Quyền Thế Hôn Sủng

Chương 72: Ai gọi điện thoại trước người đó là chó con



Cố Đông Quân đột nhiên hỏi: “Dạo này Thành Kiều bận lắm phải không?”

“Dạ, đã một tháng anh ấy chưa về nhà rồi, ai biết anh ấy đang ở chân trời hay góc bể nào, lại chẳng cho em hỏi.”

Cố Đông Quân hơi nhíu mày, “Cũng không nói bao lâu về à?”

“Dạ không, anh Cả tìm anh ấy có việc hả?”

“Nó về anh sẽ liên lạc với nó”

“Da.”

Lâm Du vẫn không dám mở miệng nói chuyện. Thứ nhất là vì cô bị dọa sợ, thứ hai, miệng đầy mùi đậu hũ thối, biết thế không ăn rồi.

Sau khi Cố Đông Quân xác định Lâm Du không bị gì thì anh mới bỏ đi. Anh còn nhiều việc phải làm.

Lâm Thiển nhìn ánh mắt Lâm Du lưu luyến không rời, nhịn không được bật cười nhạo, “Này, nhìn trúng anh Cả hả?”

Lâm Du liếc Lâm Thiển nói: “Hai ta nên tuyệt giao, chị đắm mình sa đọa biết bao nhiêu mới cùng em náo loạn?”

Lâm Thiển nghẹn cười, đây rõ ràng bị nói trúng tim đen mà ngại thừa nhận nên lảng sang chuyện khác. Cô quá hiểu bà chị này, “Được thôi, bây giờ hai ta chính thức tuyệt giao. Ai không cắt đứt được người đó là cháu nội, ai gọi điện thoại trước người đó là chó con”

“Xi, không biết lần này ai gọi ai trước đây”

Lâm Thiển lại rất vui vẻ, nói ngay: “Bà nội, bà nội tốt của cháu, cháu là chó con được chưa? Bà nội muốn nghe, cháu kêu cho bà nghe, gâu gâu gâu!”

“...” Lâm Du vừa bực vừa điên, “Lâm Thiển, đừng nói chuyện với chị!”

“Được, vậy em chẳng lãng phí nước miếng, nước miếng em quý hơn vàng”

“Em...” Lâm Du giận điên giơ chân đá cô em, “Có giỏi thì em đừng chạy”

“Em không giỏi, em liền chạy” “Em đứng lại đó!” Lâm Du giống như được bơm máu gà, đang lúc nghỉ ngơi mà lại triển khai truy đuổi Lâm Thiển điên cuồng. Lâm Thiển vừa chạy vừa nói: “Chu choa, có thể chạy có thể nhảy xem ra chẳng sao cả. Em biết chị giả vờ suy nhược trước mặt anh Cả nè, còn bảo không nhìn trúng người ta?”

“Em câm miệng ngay!” Lâm Du quả xấu hổ, thật muốn xé rách cái miệng thối này.

“Nhìn trúng thì nhìn thôi, sao không thừa nhận? Em có thể giật dây giúp chị đấy, thần lại càng thân, tốt biết bao!”

Lâm Du đuổi theo thở dốc, chống eo chỉ vào cô em: “Em đừng có lộn xộn, chị cảnh cáo em”

Lâm Du thở dài cười cười, “Được rồi, được rồi, không chắc chị nữa là được chứ gì. Giờ chị sao rồi, đi bệnh viện hay đi chỗ khác chơi, hay muốn về?”

“Về nhà về nhà” Gặp phải chuyện thế này, Lâm Du đầu còn hứng thú đi dạo nữa. Mùi đậu hũ thối đẩy cả miệng, cổ hối hận chết đi được. Có thể cả đời cũng không đụng vào đậu hủ thối nữa.

Hồi đó, cô chỉ biết thành phố B có vị thị trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng thị trưởng là ai, bộ dạng ra sao, cổ chả biết tí ti nào.

Bọn trẻ bây giờ chỉ quan tâm ai với ai có tai tiếng, ai với ai quay cảnh giường chiếu, ai đi quan tâm thị trường là tên nào.

Giống như Lâm Thiển vậy đó, Cố Thành Kiêu nổi danh thế, trước khi gặp gỡ, nó cũng chẳng biết anh ta là ai, vai vế như thế nào.

Lâm Du về nhà liền nhốt mình trong phòng, ôm di động tìm kiếm thông tin liên quan đến Cố Đông Quân. Đáng tiếc trên mạng chỉ có tin anh tham gia hội nghị hoặc hoạt động gì đó, chứ không có những thông tin liên quan đến cá nhân.

Chẳng lẽ phải tìm con nhóc xấu xa Lâm Thiển đó à? Chẳng lẽ phải bị nó cười sao? Không được không được, cô tuyệt đối không đi tìm con nhóc đó đâu, ai tìm trước người đó là cháu nội!

Chạng vạng, Lâm Thiển đang ăn cơm, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lâm Du.

“Này, bà nội, cháu nhỏ muốn nhờ bà một chuyện”

“Phụt...” Lâm Thiển vừa nghe giọng điệu nũng nịu của người đầu dây thì phun sạch thìa canh vừa uống.

