Quyền Thế Hôn Sủng

Chương 20: Đánh một trận, xóa hết



Người gặp chuyện không may chính là phu nhân thủ trưởng, điều này khiến viên cảnh sát hết sức quan tâm. Tổng cục trưởng cũng đích thân gọi điện tới hỏi thăm.

“Thủ trưởng Cố, đây có phải là cố ý trả thù không?”

Cố Thành Kiêu hiểu ý của Cục trưởng, đáp: “Có lẽ không phải. Nếu phải, bọn chúng tuyệt đối sẽ không để người sống sót. Huống hồ, hiện tại vẫn còn điều tra, bọn chúng sẽ không có cơ hội trà trộn, cũng như không có lá gan đó.”

“Không phải là tốt rồi, chúng tôi chỉ sợ ngài gặp nguy hiểm”

“Tôi vừa kiểm tra camera hiện trường, là một đám thanh niên, tổng cộng 15 tên”

“Có camera thì dễ theo dõi, không được để tên nào chạy thoát”

Đã có Cục trưởng đốc thúc, viên cảnh sát thụ lý vụ án không dám chậm trễ, rất nhanh tóm được mấy tên, sau đó quăng lưới bắt trọn cả bọn.

Bên này Lâm Thiển vẫn chưa tỉnh, bên kia đã phá án xong.

Đây là một màn trả thù có chủ ý nhưng không liên quan đến Cố Thành Kiêu, là do Lâm Thiển tự mình gây họa.

Đám thanh niên này là do Uông Dương thuê tới, mà bản thân Uông Dương vẫn đang dưỡng thương trong khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện đa khoa quân khu.

Theo điều tra, chân trái của Uông Dương quả thật là do Lâm Thiển đánh gãy lúc trước, là đánh gãy đấy!

Cố Thành Kiêu xem bản tổng hợp điều tra do cảnh sát cung cấp, sắc mặt cực kỳ khó coi, tâm trạng cũng hết sức phức tạp.

Anh tưởng Lâm Thiển chỉ nghịch ngợm mà thôi, đâu biết cô có thể gây ra họa lớn như vậy, đánh gãy chân người ta, thật là.

Quan trọng hơn cả, Uông Dương là con trai độc nhất của Uông Hải Thành, người giàu có nhất thành phố B. Lịch sử làm giàu của Uông Hải Thành vẫn là một dấu chấm hỏi to tướng. Phía chính phủ nói ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng tin đồn chung quanh đều ám chỉ ông ta buôn lậu thuốc phiện, sau khi kiếm được nhiều tiền đã tẩy trắng. Về sau nữa ông ta xây dựng rất nhiều bệnh viện trường học làm từ thiện.

Nhà họ Uông là dòng họ thương nhân rất được coi trọng ở thành phố, Lâm Thiên lại đánh gãy chân đứa con độc định nhà người ta. Chỉ điểm này thôi, Cố Thành Kiêu cũng bội phục cổ rồi.

Nhưng bội phục không có nghĩa là đồng ý.

Trời hừng sáng, bên ngoài không khí cuối thu dễ chịu, ánh mặt trời rực rỡ lướt qua song cửa, chiếu vào phòng, làm cho căn phòng trở nên vô cùng ấm áp.

Trán Lâm Thiển dán gạc vuông, chưa kể mặt mũi bầm dập, cô cứ như vậy mà ngủ thiêm thiếp. Đúng vậy, bác sĩ nói cổ chỉ bị chấn động não nhẹ, các vết thương nhỏ khác không đáng lo.

Suốt đêm Cố Thành Kiêu không chợp mắt, lo lắng, nghi hoặc, tức giận, bất lực, tất cả đều ghi rõ lên mặt. Râu trên cằm trên mép lún phún xanh càng tăng thêm nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.

“Ui da...”. Cuối cùng cũng đã tỉnh, cô cố mở mắt ra, hai hốc mắt sưng tấy, mí mắt như nàng ngàn cân, càng cố mở càng đau muốn chết.

Nhưng khi mắt cô chạm vào người đàn ông lạnh lùng kia, cố nén cơn đau xuống, ra vẻ như không có gì: “Hì hì, chào buổi sáng

Cố Thành Kiêu nhìn cô, châm chọc, “Còn cười được, xem ra bị thương vẫn còn nhẹ”

“Đau hả?”

“Không đau, không đau chút nào.”

Vịt chết mạnh miệng, Cố Thành Kiêu tức giận nói: “Con muốn đánh nhau nữa không?”

Tự biết đuối lý, Lâm Thiển hiếm khi không giận dỗi, ngắm nghía xung quanh. Đây là phòng bệnh viện mà, chắc Cố Thành Kiêu đã trồng cổ cả đêm.

“Không cần anh quan tâm tôi” Cô bỗng trở nên cố chấp: “Tôi tự giải quyết xong rồi”

Tự giải quyết xong rồi? Cái cô gọi giải quyết xong, chính là đánh nhau một trận?

