Quỷ Y Sát

Chương 57. Nguy Hiểm Bủa Vây (Hai)



Chương 57 – Nguy hiểm bủa vây (Hai)

Trong lúc đó, bầu không khí giữa hai người có chút thay đổi.

Đang lúc khẩn trương, thì thình lình có một giọng nói trong trẻo phá vỡ không khí ái muội giữa Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi.

"Chủ nhân! Tô cô nương! Thì ra hai người đã ở đây!".

A Nô từ chỗ bái đường đi ra thì thấy hai người, xa xa nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, vui vẻ phất tay hô to.

Hoa Dĩ Mạt cảm thấy cả người căng thẳng nháy mắt được thả lỏng.

Nhưng mà trong lòng lại giống như có một ngụm không khí bị nghẹn lại, thở không ra, cũng không thể nuốt xuống, vướng ngay tại yết hầu.

Dừng một chút, Hoa Dĩ Mạt có chút xót xa quay đầu nhìn về phía A Nô, ngữ khí lạnh lùng nói: "Xem ra A Nô được ăn no nê rồi phải không, gọi người khác cũng khí thế mười phần.".

A Nô đi tới gần, liền cảm nhận được trong mắt Hoa Dĩ Mạt có gì đó là lạ, nhịn không được rụt cổ lại. Tuy rằng không biết vì sao chủ nhân lại có bộ dạng mất hứng như vậy nhưng nàng vẫn biết điều lui từng bước, trốn sau lưng Linh Lam.

Linh Lam cười đem A Nô che chắn phía sau, sau đó nhìn Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi liếc mắt một cái, ánh mắt có chút ý tứ sâu xa: "Hai vị cô nương sao không cùng đi nháo động phòng, trốn một góc ở đây âm thầm làm gì vậy?".

"Linh Lam cô nương thật biết nói đùa.". Tô Trần Nhi thu liễm thần sắc, thản nhiên nói: "Bất quá chỉ tùy tiện trò chuyện, không thú vị như cô nương nghĩ, có lẽ cô nương cũng không hứng thú.".

"Nếu Tô cô nương đã nói như vậy, Linh Lam cũng không tiện hỏi nhiều.". Linh Lam thân thủ đem A Nô kéo đi ra, nâng nâng mi: "Cứ để hai nàng yên tĩnh một chút, A Nô và ta đi nháo động phòng đi, đi nghe lén một chút thôi?".

"Nghe lén?". A Nô tò mò nháy mắt.

Linh Lam đang muốn giải thích, Hoa Dĩ Mạt đã mở miệng: "Linh Lam cô nương không nên đầu độc tâm hồn A Nô.".

Linh Lam từ chối cho ý kiến nhún nhún vai: "Nói như vậy cũng không phải, chỉ là mở mang thêm chút kiến thức mà thôi.". Nói xong, Linh Lam quay đầu hướng A Nô cười cười, "A Nô muội muội cảm thấy thế nào?".

A Nô nghe ra chút thú vị, mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn không ngừng gật đầu.

Linh Lam cười đến càng xinh đẹp, vươn tay câu cổ A Nô, hướng Hoa Dĩ Mạt khoát tay áo: "A Nô muội muội, chúng ta đi thôi. Các ngươi tiếp tục đi, không cần để ý tới hai ta.".

Nói xong, nhìn hai người tươi cười ái muội, sau đó mang theo A Nô đi về phía tân phòng.

Trong lúc nhất thời, không khí một lần nữa an tĩnh lại.

Hoa Dĩ Mạt cảm thấy có chút không được tự nhiên, bàn tay hơi có chút siết chặt, sau đó trầm ngâm nói: "Đừng nói đến chuyện này nữa, Trần Nhi đi dạo Phong Thu sơn trang với ta đi. Nói đến cũng đã xa cách nơi đây hơn sáu năm, trưa mai thì rời đi, cũng không biết khi nào mới có dịp quay lại.".

Gió thu lành lạnh, thổi lướt qua tay áo làm chúng nhẹ nhàng tung bay.

Tối nay tinh thần vô cùng thoải mái, ánh trăng cũng đã treo trên đầu, tỏa ra ánh sáng màu bạc. Lúc này đây, Phong Thu sơn trang đèn đuốc sáng trưng, càng thêm phần sinh động.

Hai người đi một đường ngang qua yến hội, đi ra ngoài, mới dần dần tránh khỏi ồn ào náo nhiệt, được một chút thanh tĩnh.

