Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 55-2: Anh độc chiếm (2)



Editor: Puck -

“Tiểu thư ngài lần này hiểu lầm rồi, lần này không có thiết bị định vị.” Lý Thắng kiên quyết phủ nhận.

“Thật sao?” Lâm Hi đặt ly trà xuống, châm chọc cười nói.

“Đúng, tiểu thư.” Lý Thắng gật đầu như băm tỏi, cố gắng không để Lâm Hi hiểu lầm.

“Đúng là càng ngày càng biết nói dối rồi.” Lâm Hi bước lên cầu thang, Lý Thắng ngưng cười phía sau, cô cũng không nhìn tới.

Mở tủ treo quần áo ra, thấy quần áo rực rỡ muôn màu, cô đảo đôi mắt linh khí, suy nghĩ một chút vẫn mở túi hành lý ra, bỏ quần áo nhìn trúng vào bên trong. Quét mắt một vòng đồ trang điểm gì đó trên bàn, cô cũng tùy tiện chọn vài thứ bỏ vào.

Nằm ở trên giường, Lâm Hi nhắm mắt lại suy tư.

Tiền có, chỗ ở không tìm được. Theo thái độ của Quyền Hạo với cô, phát hiện cô không tháy, không thể không lật chuyển cả đế đô, cho nên cô không thể tiếp tục lưu lại đế đô, không ở lại đế đô, vậy đi đâu thì tốt nhỉ?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn cảm thấy rời đi trước rồi nói. Chờ thêm vài năm, Quyền Hạo không có cảm giác với cô thì cô lại trở về.

Lý tưởng rất đầy tràn, thực tế cũng rất có cảm giác chân thực, khi cô đang suy nghĩ đến mê mẩn thì Quyền Hạo mở cửa phòng ngủ của cô ra. Thấy cô từ từ nhắm mắt nằm ngang trên giường thì anh cho rằng cô ngủ thiếp đi, rón rén đi tới bên cạnh cô, lấy chăn ra chuẩn bị đắp lên người cô.

Khoảnh khắc mở mắt ra, cô nhìn thấy Quyền Hạo, lật người ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, hiện lên mới bốn giờ chiều, cau mày hỏi, “Anh làm gì thế?” Lúc này, còn chưa tới giờ anh tan việc, sao trở lại?”

“Tỉnh chưa?” Quyền Hạo vuốt ve đỉnh đầu của cô, cưng chiều hỏi.

“Đây không phải nói lời vô nghĩa sao?” Lâm Hi trừng mắt lạnh, tức giận nói.

Quyền Hạo ngồi ở bên cạnh cô, đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho cô, “Hi nhi, anh nói với em một chuyện.” dfienddn lieqiudoon

Lực tay của anh vừa đúng, bắp thịt hơi cương cứng của cô được xoa bóp vô cùng thoải mái, trong lúc nhất thời, cô cũng không để cho anh cút đi, “Chuyện gì?” Mới vừa nói xong, cô liền không nhịn được nghĩ ngợi lung tung, sẽ không phải chuyện gì kỳ quái chứ?

“Em và cha mẹ em đã ba năm không gặp mặt, anh nghĩ, đúng lúc này để cho mọi người gặp mặt.” Ở trong công ty anh vẫn luôn nghĩ, đúng như mẹ anh nói, bây giờ Hi nhi còn nhỏ, không thể nhanh kết hôn với cô như vậy, người có thể thuyết phục cô và anh cùng nhau cũng chỉ có loe que vài người, như vậy lần này anh có thể mượn vợ chồng nhà họ Lâm trở thành trợ lực cho mình.

Có tốt như vậy sao? Lâm Hi không khỏi hoài nghi, “Thôi đi, anh có lòng tốt bụng như vậy sao?”

“Hi nhi, em cứ không tin anh như vậy sao?” Cánh môi của anh lại gần bên tai cô, trong tiếng nói mơ hồ có chứa chút buồn bã.

Tin tưởng! Lâm Hi quay đầu lườm trắng mắt Quyền Hạo đang khoe mẽ, “Tiếp tục bóp.” Ghét Quyền Hạo là một chuyện, có thể hưởng thụ lại là một chuyện khác, cô cũng không ngốc đến khiến cho cu li này rời đi.

Bóp da thịt trắng nõn cách quần áo thật mỏng của cô, khóe môi anh vẫn giữ nụ cười nhạt, đầu ngón tay như vô tình hay cố ý vuốt ve cần cổ của cô, giống như cảm nhận được một dòng điện đánh vào trong lòng anh, tê tê dại dại, cực kỳ thoải mái.

Ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, Lâm Hi nghĩ tới thời gian ba năm trước khi vừa mới sống lại, “Ba năm trước đây, anh cho cha mẹ tôi chỗ tốt gì? Khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện rời khỏi thiên triều.” Nói đến cha mẹ của tôi, cô rất kỳ cục, đời này cũng là lần đầu tiên cô nói như vậy.

“Cũng không có cho chỗ gì tốt, chỉ cho chút tiền, lại làm thủ tục di dân cho bọn họ.”

“Anh thật đúng là rộng rãi.” Cha mẹ của thân thể này, cô không có tình cảm gì, ba năm qua đi, nói thế nào cũng hơi lúng túng. Chờ một chút, nếu như vợ chồng nhà họ Lâm trở lại, chẳng phải làm trở ngại kế hoạch rời khỏi nhà họ Quyền của cô. Không được, suy nghĩ ra chút biện pháp mới được. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Khi nào bọn họ trở lại?” Cô hỏi dò.

“Mấy ngày nữa sẽ trở lại, Hi nhi vui mừng không?” Mười ngón tay của anh đấm bóp thay cô bắt đầu không yên phận, ngón trỏ luồn vào trong áo, tiếp xúc thân mật với da thịt như gốm sứ của cô.

Lâm Hi kêu to một tiếng hỏng bét trong lòng, cau mày nghĩ tới đối sách, cô cũng không chú ý tới mười ngón tay của anh càng ngày càng tiến vào trong thân thể cô. Tuy rằng là mùa đông, nhưng bên trong phòng có hệ thống sưởi, cô rất tùy ý mặc một chiếc áo mỏng cổ tròn, chính là bởi vì cổ tròn nên tạo cơ hội cho anh sàm sỡ cô.

Nên làm cái gì? Đi cho xong việc? Hay diễn một tuồng kịch với vợ chồng nhà họ Lâm rồ đi?

Đây là một đề khó, trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Hi cũng không biết nên làm sao mới phải.

Lúc này, tay của Quyền Hạo đã chuyển đổi trận địa, đôi tay xuyên qua áo, vuốt eo cô. Cảm xúc tinh tế, anh gần như muốn đắm chìm, cằm khẽ tựa vào trên vai cô, mặt ma sát với mặt cô, đôi tay càng lúc càng đi lên.

Đã hưởng qua mùi vị da thịt cô, trong lòng anh vẫn nhớ nhớ kỹ cô, hiện giờ có cơ hội ăn đậu hũ, khẳng định dùng sức ăn. Bụng truyền đến một luồng nhiệt, anh không khỏi khẽ cắn môi dưới, cảm giác vuốt ve da thịt cô quá tốt đẹp, anh không nỡ dừng lại.

Lâm Hi lấy lại tinh thần, phát hiện trên eo nhiều hơn một đôi bàn tay đang tác quái, cô nổi giận: “Quyền Hạo.”

Cơn tức giận của cô, làm tỉnh lại không ít lý trí của anh. Hai tay của anh không dừng lại, tiếp tục cảm nhận cảm cảm xúc tốt đẹp này, môi mỏng hôn nhẹ lên gương mặt mềm mại của cô, giọng hơi khàn khàn kêu lên, “Hi nhi.”

Hai người đã tạo thành một tư thế cực kỳ mập mờ, coi thường vẻ giận dữ của Lâm Hi, nhìn lại hai người, thật ra thì có thể cho rằng hai người này đang ở khúc dạo đầu gì kia. di3n~d@n`l3q21y"d0n

Anh nhanh tay túm được hai tay của cô, gương mặt tuấn tú vẫn dán gần mặt cô, “Hi nhi, hôm nay là mười lăm đấy.” Theo thời gian trôi qua, trống không và đau đớn trong lòng anh càng ngày càng rõ ràng, tiếp xúc thân mật với cô, anh rất thoải mái, thoải mái không muốn buông cô ra.

Mười lăm cái gì? Không giải thích được, hôm nay là mười lăm âm lịch, nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô.

Đơn thuần đo sức, cô thật sự không sánh được bằng anh, cũng không có cách nào.

Cả người cô bị anh giam cầm ở trong lòng, cô giãy giụa không được, chỉ có thể nói rồi, “Quyền Hạo.”

