Quyến Rũ Sư Phụ

Chương 17: Chuyển Luân Đan



Tây Sơn Trấn nằm dưới chân núi Tây Sơn, người dân ở đây sống rất đơn thuần và chất phát, đa phần đều cặm cụi làm nương rẫy quanh năm, tuy cuộc sống vất vả nhưng khá là no đủ, cũng vì thế mà dân số tăng lên một cách nhanh chóng, trở thành một cái tiểu trấn phồn thịnh trong rất nhiều năm.

Đáng tiếc, vào ba năm trước xảy ra một trận sạt lỡ lớn, thôn dân trong trấn bị đá trên sườn núi lăn xuống, giữa đêm đè chết không ít người, sau đó lại liên tiếp xảy ra dịch bệnh, những người dân lương thiện còn sống sót phải tìm đến các thế gia ở trong Tây Thành để nhờ giúp đỡ.

Dưới tình cảnh bi thảm đó của thôn dân Tây Sơn, Chu gia, nhất đại thế gia trong Tây Thành đã bỏ ra rất nhiều tiền, thu mua toàn bộ thuốc thang, lúa gạo, dụng cụ...và tất cả mọi thứ mà người dân Tây Sơn cần, tất cả đem giấu hết.

Sau một thời gian, khi thôn dân Tây Sơn đã lâm vào đường cùng, Chu gia mới đem thuốc thang, lúa gạo, công cụ bán ra với giá gấp năm mươi lần, những ai không đủ tiền mua thì phải ký giấy nợ, thậm chí là phải bán thân làm nô lệ cho họ Chu.

Cũng kể từ đó, Tây Sơn Trấn và tất cả mọi thứ trong trấn Tây Sơn đều thuộc về Chu gia, kể cả con người.

Theo lời căn dặn của Chu Thần, Tiền quản gia ngay lập tức mang theo tám ám vệ đến Tây Sơn Trấn. Sau khi vào Tây Sơn Trấn liền cho ám vệ triệu tập hơn năm trăm thôn dân đến sân nhà trưởng thôn.

"Tiền quản gia, xin ngài ban ân, trong trấn hiện tại đã không còn thứ gì có giá trị nữa". Trưởng trấn là một lão già tầm sáu mươi tuổi, đứng phía trước Tiền Quản khúm núm van xin.

"Hà trưởng thôn, ta đến đây hôm nay không phải muốn mang thứ gì đi cả, hôm nay ta đến là cho tất cả các ngươi một cái cơ hội xóa sạch nợ nần". Tiền Quản lạnh lùng nhìn dòng ngươi đang đổ xổ về hướng nhà trưởng thôn, rất bất đắc dĩ nói.

Hà trưởng thôn nghe lời này, trong lòng vừa mừng vừa lo, đảo mắt qua lại thấy hai ám vệ mang vào một cái hòm lớn, lão thắc mắc hỏi:

"Tiền quản gia, ngài là muốn chúng tôi làm gì?"

Tiền Quản bước đến cạnh cái hòm, đá nhẹ một cái khiến nắp hòm lật tung ra, bên trong hòm chứa hơn năm trăm cây Thấu Cốt Đinh.

Nhìn Thấu cốt Đinh ánh lên sát khí, Tiền Quản giải thích.

"Sắp tới sẽ có một đôi nam nữ đến đây, các ngươi chỉ cần dùng Thấu Cốt Đinh đâm xuyên hơn ba tấc lên người nam nhân kia, bất kỳ ai trong các ngươi làm được, đều sẽ được xóa sạch tiền nợ"

Ngưng chốc lát để quan sát dòng người đứng phía ngoài cửa trưởng thôn, Tiền quản nói tiếp.

"Việc này có thể khiến các ngươi mất mạng, ngươi đi nói với thôn dân, ai muốn làm thì vào nhận Thấu Cốt Đinh"

Thương Tiêu cùng A Mộng không hề hay biết chuyện trong Tây Sơn Trấn, cả hai ở trên dãy núi Trường Sơn Tây đang hướng về đây mà đi tới.

"Sư phụ, hay là nghỉ một chốc đi". A Mộng nằm trên lưng Thương Tiêu, thấy mặt hắn vả mồ hôi liền lo lắng nói.

"Cũng được, vậy chúng ta qua kia nghỉ một lúc". Thương Tiêu dừng lại, dìu A Mộng đến cạnh một con suối trong vắt, tiện tay chặt một đốt tre để lấy nước cho nàng uống.

"Sư phụ, người cũng uống đi". A Mộng hớp xong mấy ngụm nước mát lạnh, cảm thấy tinh thần thỏa mái hơn, nàng mới đưa ra ống tre cho Thương Tiêu.