Thời gian ước chừng uống hết chén trà, bên tai hai người bỗng nhiên vang lên một tiếng động rất nhỏ.

Hoa Dĩ Mạt theo bản năng xoay chân, ngẩng đầu nhìn lại.

Trong màn đêm tối đen có một chùm pháo hoa đang bay trên bầu trời, hóa thành ngàn vạn đóa hoa nhỏ, tô điểm phía xa, sau đó lặng lẽ biến mất.

Tiếp theo, vô số chùm pháo hoa được bắn lên bầu trời, ầm ầm nở rộ.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng làm rực rỡ thêm gương mặt của cả hai.

Tô Trần Nhi hơi hơi nghiêng đầu, khóe mắt đảo qua sườn mặt của Hoa Dĩ Mạt đang ngửa đầu nhìn lên.

Nói thật lòng, nếu cảm nhận kỹ càng thì rõ ràng trên gương mặt kia vẫn có chút ngây ngô. Gương mặt lúc này lộ ra một nét đáng yêu và thuần khiết. Lông mi cong cong như cánh bướm, bên dưới ánh sáng lộ ra chiếc bóng kiều mị, sáng ngời. Nhưng mà, chỉ một cái chớp mắt thì sau đó lại biến thành hắc ám. Sau một lúc được tia sáng chiếu rọi, trong cặp mắt màu rám nắng kia phản xạ ra vô số hình ảnh rực rỡ huy hoàng.

Thần sắc Hoa Dĩ Mạt lại hơi có chút hoảng hốt.

Nàng đã không thể nhớ lại, lần mình xem pháo hoa trước kia là lần nào.

Nhưng trong trí nhớ của nàng vẫn mãi tồn tại hình ảnh nữ tử ôn nhu cùng mình xem pháo hoa, qua thời gian hình ảnh ấy càng rời rạc phân tán.

Dường như đã là chuyện của rất rất lâu trước kia, lâu giống như đã qua cả đời, khoảnh khắc ngắn ngủi, thời gian hạnh phúc mỗi một tấc đều nhuộm đầy ý cười.

Chắc là vì quá mức viên mãn, cho nên mới bị thu hồi lại.

Giống như pháo hoa trước mắt. Càng chiếu sáng vạn vật, thì càng không thể trường tồn. Xinh đẹp sau lưng, biến mất trong vô tận.

"Đẹp lắm, đúng không?".

Lời nói dịu dàng vang lên giữa những tia sáng, thoáng bừng tỉnh Hoa Dĩ Mạt đang chìm vào trong suy nghĩ.

Hoa Dĩ Mạt có chút bừng tỉnh quay đầu lại.

Chiếu vào trong mắt là con ngươi đen như mực, và nụ cười ôn nhu của Tô Trần Nhi.

"Rất lâu rồi chưa nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy.". Tô Trần Nhi nói xong, lại quay đầu trở về, nhìn lên bầu trời.

Thần sắc Hoa Dĩ Mạt có chút kinh ngạc.

Một trận gió thổi quá.

Mái tóc đen dài tinh tế của Tô Trần Nhi hơi tung bay, phất qua cánh tay Hoa Dĩ Mạt.

Một lát sau, trong mắt Hoa Dĩ Mạt chậm rãi hiện ra một chút ý cười.

"Đúng.". Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, "Thật sự rất đẹp.".

Huy hoàng chỉ trong chớp mắt.

Nhưng lại vĩnh hằng mãi trong lòng.

---

Hôm sau, Hoa Dĩ Mạt dậy từ rất sớm, theo như hứa hẹn ngày hôm qua, nàng tới tìm Phong Nhất Khiếu. Hai người đi vào hiệu thuốc của Phong Thu sơn trang. Hoa Dĩ Mạt nhìn trên bàn bày đầy đủ thảo dược, vừa lòng gật đầu, sau đó liền bắt tay vào điều chế.

Phong Nhất Khiếu dựa theo những gì Hoa Dĩ Mạt phân phó, phái Phong Khải dẫn người canh giữ cửa, còn mình thì trở về phòng, chờ Lăng Già cùng Phong Vũ lại đây kính trà, để tránh Phong Vũ khả nghi.

Hai canh giờ qua đi, cửa hiệu thuốc mới được mở ra, thần sắc Hoa Dĩ Mạt có chút mệt mỏi cất bước đi ra.

Phong Khải thấy thế, tiến lên trước: "Hoa cô nương, có thuận lợi không?".

Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, chỉ chỉ vào phòng: "Thuốc ta đã điều chế xong, muốn rút hết toàn bộ chân khí có trong cơ thể Lăng Già thì ta điều chế thành ba phần, một ngày một lần, dùng trong ba ngày liền. Nhưng mà......". Hoa Dĩ Mạt trầm ngâm một lát, "Với khả năng của Phong Vũ, nếu để nàng nhìn thấy, sợ là sẽ phát hiệt được manh mối, bởi vậy tốt nhất tạm thời giấu cho thỏa đáng. Về phần nguyên do, các ngươi tự thương lượng đi.".

Phong Khải nghe xong liền nói cảm tạ liên tục, Hoa Dĩ Mạt chỉ khoát tay áo, liền đi ra ngoài, trong miệng nói: "Thời gian không còn sớm, ta cùng với Bách Hiểu Sinh hẹn giờ tỵ sẽ rời khỏi. Chuyện còn lại liền giao hết cho các ngươi.".

"Hoa cô nương dùng xong bữa trưa rồi đi cũng không muộn.". Phong Khải thành thật nói.

Hoa Dĩ Mạt lắc đầu cự tuyệt: "Không được.". Dừng một chút, hướng Phong Khải nói: "Ta sẽ để lại một bức thư ở trong phòng, chờ hết thảy hoàn hảo rồi thì ngươi giúp ta giao cho Phong Vũ.".

Phong Khải nghe vậy, gật đầu đáp ứng.

Lúc này Hoa Dĩ Mạt mới yên tâm rời đi, đi đến gọi Tô Trần Nhi cùng A Nô chuẩn bị lên đường.

Hoa Dĩ Mạt hẹn gặp Bách Hiểu Sinh trước cửa sơn trang. Khi các nàng đến thì Bách Hiểu Sinh đã muốn chờ ở đó. Một thân áo xanh nhẹ nhàng khoan khoái, trên tay cầm một chiếc quạt xòe ra bốn mươi chín độ, tựa vào tường đá bên cạnh, tầm mắt nhìn phương xa, vô cùng phái tiêu sái.

Nghe được tiếng bước chân, Bách Hiểu Sinh quay đầu lại, nở một nụ cười khiêm nhường. Giọng của A Nô không mang theo tình cảm vang lên: "Trời lạnh như vậy, ngươi cầm quạt làm chi vậy.".

Sắc mặt Bách Hiểu Sinh cứng đờ, đang muốn mở miệng, A Nô lại đánh giá cây quạt, tiếp tục nói: "Còn gắn thêm bạch ngọc vô nữa, ngươi không nghe nói 'tài bất ngoại lộ' sao? Lỡ như gặp thổ phỉ thì làm sao?".

Ngữ khí tràn ngập khinh thường cùng khó hiểu.

Bách Hiểu Sinh nghe vậy, chỉ đành ngượng ngùng đem cây quạt gập lại: "Nếu A Nô cô nương không vui, tại hạ không lấy ra nữa là được chứ gì.".

Lúc này A Nô mới vừa lòng gật gật đầu, hiện ra bộ mặt trẻ con dễ dạy.

Một hàng bốn người cùng nhau lên đường.

Ngựa là do Phong Thu sơn trang chuẩn bị, nhanh nhẹn lưu loát, cơ thể cường tráng, bước chân mạnh mẽ hữu lực.

Chỉ qua một canh giờ, bốn người đã đến Lâm Thạch Thành.

Qua thời gian dùng bữa trưa một lúc, bốn người cũng có chút đói bụng, nhất là A Nô, đã sớm không còn chút khí lực, lại không muốn nhai lương khô, một lòng đem hy vọng ký thác vào tửu lâu ở Lâm Thạch Thành. Bốn người vừa tiến vào cửa thành, trong mắt A Nô liền bắn ra ánh sáng, chẳng khác nào người chết vừa sống lại, hồi quang phản chiếu, gương mặt khác hẳn, không còn đau khổ ủ rũ như lúc nảy nữa.

Bốn người vào một tửu lâu gần đó, đem ngựa giao cho tiểu nhị, thuận tiện cho một ít tiền mua cỏ khô. Sắp xếp thỏa đáng xong thì mới lên lầu, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Rất nhanh, đồ ăn liền được mang lên.

A Nô nhanh tay cầm đôi đũa, đầu tiên là phải lấp đầy miệng.

Ba người còn lại cũng bắt đầu chuẩn bị dùng bữa.