Tiểu Linh vội đưa khăn giấy cho cô, “Thiếu phu nhân, uống từ từ thôi.”

“Cám ơn chị, không sao đâu.” Lâm Thiển sặc không kịp thở nhưng trong bụng lại vui như điên, “Khụ khụ khụ, cháu ngoan, tìm bà nội thân ái của cháu có chuyện gì không?”

“Hì hì hì, thiếu phu nhân, Cố thiếu phu nhân, cậu Thiển à, chị ơi, nhờ chị giúp giùm một chuyện”

Ngay cả tiếng chị cũng đã gọi, Lâm Thiển cười mắng, “Cút đi, nói nhanh để bà còn ăn cơm nữa”

Vì thế Lâm Du ngượng nghịu nói: “Còn có thể là chuyện gì chứ, không phải về vị anh Cả nhà em chứ là gì. Người ta cứu chị một mạng, chị nên mời người ta ăn một bữa để tỏ lòng cám ơn, đúng không?”

“Nến, phải mời chứ, em sẽ lo vụ đó.”

“Cám ơn nha... À phải rồi, nghe ba mẹ bảo muốn tổ chức đại thọ 70 cho ông nội, em đi không?”

Lâm Thiển nhìn tấm thiệp mời ở góc bàn, Thành Để đã nhận được thiệp rồi, cô đang do dự có nên đi hay không.

“Lần trước, em về thăm ông, ông vui vẻ lắm. Đã lâu em không về rồi, cả ngày ông luôn nhắc tới em. Hơn nữa giờ cũng được nghỉ rồi, em không đến chắc chắn ông rất buồn đấy”

“Được rồi, được rồi, em đi thì được, nhưng Cố Thành Kiêu đi công tác vẫn chưa về, chắc không thể đi được đâu.”

“Em đến là được rồi, ông nội chắc chắn rất vui”

Cúp máy, Lâm Thiển thở dài. Thật ra cô không hận hai bác đến thế đâu. Nếu không phải họ vô tình vô nghĩa, cô cũng không gả cho Cố Thành Kiêu. Chỉ là, mỗi lần nhớ đến chuyện đó, cô lại lạnh cả lòng.

Đúng lúc này, người giúp việc ngoài cửa thông báo, “Thiếu phu nhân, thiếu gia về rồi.”

Lâm Thiển sáng mắt, buồn bã trong lòng bỗng chốc hóa hư không, tâm trạng kích động khó nói thành lời. Cô vội vàng buông đũa, tung tăng chạy ra ngoài.

Trời đã mờ tối, gió lạnh thấu xương gào thét, lớp tuyết đóng thành tầng trên mặt đất, nhưng cũng chẳng ngăn được tấm lòng rực lửa của Lâm Thiển.

Cố giống như chim non vui vẻ, vốn chẳng biết lạnh là gì.

Xe việt dã quân dụng hầm hố khí phách chạy vào sân, đỗ ở cổng lớn. Cửa mở, Cố Thành Kiêu một thân quân phục đẹp trai bước xuống.

Trong gió đêm sương lạnh, mắt Cố Thành Kiêu sáng quắc nhìn bóng dáng bé nhỏ chạy như điên về phía anh. Anh ngầm hạ người xuống, dang tay, tạo tư thế chữ đại mà nghênh đón cô.

Lâm Thiển nhảy phốc lên, bổ nhào vào lòng anh, đôi tay vòng lấy cổ anh, hai chân quấn chặt thắt lưng anh.

Cố Thành Kiêu hơi ngửa ra sau do quán tính, cảm thán, “Trời ạ, sắp biến thành heo rồi.”

Lâm Thiển toét miệng gào lên, “Cả người heo đều là bảo vật, cám ơn ông lớn quá khen”

Cố Thành Kiêu trưng cô, đây là cảm ơn anh thật hay mắng anh hả? Nhưng, anh vẫn luôn mỉm cười, cúi đầu hôn cô, miệng nhỏ này vẫn ngọt thế đấy.

Thời tiết quá lạnh, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, như đang thở ra màn sương trắng vào mặt đối phương. Cố Thành Kiêu ôm lấy cổ chạy nhanh vào nhà.

Quản gia và người giúp việc đều sững người nhìn theo, đây là thiếu gia của bọn họ sao?

“Ăn cơm chưa?”

“Chưa”

“Đúng lúc, em cũng mới ăn. Sao không nói sớm với em là anh sẽ về nhà chứ?”

“Để em vui mừng đột ngột mà. Sao, đủ ngạc nhiên không?”

“Ha ha ha, đủ đủ đủ”

Người giúp việc liền mang cơm nóng hổi nổi lên, phòng bếp thì vội vàng xào thêm vài món. Cố Thành Kiêu phong trần mệt mỏi, vừa đen lại vừa gầy. Nhưng dù thay đổi thế nào thì anh vẫn có sức hút như xưa. Lâm Thiển nhìn anh, cắn đũa cười ngẩn ngơ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...