Có đôi lời nói, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bây giờ nghĩ lại, những lời này tuyệt đối ngầm trào phúng phần lớn đàn ông. Mà Quyền Hạo có lòng này, nhưng bây giờ tuyệt đối không dám, bởi vì anh sợ cô hận anh. Vừa nghĩ tới cô sẽ hận anh, máu toàn thân anh liền chảy ngược, anh không đánh cuộc được hậu quả như thế, chỉ có thể ăn chút đậu hũ sàm sỡ một chút vào hiện tại, dù sao hai mươi lăm năm làm hòa thượng, thấy người yêu, cũng sẽ sinh tâm lý ăn đậu hũ.

“Hi nhi, ngoan.” Mặc dù nghĩ đến cô có thể sẽ tức giận giống như ngày hôm qua, nhưng lòng háo sắc nổi lên, anh vẫn suy nghĩ muốn ăn đậu hũ.

“Ngày hôm qua liền chơi trò chơi này, anh không ngán à?” Kiếp trước cô trải qua không ít tình hình, hưởng thụ mùi vị trong đó không ít, ba năm qua cô không dính thịt, cũng có vẻ thanh tâm quả dục *. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, một trong những điểm mẫn cảm của cô đều ở bụng, ngày hôm qua bị anh vuốt ve một cái, dưới sự phẫn nộ cô thiếu chút nữa đã động tình, may mà anh kịp thời ngừng lại, bằng không tiếp theo xảy ra, cô tuyệt đối đấm đất. Đối với cô mà nói, phản ứng sinh lý và phản ứng tâm lý hoàn toàn không liên quan đến nhau, nên hưởng thụ hay muốn hưởng thụ, nhưng bây giờ anh lại chơi chiêu này, cô không khống chế được cảm xúc, quả đấm thẳng vào mặt anh, ai cho anh ăn đậu hũ của cô!

(*) thanh tâm quả dục: Sống trong sạch không ham muốn

“Cả đời cũng sẽ không ngán.” Anh khẽ cười nói.

“Khốn kiếp.” Cô mắng to.

Giam cầm cô từ phía sau lưng chính là có một chỗ xấu, anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô. dieendaanleequuydonn

Cánh tay của anh cứng rắn như sắt thép, cô gỡ không ra.

Đột nhiên, vành tai của cô truyền đến cảm giác nhiệt độ thấp, hơi sửng sốt, cô rõ ràng cảm thấy có gì không đúng. Đuôi khóe mắt liếc qua nhìn, cô nhìn thấy cái gì! Thấy Quyền Hạo đang dùng đầu lưỡi liếm vành tai của cô!

Ngày hôm qua cũng không chơi lớn như vậy, hiện giờ chơi lớn như vậy, đây là tiết tấu của thất thân sao?

Tuyệt đối không thể nào, bởi vì cô sẽ không cho phép.

Một giây kế tiếp, cô cảm giác trời đất quay cuồng một trận, anh nặng nề đè ép lên người cô.

Bốn mắt đối nhau, ánh mắt của anh viết đầy tình cảm, rất tinh khiết, không có gì khác. Chỉ có điều anh thở gấp, cộng thêm anh đè trên người cô, ánh mắt của anh liền không sạch như vậy, trong cảm xúc ẩn núp tia lửa dục.

Mặt của anh càng ngày càng lại gần mặt cô, cô bị buộc quay đầu, “Quyền Hạo, lập tức cút cho tôi.”

Môi hôn lên vành tai khéo léo của cô, sau một hồi thở dốc, anh nhỏ giọng nói ra, “Hi nhi, em là của anh, đời này, đời sau, kiếp sau kiếp sau nữa, cho dù bao nhiêu đời, em đều là của anh, chúng ta đời đời kiếp kiếp phải ở cùng nhau.”

Mặt cô lại đầy vạch đen, “Mẹ nó.”

Cô sống lại rốt cuộc là vì cái gì? Trước khi sống lại gặp phải một kẻ bệnh thần kinh là đủ rồi, tái ao sau khi sống lại còn phải gặp gỡ biến thái nhất? Trời ơi, đây là đang đùa bỡn cô sao?

Thở ra một hơi khí nóng, anh chậm rãi rời khỏi người cô, “Hi nhi, anh có việc ra ngoài một chuyến, tối nay em đừng ngủ trễ, nhớ ăn cơm thật ngon.” Ngày mười lăm, anh cực ít ở trong nhà.

Cô không hiểu liếc mắt nhìn Quyền Hạo, ghét bỏ phất tay một cái, “Cút đi, cút đi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...