Quyền Thế Hôn Sủng

Chương 22: Không đến mức bụng đói ăn quàng



Cố Thành Kiêu nghiêm túc tiến lại gần cô, trịnh trọng cảnh cáo: “Tôi cho em cơ hội cuối cùng”

Giọng nói này, ngữ điệu này, Lâm Thiển không rét mà run, chỉ có thể thành khẩn để bảo toàn tính mạng: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi chỉ là không cẩn thận đánh gãy chân của Uông Dương mà thôi. Nhưng chính hắn phạm pháp giúp Nam m đánh tôi, dĩ nhiên tôi phải chống trả. Hắn đánh không lại nên tìm thêm người tới đánh tôi, vì vậy mới ra cơ sự như bây giờ, híc... phù...”

Cô thở hổn hển, hỏi lại: “Anh nghe hiểu chưa?”

Cố Thành Kiêu đã sớm hiểu rõ ngọn ngành. Anh vốn coi thường kiểu mâu thuẫn sân trường giữa nam sinh và nữ sinh này, chỉ muốn nhân cơ hội để Lâm Thiển hiểu chuyện mình gây ra ngây thơ và ngu xuẩn đến mức nào.

Anh lạnh lùng nhìn cô, cặp mắt như phủ một lớp sương mù, khiến người ta lập tức có cảm giác nhiệt độ giảm xuống vài tầng, cũng khiến Lâm Thiển vô thức kéo cao chăn lên, cho đến khi trùm kín mắt.

Có một vài người có khí thế bức người. Một Lâm Thiển hùng hổ trước đám côn đồ, không chút yếu thể quần nhau với mười mấy thanh niên thể nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thành Kiêu. Cô thừa nhận cô sợ anh.

Sợ anh nổi cơn điên, sợ anh tức giận, sợ anh đánh người.

Nhưng, cô sợ hơn cả, là anh thất vọng về cô.

“Che cái gì, có mặt mũi đánh nhau, không có mặt mũi gặp người à?” Cố Thành Kiêu giơ tay kéo chắn xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi liên tục, vô cùng đặc sắc.

Lâm Thiển trả lời lí nhí, “Vâng, đúng là không còn mặt mũi...”

Cố Thành Kiêu nghiêm nghị khiển trách: Sau này gặp chuyện có thể tìm tối trước được không? May mà người ta cấp báo cảnh sát, nếu không hậu quả sẽ khôn lường. Em ngây thơ tưởng mình mình có thể đánh thắng bọn họ ư?”

“Vâng” Giọng tuy nhỏ nhưng niềm tin không hề nhỏ.

Cố Thành Kiêu thở dài, “Não ngắn như em, bị đánh là đáng đời”

“Tôi cũng biết nắm tình hình chứ. Nếu bọn chúng đều là những tay có võ, chắc chắn tôi sẽ bỏ chạy, tội gì chịu thua thiệt. Nhưng thấy bọn chúng chỉ là một đám bất tài, cho nên tôi mới dám đánh”

“... Em còn nói lý được à?”

“Không phải là đánh nhau sao? Tôi quen rồi”

Cố Thành Kiêu bỗng đứng phắt dậy, giận dữ quát to: “Một cô gái như em suốt ngày chỉ biết đánh đấm thì còn ra thể thống gì?! Sau này nếu để tôi biết, tôi sẽ giết em!”

Lâm Thiển run rẩy mím chặt mối. Trước nay Lâm Thiển không hề sợ thế lực ác, thể sẽ chiến đấu tới cùng. Nhưng cô không dám coi thường câu “tôi sẽ giết em” của Cố Thành Kiêu. Cô nghĩ anh thật sự muốn lấy mạng mình.

Cố Thành Kiêu cũng ngẩn ra hai giây. Ba anh thường áp dụng cầu này với anh, mà anh thì chưa từng để ý tới. Liên tưởng tới lúc ba nổi gân xanh nói ra câu này và mình vừa rồi, anh liền cảm thấy hối hận.

Một người sợ hãi, một người hối hận, không khí giữa hai bên bỗng dưng lúng túng đến cực hạn.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, là bà nội đang sốt ruột chạy đến, vừa vào cửa liền kêu lên: “Tiểu Thiển, thằng chắt đích tôn của bà không sao chứ?... Ôi trời ơi, mặt mũi cháu sao lại thành thế này?” Bà nội suýt ngã quỵ, may mà có Cố Thành Kiêu đỡ lấy: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, A Thành?”

Lâm Thiển ngây ra như phỗng, dù sao cũng đã nằm trên giường, không bằng giả chết.

Cố Thành Kiêu đỡ bà cụ đang đứng không vững, an ủi: “Bà nội ngồi xuống đi đã, đừng vội”

“Làm sao không vội cơ chứ, bà ở nhà cả đêm không ngủ được.”