Đũa của Hoa Dĩ Mạt vừa đưa vào trong miệng, bỗng nhiên nhướng mày, đem đồ ăn phun ra.

"Khoan đã. Đồ ăn có vấn đề.".

Nói xong, Hoa Dĩ Mạt đã cầm cổ tay của Tô Trần Nhi ngồi bên cạnh, ngăn cản nàng đem đồ ăn đưa vào miệng.

Bách Hiểu Sinh vừa nuốt đến một nửa, nghe vậy thì sắc mặt cũng đột biến, vội vàng vận công vỗ ngực, phun thức ăn ra, đồng thời "A?" một tiếng, sau đó mới nói,"Tại sao có vấn đề?".

Riêng A Nô đang ngốn đồ ăn, nhất thời phản ứng không kịp.

Hoa Dĩ Mạt hơi đồng tình nhìn về phía A Nô.

Trong mắt A Nô toát ra lửa giận, đang định nói chuyện, bỗng nhiên hai mắt đóng lại, hôn mê bất tỉnh.

Tô Trần Nhi cùng Bách Hiểu Sinh hiểu ra vấn đề.

"Đồ ăn bị hạ cái gì vậy? A Nô cô nương...... hình như đã trúng độc.". Tô Trần Nhi quay đầu hỏi Hoa Dĩ Mạt.

"Không đáng lo, chỉ là thuốc mê thôi.". Hoa Dĩ Mạt nói xong, chỉ chỉ vào đồ ăn trên bàn nói: "Mấy món trên bàn đều bị tẩm Mê Hồn Thảo. Loại này không màu không mùi, chỉ có chút vị ngọt, ta cũng đưa tới miệng mới phát hiện.". Dừng một chút, khóe mắt liếc về phía A Nô đang hôn mê, hơi cong khóe miệng: "Việc này nhắc nhở chúng ta, khi ra ngoài dùng bữa nhớ phải cẩn thận, không thể nóng vội ăn bừa được.".

Bách Hiểu Sinh nhịn ý cười trên môi lại, ho nhẹ một tiếng che dấu: "Bây giờ có cách gì không? Hoa cô nương làm A Nô cô nương tỉnh lại đi.".

"Tất nhiên có. Nhưng mà...... ngoài dự tính......". Dừng một chút, thanh âm đè thấp của Hoa Dĩ Mạt đột nhiên cất cao, đáy mắt hiện lên chút trào phúng, "Là ai múa rìu qua mắt thợ?".

Tiếng nói vừa dứt, tay áo Hoa Dĩ Mạt vung lên, một cơn gió từ trong tay lướt qua, cửa sổ bằng gỗ không chịu nổi lực, 'phanh' một tiếng liền mở tung.

Cùng lúc đó, một góc áo màu trắng bên cửa sổ chợt lóe qua, nhanh như chớp.

Bách Hiểu Sinh cũng nhìn thấy người kia, theo bản năng đứng lên muốn đi đuổi theo, lại bị Hoa Dĩ Mạt nhanh chóng cản lại.

"Người kia khinh công vô cùng tốt, ngươi đuổi theo cũng vô dụng thôi.". Hoa Dĩ Mạt thản nhiên nói.

Bách Hiểu Sinh nghe vậy, mới không cam lòng ngồi xuống, nhíu mày nói: "Rốt cuộc người tới là ai? Vì sao lại hạ mê dược?".

"Ta cảm thấy, không giống như là người quen biết với chúng ta. Ít nhất là không biết Hoa Dĩ Mạt, nếu không cũng sẽ không lựa chọn cách hạ độc trước mặt nàng.". Tô Trần Nhi trầm ngâm nảy giờ, lúc này mới mở miệng.

"Trần Nhi nói rất đúng.". Hoa Dĩ Mạt cũng không chút tức giận, nhìn Bách Hiểu Sinh liếc mắt một cái, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Người kia không biết ta, Trần Nhi cũng không đến nỗi gây thù hằn trên giang hồ, nói không chừng là tới tìm ngươi báo thù .".

"......". Bách Hiểu Sinh nhất thời không thể cãi lại, dừng một chút, mới miễn cưỡng nói một câu, "Có lẽ là tham tài cướp sắc thì sao?".

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A nô ăn trúng đạn rồi !╮[╯▽╰]╭.

Chuyện này là rất có ý nghĩ giáo huấn nha!!! Điểu vì thực vong (Chim chết vì ăn)......

A di đà Phật.
Chương trước Chương tiếp
Loading...