Cố Thành Kiêu kéo ghế, ngồi xuống nghiêm chỉnh, thong thả nói: “Tôi không muốn quản, cũng không cần phải quản”

Lâm Thiển thẩm thở phào, cô nằm trên giường, cử động tay chân, mỗi khối cơ bắp trên người đều cảm thấy đau nhức. Cô cụp mắt suy nghĩ, không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Cô cũng sĩ diện, cũng có tự trọng, không muốn bị anh nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của mình.

“Tôi không sao, anh bận thì cứ đi đi” Cô hạ lệnh đuổi khách, tỏ ra ung dung.

Lúc cô buông lỏng cảnh giác, Cố Thành Kiêu đột nhiên báo cho cô biết: “Cảnh sát đã phá án, mười lăm tên thanh niên kia đều bị bắt, hơn nữa chúng đều đã nhận tội”

“Hả?” Lâm Thiển sợ tới mức mặt mày biến sắc, giãy giụa muốn ngồi dậy, gương mặt vốn bị thương càng thêm thể thảm, sốc thực sự, “Hả... Chuyện gì đã xảy ra?”

Cố Thành Kiêu không nỡ nhìn, nhấn vai áp cổ xuống giường, nghiêm khắc giáo huấn: “Em nằm đàng hoàng cho tôi!”

“Câu này có lẽ tôi phải hỏi em, chuyện gì đã xảy ra với em?” Cảnh sát cho anh xem camera giám sát hiện trường. Lâm Thiên, một cô gái đối mặt với mười lăm tên du côn không chút sợ hãi, nói lên là lên, khoa tay múa chân, đánh chừng mười phút đồng hồ vẫn vững vàng không ngã.

May mà có người dân nhiệt tình kịp thời báo cảnh sát.

May mà cảnh sát trật tự đến kịp lúc.

May mà, bọn chúng không làm gì khác với cô.

Cố Thành Kiêu vừa nghĩ đến đoạn clip kia đã thấy sợ, bao nắm đấm rơi xuống người cô, bao cú đá đạp lên người cố. Một người đánh sao lại cả đám đông, cơ thể là máu là thịt, làm sao không đau?

Huống hồ, cô chỉ là một cô bé thân hình mảnh mai.

Tuy cô bị trọng thương nhưng đám thanh niên kia cũng không nguyên vẹn. Anh gặp được vài tên bị thương mặt mũi bầm dập không kém phải nhập viện sau khi bị cảnh sát tóm trọn.

“Lâm Thiển, không ngờ lá gan em lớn đến vậy?

“Nếu chuyện đã bị lộ, tôi đây không khiêm tốn nữa. Lúc ấy, nếu không phải tôi bị trượt chân thì chưa chắc đã bị đập trúng gáy”

“...” Chẳng biết khiêm tốn là gì.

“Bọn chúng là một đám vô công rồi nghề, tôi vốn không để vào mắt. Lúc ấy tôi nói, có thù, có oán gì, cho dù ai thua ai thắng đều xóa bỏ hết. Tôi lười lý luận với bọn họ, dùng vũ lực để giải quyết, đỡ tốn nước bọt”

“...” Hóa ra em là một Lâm Thiển như vậy, mặt Cố Thành Kiêu hết xanh lại đen.

Lợn chết không sợ nước sôi, thái độ hiện tại của Lâm Thiển đã kém rồi, không sợ kém hơn nữa, cô nói: “Khiến anh mở mang tầm mắt thật ngại, dù anh chấp nhận hay không thì đây chính là con người thật của tôi”

Một đêm xảy ra bao chuyện, Cố Thành Kiêu vừa lo giải quyết sự việc, vừa lo cho Lâm Thiển. Đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng thái độ chẳng thèm ngó ngàng này của cô khiến anh cảm thấy tức giận.

“Em không sợ à?”

“Tại sao phải sợ? Tôi nói sợ bọn chúng sẽ tha cho tôi sao?”

“Em không thấy nguy hiểm ư? Em là con gái cơ mà!”

“Con gái thì sao? Con gái đầu có kém con trai? Hơn mười tên con trai bọn chúng còn không bằng một đứa con gái như tôi”

“...” Kìm nén hồi lâu, Cố Thành Kiêu liên tục tự nhủ, không thể dạy dỗ cổ như huấn luyện chiến sĩ trong quân đội, anh phải hết sức mềm mỏng hướng dẫn từng bước. Nhưng cô thị, khua môi múa mép như lò xo, không hề nhận ra sai lầm của mình.

“Anh đừng có trùng tôi, anh quản tôi không được đầu, anh thấy phiền thì biến đi” Mặc dù Lâm Thiển bị thương nằm đó, nhưng vẫn hất cằm, ngạo mạn nói: “Nếu làm anh tức quá bị thương, tôi sẽ không chịu trách nhiệm”

Cố Thành Kiêu bỗng đứng phắt dậy, nhẫn nại đã đến cực hạn.

Khi anh đang định mở miệng răn dạy thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, cùng với đó là giọng đàn ông a dua nịnh hót vang lên: “Thủ trưởng Cố, tôi là Uông Hải Thành. Tôi dẫn thằng khốn nhà tôi đến mặc cho ngài xử lý đây”
Chương trước Chương tiếp
Loading...