[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 128: + 129



Edit by Thanh tỷ

Chương 128: Công tử lại liêu nhân

Tần Nhất sững sờ: "Hả?"

Cô nghe không hiểu ý của Vân Hoán, cô đã làm cái gì không nên làm sao? Tần Nhất nhớ lại một chút hành vi của mình dạo gần đây, phát hiện không có dị thường cả.

Vân Hoán thu tay về, có chút ý vị thâm tường nhìn Vương Ổn Ổn ở xa xa: "Em mới mười sáu tuổi, đối với bản thân mình sau này còn rất khó nắm chắc, có một số việc quá sớm cũng không tốt, với lại cô ấy không thích hợp với em."

Tần Nhất xoay cổ nhìn theo ánh mắt của Vân Hoán, thấy Vương Ổn Ổn đang đi theo sau Lâm Bạch.

Sau khi hiểu được ý tứ của Vân Hoán, Tần Nhất có chút dở khóc dở cười, cô không nghĩ tới mình chỉ là quan tâm Vương Ổn Ổn nhiều hơn một chút liền khiến người này cho là mình thích cô ấy.

"Hoán ca." Tần Nhất chăm chú nhìn Vân Hoán: "Tôi sẽ không yêu sớm."

Thiếu niên ở trước mắt không chỉ thấp hơn anh một cái đầu, anh thậm chí còn có thể thấy được xoáy tóc của cậu. Đột nhiên Vân Hoán cảm thấy tay mình có chút ngứa, rất muốn sờ cái xoáy tóc đáng yêu kia.

Sau khi ý thức được suy nghĩ của mình, Vân Hoán khẽ giật mình. Anh cảm thấy hình như bản thân đối với mọi thứ của thiếu niên này luôn có khát vọng mãnh liệt như muốn động chạm vào người cậu. Rõ ràng anh không thích nhất là tiếp xúc với người khác, thế nhưng đối với thiếu niên này anh lúc nào cũng có chút ngoài ý muốn.

Tần Nhất thấy Vân Hoán không nói gì, còn tưởng rằng anh không tin cô, cô lại lặp lại một lần nữa: "Hoán ca, anh yên tâm đi, tôi thật sự sẽ không yêu sớm đâu."

Không chỉ là hiện tại, nói không chừng về sau cũng sẽ như vậy. Cô hiện tại căn bản không hề có tâm tư này, Tần gia và bác sĩ Lâm còn đang sống rất tốt, làm sao cô có thể nghĩ tới những thứ này.

Hơn nữa, người phụ nữ kia đã để lại ảnh hưởng quá lớn trong lòng cô, còn có tên cặn bã nam Trịnh Trọng nữa. Tuy rằng trong cuộc đời mỗi người làm sao tránh khỏi việc gặp phải vài tên cặn bã, nhưng Tần Nhất đối với chuyện yêu đương này có chút mâu thuẫn, đối với kết hôn càng có chút bài xích.

Cũng bởi vì những yếu tố này, dẫn đến con đường theo đuổi vợ của Đế thiếu ngày sau dài dằng dặc.

Lúc này Vân Hoán cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng thái độ của thiếu niên làm cho anh rất hài lòng. Vì biểu hiện bản thân mình không phải người bá đạo, anh nói bổ sung: "Không phải không cho em yêu đương, chỉ là hiện tại em vẫn còn nhỏ, loại chuyện này vẫn nên cân nhắc thật tốt, hiện tại quan trọng nhất là mau chóng đề cao thực lực."

"Nhưng mà," Vân Hoán chuyển đề tài: "Cái tật xấu chọc người yêu thích của em nên sửa đi."

Nói đến đây cái, mày kiếm sắc bén của Vân Hoán nhăn lại: "Đừng có nhìn thấy người nào cũng đều chọc ghẹo."

Trước đó là Ngô Việt, hôm nay là Vương Ổn Ổn, còn có lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, thiếu niên chọc người đến là thuần thục.