“Là do... là do... một đám thanh niên lêu lổng uống rượu gây chuyện, vô tình làm cô ấy bị thương”

“Vô tình bị thương?” Bà nội kinh hãi.

Lâm Thiển đang hóa đá cũng kinh ngạc không kém.

“Đã bắt được toàn bộ bọn chúng, hai nhóm đánh nhau, uống say đầu óc mơ màng, đánh luôn cả người dân hóng hớt xung quanh. Bà nội, chúng cháu còn trẻ, sau này sẽ có con”

Mắt bà cụ thoáng ửng đỏ, bà đã sống đến từng tuổi này, con cháu cố gắng không ngừng không để bà phải lo lắng. Kể từ khi ông bạn già qua đời, đã nhiều năm rồi, bà chưa gặp phải chuyện gì thực sự đau lòng cả. Nhưng lần này, đây là chuyện mà bà luôn khắc khoải mong chờ, cho nên nỗi đau quả thật không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng bà cụ hiểu, không còn đứa con, đau đớn nhất chính là người mẹ.

“Ôi, Tiểu Thiển đáng thương, vô tội! A Thành, cháu bảo cảnh sát, nhất định phải nghiêm trị đám côn đồ đó.”

“Vâng” Cố Thành Kiêu cũng rầu rĩ gật đầu.

Lâm Thiển đang bị thương, không biết ứng phó thế nào, quyết định quay lưng giả bộ ngủ.

Bà nội thấy có như vậy, còn tưởng cổ quá đau lòng, liền hết lời an ủi: “Tiểu Thiển, đừng quá buồn, dù sao đứa bé cũng mất rồi, cháu đau buồn sẽ tổn hại đến sức khỏe. Cháu gái, cháu yên tâm đi, có bà ở đây, sẽ không ai bắt nạt cháu, sẽ không ai dám đuổi cháu ra khỏi nhà họ Cố đầu”

Dưới sự khuyên nhủ của Cố Thành Kiêu, rốt cuộc bà cụ cũng đồng ý về nhà trước, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Lâm Thiển ngủ suốt một đêm giờ không buồn ngủ nữa. Cô len lén nhìn Cố Thành Kiêu, thấy anh đang ngồi dựa trên ghế sofa, nhắm mắt lại, không biết đã ngủ hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Lâm Thiển từ từ ngồi dậy, cơ thể như một cỗ máy hỏng lâu năm, nhúc nhích khó khăn.

Cũng may là còn có thể cử động, cổ tự phục mình mạng lớn.

Cố Thành Kiêu là người có ý thức cảnh giác cao, chỉ cần động tĩnh nhỏ liền mở choàng mắt. Thấy cô đang ngồi chật vật bên mép giường, lên không được, xuống không xong, anh vội vàng tới đỡ cô.

“Đã ra nông nỗi này còn muốn quậy gì nữa hả? Em không thể nằm yên trên giường được sao?”

Lâm Thiển bất lực cười gượng: “Tôi muốn xuống đi xì xì”

“Nói tiếng người”

“Con người có ba việc gấp”

“...” Cố Thành Kiêu lúng túng, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, sau đó nhanh nhẹn bề ngang cố lên.

“Á, này, anh làm gì thế?”

Cố Thành Kiêu rủ mắt nhìn cô, chất vấn: “Tôi có thể làm gì với em?”

“Anh có thể làm nhiều chuyện. Đừng tưởng tôi không biết anh hôn trộm tôi nhé”

Câu này như sét giáng xuống người Cố Thành Kiêu, cơ thể cao lớn khựng lại, cứng đờ tại chỗ.

Cảm giác ấy như ngày bé làm chuyện xấu, tự cho là che giấu rất giỏi, thực ra đã bị người ta phát hiện từ lâu.

Nhưng Cố Thành Kiêu là người từng trải, chút chuyện nhỏ này không thể làm khó anh, chỉ lúng túng hai giây là thôi.

“Yên tâm, tôi không đến mức bụng đói ăn quàng” Anh bước dài ôm cô vào nhà vệ sinh đơn trong phòng bệnh, sau đó lịch sự lui ra ngoài cửa chờ.

Lâm Thiển vẫn đang suy nghĩ ý tứ trong câu nói của anh, chợt liếc nhìn mình trong gương, “Ổi!” một tiếng rõ to.

Khó trách anh nói vậy, bộ dạng hiện tại của cổ nhìn xấu hơn quỷ, đến cô còn thấy khó coi, huống hồ là anh.

Cây cần vỏ, người cần mặt, tuy ngày thường Lâm Thiển hấp ta hấp tấp nhưng vẫn coi trọng hình thức. Cô nhìn mình trong gương, càng nhìn càng tức.

Mấy phút sau, tiếng xả nước còn chưa vang lên, cánh cửa đã bật mở: “Thằng hèn Uông Dương nằm ở phòng bệnh nào? Bà đây muốn tìm nó tính sổ!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...