Thương Tiêu nhìn cái miệng ống tre vừa bị nàng ngậm lấy, hắn nhìn một lúc lại nghĩ nghĩ cái gì đó rồi bảo:" Không cần đâu".

Thấy hắn đi xuống một khúc bên suối, dùng tay bụm lấy nước uống, A Mộng tự nhiên thấy giận dỗi, lại dùng đá ném xuống suối nước, chẳng may một hòn bay thẳng vào đầu Thương Tiêu.

"A, sư phụ, ta không cố ý, không cố ý a".

"Mi..."

Thương Tiêu mặt mày cau có, đang phiền muộn trong lòng, đột nhiên bị cục đá ném vào đầu, liền quay sang nhìn A Mộng, thấy nàng cười vô tội, hắn thật sự muốn đánh đòn nàng, chỉ là mỗi lần thấy biểu cảm lầm lỡ trên gương mặt nàng, lòng hắn đều dở

khóc dở cười, giận không được mà không giận cũng không được.

Vừa lúc Thương Tiêu định mở miệng trách mắng A Mộng, đột nhiên mây trời tụ lại, nước trong lòng suối như bị đun sôi, bọt nước nổi lên sùn sụt rồi nổ tung, đất đá cũng theo đó chấn động kịch liệt.

“Sát khí này?”

Thương Tiêu hoảng sợ, rất nhiều năm rồi hắn mới có cái cảm giác bị áp bức này, hắn ngay lập tức phóng người đến chắn phía trước người A Mộng.

“Thiếu, cuối cùng cũng tìm được ngươi”. Một nam nhân mặc cẩm y bay ra từ nền trời u ám xuống, y nhìn Thương Tiêu với ánh mắt vô cùng mừng rỡ, tựa hồ như một người đánh rơi món đồ yêu quý đã nhiều năm, rất vất vả mới tìm thấy được.

“Ngươi là...”. Thương Tiêu nhìn người đang bay đến, trong nhất thời thấy quen quen nhưng không nhớ ra bản thân từng gặp qua y nơi nào, bất quá, khi đứng đối diện, hắn mới nhớ ra là từng gặp qua y ở Đông Thành, y chính là tên tiểu tặc hạ xuân dược khắp thành.

“Ta tên Tiếu Diện, đến vì Chuyển Luân Đan”.

Tiếu Diện không che dấu, nói ngay vào vấn đề.

“Chuyển Luân Đan?”. Thương Tiêu nhíu mày nghi hoặc, trong lòng đã mơ hồ nhớ lại chuyện xưa, thảm kịch năm đó khiến nắm tay hắn siết chặt lại.

“Đúng vậy, thứ mà Lục y nữ tử năm đó tặng cho ngươi, Chuyển Luân Đan”.

Nhắc đến Lục Y nữ tử, ánh mắt Tiếu Diện trùng xuống, nàng chính là sư muội của hắn, cũng là người hắn cả đời này yêu nhất, nhưng nàng lại vì cái gì đó gọi là cứu nhân độ thế, cũng chẳng biết tại làm sao nàng lại chế luyện ra Chuyển Luân Đan từ quả bồ đề và huyết kỳ lân, loại đan dược thần kỳ này không những có thể giúp một người bình thường trở nên siêu phàm thoát tục mà còn biến cái yếu điểm lớn nhất của người đó trở thành ưu điểm mạnh nhất. Vì công hiệu của loại đan dược này quá thần kỳ nên nàng bị toàn thảy hắc đạo truy sát, đến cuối cùng thì mơ ước cứu nhân độ thế của nàng biến thành một cái hại thế thiệt thân, một cái chết rất bi thảm.

Tiếu Diện kể từ đó cũng không còn hành y cứu thế nữa, hắn biến thành một tên điên, đi khắp nhân gian rãi đầy xuân dược.

Trong tâm niệm của hắn:”Người chết ta không thể cứu sống, vậy tại sao không giúp người sống được sống khoái hoạt chứ?”