Tần Nhất sờ mũi một cái, người này làm sao lại lật nợ cũ lên rồi? Cô có thể nói cô không cố ý không? Được rồi, là cô cố ý, nhưng ai bảo cô thích nhìn vẻ mặt biến sắc của họ đây. ╮(╯∀╰)╭

Tần Nhất cười hì hì nghĩ, có thể khiến cho Đế thiếu tương lai khí khách phi phàm, cao quý không thể leo tới biến sắc, nghĩ như thế nào cũng thấy thú vị.

Nghĩ như vậy, Tần Nhất lại không nhịn được xích tới gần, thổi khí lên cổ Vân Hoán: "Hoán ca, tôi không có trêu chọc bọn họ." Quả thật cô không có chọc Ngô Việt với Vương Ổn Ổn, thái độ với hai người kia chỉ là thói quen khi gặp lại bạn cũ, cô chân chính trêu chọc chỉ có duy nhất một người là anh.

Hơi thở ấm áp phả lên cổ, mùi thơm đặc hữu trên người thiếu niên truyền đến chóp mũi, con ngươi đen nhánh của Vân Hoán đột nhiên co rụt lại. Khi nhìn vào khuôn mặt cười vô tội của thiếu niên trước mắt, Vân Hoán nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. Hàng lông mày nhăn lại, trực tiếp nhấc thiếu niên đang dựa sát vào người mình lên đặt qua một bên.

"Đứng vững, còn trêu chọc người thì xem anh thu thập em thế nào."

Hùng hài tử có đôi khi phải sửa trị một chút, không thể quá mức ôn nhu.

Tần Nhất ngoan ngoãn đứng vững, nhưng ý cười trong mắt làm sao cũng không giấu được.

Dọc đường đi, tâm tình của Tần Nhất đều vô cùng tốt, nhưng đợi đến khi về tới nơi mà bọn họ đang tạm thời dừng chân, ý cười trong mắt Tần Nhất bỗng nhiên biến mất tăm.

Chương 129: Thất vọng

Chỉ thấy trong phòng có không ít người, gian phòng vốn đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng lại bị đám người đó làm cho lộn xộn rối tung rối mù lên. Lúc bọn họ tiến vào, còn có mấy người đang lục lọi ba lô của bọn họ. Bình thường Tần Nhất hay có thói quen lưu lại một chút đồ ăn trong ba lô phòng trường hợp ngoài ý muốn xảy ra. Còn hiện tại, số đồ ăn đó đang được nhét đầy trong mồm đám người lạ mặt trong phòng.

Mặt Tần Nhất bỗng nhiên lạnh xuống, cô là người có bệnh sạch sẽ, vô cùng không thích người khác động vào đồ đạc của mình, mặt mũi vốn còn đang ôn hòa, giờ đã ẩn ẩn có chút lệ khí.

Vương Ổn Ổn nhìn thấy đám người bên trong ngược lại hơi sững sờ, trong lòng nhàn nhạt có chút không vui. Nhưng sau khi nhìn thấy hành vi của đám người này, lông mày thanh tú nhịn không được nhíu lại: "Dì Dương Thẩm, mọi người đang làm cái gì vậy, nơi này là nhà của người khác."

Không sai, đám người trong phòng chính là người dân trong thôn Vương Ổn Ổn. Nhìn thấy bọn họ bình an, cô rất vui vẻ, thế nhưng khi nhìn thấy hành vi của bọn họ, cô lại không nhịn được nói vài câu. Trong ý thức của cô, đây là nhà của nhóm người Tần Nhất, sao đám người Dương Thẩm có thể tự tiện xông vào, đã vậy lại còn lục đồ đạc trong nhà người ta.

Vương Cầm nghe thấy tiếng của con gái mình thì vô cùng vui mừng, vội vàng chạy ra nghênh đón. Lâm Bạch bọn họ nói bà ở lại nơi đó cũng không giúp đỡ được gì, cho nên bà đành lặng lẽ quay về đây.

