Tô Trần Nhi chỉ cúi đầu, lại bắt đầu xuất thần, nghĩ đến nàng lại đang khổ sở, cau mày nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: "Trần Nhi chờ ta nha!". Nói xong, liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Tô Trần Nhi không biết hắn muốn làm gì, cũng tùy ý đêể hắn đi. Trong đầu không ngừng hiện lên chuyện ngày xưa.

"Tiểu Trần Nhi. Con đang chăm chỉ đọc sách à?".

"Dạ!".

"Vậy, sau này tiểu Trần Nhi phụ trách chuyện đọc sách, phụ thân phụ trách chuyện đi đánh kẻ xấu, được không?".

"Phụ thân không muốn Trần Nhi tập võ sao?".

"Tiểu Trần Nhi ngoan. Khi bước chân vào giang hồ, thân bất do kỷ, phụ thân hy vọng tiểu Trần Nhi biết đạo lý này, làm một đứa trẻ hiểu chuyện là đủ rồi. Bình thản mới hạnh phúc.".

*Thân bất do kỷ: ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.

Tô Viễn nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tô Trần Nhi, thần sắc trong mắt đầy phức tạp.

"Dạ. Trần Nhi sẽ nghe lời phụ thân dạy .".

"Ha ha.".

......

Đang hồi tưởng chuyện xưa, Nguyễn Quân Viêm lại hồng hộc chạy vào, đem một đóa hoa nở rộ thật xinh đẹp nhét vào trong tay Tô Trần Nhi đang cúi đầu, trên mặt là nụ cười vui vẻ: "Trần Nhi, tặng cho ngươi. Sáng nay ta đi ngang qua hoa viên, liền phát hiện ra đóa hoa này, ngươi xem đẹp không?".

Tô Trần Nhi nhìn đóa hoa màu phấn trắng trong tay, đóa hoa kia cũng giống như hàng trăm đóa hoa khác, xinh đẹp mà tinh xảo, cầm trong tay mềm mại đáng yêu, nhất thời làm cho bàn tay cũng càng xinh đẹp.

"Trần Nhi thích không?". Ngữ khí hơi khẩn trương vang lên bên tai. Tô Trần Nhi ngẩng đầu lên, nhìn nam hài trước mặt, bộ dạng tuấn tú, gương mặt tràn đầy ý cười.

Đột nhiên, một trận gió thổi qua, đóa hoa trong tay rơi xuống dưới, Tô Trần Nhi cả kinh, cúi đầu nhìn lại, đóa hoa nở rộ cực kỳ động lòng người kia liền giống như tan thành mây khói biến khỏi tầm tay. Đồng thời vang lên bên tai, là tiếng la hét.

"Cho ngươi ham chơi! Dám đem lễ vật ta chuẩn bị mừng sinh thần mẫu thân ngươi mà hái xuống! Đây là những đóa hoa mà phụ thân ngươi phải tốn sổ tiền lớn mới mua được! Đứa con vô dụng!".

Roi mây không ngừng đánh trên lưng Nguyễn Quân Viêm đang quỳ trên mặt đất, nam hài đau đến đổ mồ hôi, nhưng chỉ gắt gao cắn răng không hề kêu đau.

Tô Trần Nhi kinh ngạc nhìn gương mặt nam hài có chút tái nhợt, ở bên cạnh áy náy mở miệng nói: "Vì sao...... Không nói sự thật?".

Nam hài hướng nàng mỉm cười, thanh âm có chút run run, nhưng vẫn ra vẻ kiên cường nói: "Viêm Nhi là nam tử hán, đã nói sẽ chiếu cố Trần Nhi. Hơn nữa...... Hoa rất đẹp, đẹp giống như Trần Nhi.".

Tô Trần Nhi chỉ cảm thấy cái mũi chua xót, đáy lòng chậm rãi dâng lên một dòng nước ấm.

Nam hài trước mặt lại bỗng nhiên bắt đầu biến mất, chỉ một cái chớp mắt, khuôn mặt non nớt liền trở nên ôn nhuận thành thục. Nam tử một thân hồng y vui mừng, nhìn Tô Trần Nhi mỉm cười vươn tay ra: "Trần Nhi, hôm nay là ngày ta và ngươi bái đường, ta...... bây giờ ta rất vui.".

Tô Trần Nhi cúi đầu, phát hiện mình cũng đang mặc giá y, phía trên thêu phượng hoàng đỏ thắm đang bay lượn.

*Giá y : Y phục của cô dâu thời xưa.

Nhất bái thiên địa.

Nhị bái cao đường .

Phu thê giao bái.

Thanh âm cao vút quanh quẩn trong đại đường, tiếng tân khách nói chuyện với nhau không ngừng vang lên bên tai.