“Ra là vậy”

Thương Tiêu nhớ lại năm đó, tất thảy mọi chuyện lại hiên lên trong đầu hắn vô cùng chân thật. Ngày hôm đó có một lục y nữ tử ghé qua thôn của hắn, ngay sau đó là hàng trăm hắc y nhân đuổi đến, tất thảy người trong thôn đều bị chém giết, hắn sợ đến ngất đi. Khi hắn tỉnh lại liền thấy mình cùng lục y nữ tử đó đang ở dưới hầm rượu, nàng bịch kính miệng hắn, mắt dõi ra phía ngoài. Ở bên ngoài, đám hắc y nhân cư nhiên không bỏ đi, sau khi chém giết tất thảy mọi người trong thôn, bọn chúng vẫn không ngừng tìm kiếm, lục tung mọi thứ chung quanh. Lục Y nữ tử biết mọi chuyện không ổn liền nhét vào miệng hắn một viên đan dược, đánh ngất hắn rồi bỏ đi. Thương Tiêu rõ ràng nhớ lại cái cảm giác sau khi tỉnh lại vào vài ngày sau đó, hắn từ một kẻ sợ hãi cái chết, sợ hãi máu tanh, sợ hãi giết chóc biến thành một con người mà ngay chính hắn cũng không nhận ra mình. Hắn chính là yêu thích mùi máu, yêu thích giết chóc, muốn tàn sát mọi thứ, hắn bước qua từng thi thể từng người trong thôn, không một chút sợ hãi, điềm nhiên đến lạ. Sau đó ít lâu, Thương Tiêu có một cái biệt danh là Thiếu, vì hắn đi đến đâu thì tất thảy các tổ chức sát thủ, bang phái hắc ám, tông môn thế gia lấy sát để sinh....tất cả đều bị hắn tận diệt.

Hắn dường như giết bao nhiêu cũng không đủ thỏa mãn chính mình, vì vậy được người ta gọi là Thiếu.

“Nếu ngươi đã biết, vậy thì ta cũng chẳng muốn nói nhiều, trước lúc sư muội của ta qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta đi thu hồi lại toàn bộ 12 viên chuyển luân đan để thiêu hủy”.

Tiếu Diện đưa ra bàn tay, ý bảo Thương Tiêu giao trả Chuyển Luân Đan.

“Nếu ta không giao ra?”

Thương Tiêu ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi ánh hồng, lóe lên một tia sát ý, lúc này đột nhiên A Mộng tiến lên một bước, nàng nắm lấy tay hắn, cái nắm tay này không mang ý nghĩa bảo hắn nhún nhường, cái nắm tay này của nàng đơn giản muốn nói rằng, dù hắn quyết định như thế nào, nàng cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh, ủng hộ hắn.

“Thật ra tất cả những kẻ nắm giữ Chuyển Luân Đan đều đã bị ta hạ sát, riêng người...”.

Tiếu Diện liếc mắt nhìn vào thiếu nữ bên cạnh Thiếu, hắn bất đắc dĩ nói tiếp.

“Xem như ta cho ngươi một cơ hội sống để bảo vệ nàng, bất quá, chuyện đó ngươi phải tự thân”

A Mộng bình thường vào lúc này nhất định sẽ quát lớn, sẽ mắng chửi Tiếu Diện một phen, nhưng hiện tại nàng có tâm nhưng vô lực, cả Thương Tiêu và Tiếu Diện đang phóng thích ra sát khí nồng đặc, nàng quả thật không cách nào mở miệng được, hai chân hiện tại cũng không đứng vững nữa, có thể tùy thời ngã quỵ.

Nhận thấy cánh tay A Mộng đang ôm mình run lên, Thương Tiêu không đành lòng khiến nàng sợ hãi nữa, hắn biết nàng đã rất cố gắng để có thể đứng bên cạnh hắn lúc này, nàng chính là cắn răng chịu đựng thống khổ do bị sát ý xung kích, nàng không muốn ngã quỵ, không muốn trở thành gánh nặng cho hắn.

Thương Tiêu thu hồi sát ý, thở ra một hơi, sau đó quay sang A Mộng ở bên cạnh, đỡ nàng ngồi xuống.

“Không sao đâu”.

Dứt lời, Thương Tiêu ngồi khoanh chân tọa thiên, nữa canh giờ sau, chỉ thấy hắn vung tay đánh mạnh vào ngực mình, một búng máu bắn ra, cùng theo đó là một khỏa tiểu thạch lóng lánh sắc đỏ bay lơ lửng trước mặt.

“Trả cho ngươi”.

Sau khi giao trả Chuyển Luân Đan, toàn thân Thương Tiêu trở nên vô lực, hắn ngất lịm.

Nhìn thấy A Mộng ôm lấy Thương Tiêu, nước mắt nàng ứa ra nhưng cố nén lại, như bằng mọi giá không để lệ rơi. Trong lòng Tiếu Diện hoài niệm, chợt lắc đầu nói.

“Cho hắn dùng, vài ngày sau sẽ tốt lên”

Ném cho A Mộng một lọ đan dược rồi bay vụt đi, chẳng mấy chốc đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

“Sư phụ, sư phụ, người không sao chứ”

A Mộng ôm lấy đầu Thương Tiêu, lúc này nàng mới khóc rống lên.

..............................
Chương trước
Loading...