May mà con gái của bà đã bình an trở về, coi như ông trời không quá bạc đãi bà.

Vương Ổn Ổn nhìn thấy Vương Cầm cũng rất kích động, nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, Dương Thẩm đã mở miệng trước.

"Vì sao chúng tôi không thể vào? Chúng tôi là người dân trong thôn, tất cả phòng ở ở đây đều là tài sản chung của thôn dân chúng tôi, chúng tôi đi vào thì có vấn đề gì."

Dương Thẩm nhìn thoáng qua quần áo trên người Vương Ổn Ổn, trong mắt hiện lên sự chế nhạo: "Chúng tôi cũng không giống như bạch nhãn lang nào đó, nối giáo cho giặc, cũng không biết ban đêm có nằm mơ thấy ác mộng hay không."

Vương Ổn Ổn tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, khuôn mặt tươi tắn trắng bệch tăng thêm chút khí sắc: "Dương Thẩm, dì nói người nào, có lời gì cứ việc nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng như thế."

Cô mỉa mai nhìn lướt qua một đám thôn dân sau lưng Dương Thẩm, thấy bọn họ đều trầm mặc cúi đầu xuống, trong nội tâm cô phát lạnh từng trận: "Các người đừng quên, nếu không phải mẹ tôi thường xuyên vụиɠ ŧяộʍ mang chút đồ ăn cho các người thì các người đã sớm chết đói rồi! Các người dựa vào cái gì mà nói mẹ tôi như vậy? Lúc trước, khi đám người kia tới, không phải là các người cứng rắn đẩy mẹ tôi ra sao? Làm sao, bây giờ lại quay sang trách hai mẹ con tôi?"

Vương Ổn Ổn cảm thấy trong lòng nguội lạnh, nhớ ngày đó đám người kia nhất định muốn một người phụ nữ làm nội ứng, đám người này không chút do dự đẩy mẹ của cô ra. Vương Ổn Ổn đột nhiên cảm thấy mình mắt mù, vừa rồi thế nhưng có thể vì đám người này không có việc gì mà cảm thấy vui vẻ.

Trong đám người này rốt cuộc vẫn còn có vài người có lương tâm, nghe được lời Vương Ổn Ổn nói, có chút xấu hổ cúi đầu xuống. Quả thực việc làm lúc trước của bọn họ là không đúng, thế nhưng là người, ai lại không vì chính bản thân mình chứ, bọn họ cũng chỉ là vì bảo vệ bản thân.

Dương Thẩm không có chút cảm giác xấu hổ nào, bà ta cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Bà ta trợn mắt trừng Vương Ổn Ổn, vẫn như cũ âm dương quái khí nói: "Ai bảo nhà chúng tôi không có cô con gái xinh đẹp như vậy đây, quyến rũ không khác gì hồ ly tinh. Câu dẫn người ta, rồi vật gì tốt cũng đều mang đến trước mặt. Nhưng cũng may nhà chúng tôi không có, nếu con gái tôi mà bị loại người như bọn xấu xa đó làm bẩn, còn không bằng đập đầu chết quách đi cho xong."

Sắc mặt Vương Ổn Ổn đột nhiên tái đi, siết chặt ống tay áo. Lời của Dương Thẩm khiến cô nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mặc dù trong sạch của cô vẫn còn, nhưng có bao nhiêu người sẽ tin cô?

Nhìn thấy sắc mặt của Vương Ổn Ổn không tốt, trong lòng Vương Cầm là một mảnh thê lương. Vừa rồi bà chỉ để ý con gái trở về, cảm thấy vui sướng, lần này quan sát tỉ mỉ mới phát hiện quần áo trên người và vết cắn trên cổ của con gái, quả nhiên bà vẫn chậm một bước.
Chương trước Chương tiếp
Loading...