Nguyễn Quân Viêm cười nhìn Tô Trần Nhi, sau đó cúi người xuống.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu rên, sắc mặt Nguyễn Quân Viêm liền đen lại, sau đó ngã trên mặt đất.

Người trong đại đường đồng loạt ồ lên.

"Quân Viêm!". Tâm Tô Trần Nhi chấn động, vội vàng cúi người xuống.

"Trần Nhi......". Nguyễn Quân Viêm vừa mở miệng, máu tươi liền tử trong khóe môi tràn ra ngoài, làm nhiễm đỏ giá y của Tô Trần Nhi.

"Quân Viêm! Ngươi làm sao vậy?". Tô Trần Nhi kéo tấm mạn che mặt xuống sau đó đem Nguyễn Quân Viêm kéo vào trong lòng mình.

Trong nháy mắt, tiếng ồn ào như thủy triều trong đại đường dần dần rút đi.

....

"Muốn cứu hắn ư, ngươi phải đến trao đổi.". Một thanh âm mềm nhẹ vang lên trong không khí im lặng.

Tô Trần Nhi ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, một nữ tử mặc y phục màu trắng đang cười nhìn chính mình, cặp mắt màu nâu kia lại không hề có chút độ ấm.

"Được.". Nàng nghe được thanh âm kiên định của chính mình vang lên.

Tươi cười trên mặt nữ tử kia trong chớp mắt rút đi, thay đổi thành bộ mặt tàn ác lạnh lùng: "Từ nay về sau, thân thể của ngươi, tâm của ngươi, đều là của ta. Nếu như phản bội, ta sẽ hủy diệt ngươi.".

Tô Trần Nhi đang muốn gật đầu, lại nghe được một giọng nói lo lắng vang lên: "Trần Nhi không thể!".

Tô Trần Nhi quay đầu, Nguyễn Quân Viêm một thân áo màu lam không biết khi nào thì đứng ở bên cạnh Hoa Dĩ Mạt, trong tay đang cầm thanh kiếm, thấp giọng dứt khoác nói: "Trần Nhi, ta nói muốn chiếu cố ngươi, thì sao có thể để ngươi vì ta mà làm như vậy!". Sau đó quay đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt đang đứng xem kịch, nói: "Cũng là ngươi cứu ta, vậy thì mạng ta cũng là của ngươi!".

Dứt lời, tay đâm một đường, ý định tự vẫn.

---

Bạch Uyên đứng ở bên cạnh thung lũng, tay buông lỏng, ánh mắt xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, một kiện áo khoác bằng lông chồn lẳng lặng khoác trên lưng Bạch Uyên, cùng lúc đó vang lên một giọng nói thân thiết.

"Cung chủ, bên ngoài gió lớn, nên chú ý thân thể.". Lạc Khuê đứng ở phía sau Bạch Uyên mở miệng nói.

Bạch Uyên cũng không lên tiếng, tùy ý để chiếc áo khoác kia phủ trên người mình.

Dừng một chút, Bạch Uyên bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Mấy ngày?".

Tuy là một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Lạc Khuê vẫn biết chuyện cung chủ hỏi là chuyện gì, cúi đầu đáp: "Bẩm cung chủ, đã sắp ba ngày.".

"Ừ.". Bạch Uyên nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn không ra thần sắc bên dưới mặt nạ.

"Cung chủ, như vậy được không?". Lạc Khuê đứng phía sau Bạch Uyên, cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Tranh Vanh Ảo Cảnh biến ảo ngàn vạn, nếu như sau bảy ngày không thể khám phá được, thì tinh thần sẽ sụp đổ, khó mà ra ngoài được.".

"Ngươi lo cho các nàng?".

"Không phải.". Lạc Khuê nhíu nhíu mày, nói tiếp: "Ta chỉ không rõ, vì sao cung chủ để Tô Trần Nhi đi vào đó. Tuy nói Tô Trần Nhi đã bán mình cho Quỷ Y, thế nhưng Nguyễn Quân Viêm không cho rằng như vậy. Nay chuyện của phủ Nguyễn Gia mặc dù bị trì hoãn, nhưng mà chờ phiền toái qua đi thì tất nhiên sẽ đến tìm người. Nếu như...... Tô Trần Nhi chết tại Tranh Vanh Ảo Cảnh của Vinh Tuyết Cung chúng ta, sợ là người của phủ Nguyễn Gia sẽ không bỏ qua.".

"Ta cũng không đứng ra ngăn cản." .Bạch Uyên nói: "Mặc dù trong giang hồ thì thế lực của phủ Nguyễn Gia không thể khinh thường, thế nhưng Vinh Tuyết Cung cũng không sợ hắn. Huống chi......". Bạch Uyên trầm mặc hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: "Tô Trần Nhi, cũng không phải là nữ tử tầm thường. Ta vốn không tin lời giang hồ đồn đãi, thế nhân vốn thích thêu dệt. Ngày ấy âm thầm đánh giá nàng, ta cũng hiểu được vài phần tâm tư của Quỷ Y lúc ấy khi đưa ra điều kiện trao đổi. Giang hồ đệ nhất mỹ nữ...... Ta thấy không hẳn vậy. Tuy nữ tử xinh đẹp quá mức, nhưng ngược lại che dấu đi sự rạng rỡ vốn có. Ta vô cùng tò mò, vì sao phủ Nguyễn Gia có thể có được nữ tử xinh đẹp khéo léo như vậy, sợ là Tranh Vanh Ảo Cảnh, cũng không làm gì được nàng.".

Thần sắc trên mặt Lạc Khuê hiện lên một tia kinh ngạc: "Ta vốn chưa từng chú ý, Tô Trần Nhi một đường đến đây rất ít khi mở miệng nói chuyện, thần sắc cũng không chút dao động, vì sao cung chủ lại đánh giá cao được?".

"Nguyên nhân chính là như thế, cho nên mới nói, có vài điều ngược lại bị xem nhẹ. Nếu ta nói cho ngươi, từ khi ra đời thì tám kinh mạch trên người Tô Trần Nhi đả được khai thông hai mạch, mà lại có khí chất thuần khiết, tính tình vững vàng kiên nghị, là kỳ tài luyện võ ngàn năm khó gặp, ngươi nghĩ thế nào?".

"A?". Thần sắc Lạc Khuê có chút không thể tin: "Làm sao có khả năng này?".

"Không gì là không có khả năng.". Nét mặt Bạch Uyên bình tĩnh nói: "Ngày ấy đi tới trước Tranh Vanh Ảo Cảnh, ta vốn chỉ muốn dùng linh nhãn thăm dò công lực của Hoa Dĩ Mạt, chứ chưa từng có ý tưởng để ý Tô Trần Nhi. Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng giật mình kinh hãi. Hài tử bình thường, khi lớn lên thì tám mạch chủ mới được chân khí khai thông, chỉ có số ít cao nhân thiên phú mới khai thông được một phần hai hoặc một kinh mạch, có thể làm được như vậy thì phải có bảy tám năm công lực. Trong cơ thể Tô Trần Nhi không một luồng chân khí nào, có lẽ là do bẩm sinh có sẵn.".

"Vậy...... Nếu như chịu luyện tập, thì chỉ cần trong thời gian ngắn là có thể đạt được khả năng của hai mươi năm công lực? Chuyện này......".

"Tình trạng hai kinh mạch được đả thông, ta cũng chỉ nghe nói qua, chưa từng gặp qua. Nhưng mà khi nghĩ đến nó lại phát sinh trên người Tô Trần Nhi thì cũng không phải không có khả năng. Ngươi đừng quên, cha của nàng là Tô Viễn. Mà mẫu thân của nàng ......". Nói đến đây, Bạch Uyên bỗng nhiên dừng lại, hồi lâu mới tiếp tục, bỏ qua đoạn còn dang dở, chỉ nói: "Mười hai năm trước, khi Tô Viễn chết, mặc dù năm ấy chỉ có ba mươi bốn tuổi, nhưng võ công của hắn so với những người cùng trang lứa thì không ai sánh bằng. Thời điểm đó trong giang hồ ai mà không biết Tô Viễn vang danh tám phương. Không ngờ nữ nhi của hắn, đúng là có tư chất bẩm sinh như vậy.".

"Nhưng mà...... Trên người nàng cũng không có dấu hiệu của chút võ công nào......".

"Đúng.". Bạch Uyên khe khẽ thở dài, "Đối với điểm ấy, ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, chắc là...... đã trải qua những chuyện kia cho nên không muốn tập võ.".

"Vậy không phải quá đáng tiếc sao?".

"Đáng tiếc à?". Một mảnh bông tuyết thản nhiên từ không trung bay xuống, nhẹ nhàng dính trên chiếc mặt nạ, "Cho nên ta mới nói, tính cách của Tô Trần Nhi, sớm đã không giống như bóng lưng mà người trong giang hồ có thể nhìn thấy. Người có thể dễ dàng đem tư chất hiếm có vứt sang một bên, một chút cũng không để ý đến hư vinh. Điểm ấy...... người trên thế gian này, có bao nhiêu người có thể thật sự cam tâm tình nguyện làm được?".

Lạc Khuê nghe vậy, nhất thời cũng trở nên trầm mặc.

Bầu trời trong vắt phía trên, rơi xuống càng ngày càng nhiều bông tuyết, nhiều điểm trong suốt, dừng trên y phục hai người.

"Tuyết rơi rồi.". Ánh mắt Bạch Uyên ngày càng trong suốt, lời nói nhẹ có thể bị gió cuốn đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...