Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 56-2: Cha mẹ trở về nước (2)



Editor: Puck 

“Có thật không?” Hai mắt mẹ Lâm và cha Lâm tỏa sáng, có thể chung đụng nhiều với con gái là chuyện mà bọn họ cầu cũng không được, vừa nói dứt lời, bọn họ len lén liếc mắt nhìn Quyền Hạo đang có sắc mặt không tốt.

“Là thật.” Lâm Hi dùng sức nhéo thịt trên cánh tay Quyền Hạo, hơi cắn răng nghiến lợi. Ánh mắt sắc bén ý bảo Quyền Hạo mau chóng thay sắc mặt cho cô.

Bắp thịt của anh tuy cứng rắn, nhưng cũng không bù được cô nhéo 360 độ, trên cánh tay truyền đến đau nhức, anh khẽ mỉm cười, mây đen trên mặt ngay lập tức tiêu tan.

Ba người nhà họ Lâm thấy sắc mặt Quyền Hạo thay đổi, trong lòng đừng nói tới có bao nhiêu vui mừng.

Ở cửa khách sạn, lôi kéo Lâm Hi rủ rỉ rù rì nói thật lâu.

Ngồi lên xe Quyền Hạo, cô thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên kỹ thuật diễn vẫn cần tăng cường!

“Hi nhi phải nhớ nghĩ đến anh.” Vừa nghĩ tới phải chia lìa cô bảy ngày, trong lòng anh cũng không quá thoải mái, nồng nặc không thôi hiện lên chân mày.

Lâm Hi quay đầu, không nhìn vẻ mặt không nỡ của Quyền Hạo, “Sớm  biết anh có dáng vẻ này, tôi đã không ngồi xe của anh rồi.” Thật là, bày vẻ mặt oán phu cho ai nhìn chứ?

“Em không ngồi được xe cha mẹ em ngồi, em chỉ có thể để cho anh đưa em đi.”

“Tập trung lái xe của anh, đừng nói với tôi.” Cô nhắm hai mắt lại, nghĩ tới sự việc. Ở cùng một chỗ với ba người nhà họ Lâm, thứ nhất không có Lý Thắng nhìn người ta chằm chằm, thứ hai không có Quyền Hạo đáng ghét, tỷ lệ cô thuận lợi rời đi rất lớn, nhưng phải xác nhận trên người không có thiết bị định vị. [email protected]

Trong quãng đường còn lại, Quyền Hạo cũng không nói gì, nhìn không khí tĩnh mịch bên trong xe, một màn rất ấm áp.

“Hi nhi, đến rồi.”

Lâm Hi mở hai mắt ra, cầm đồ thuộc về cô, nghiêng mắt nhìn Quyền Hạo đang nhìn đến không chớp mắt.

“Hi nhi, nhớ nghĩ đến anh.”

“Anh có buồn nôn không vậy!” Cuối cùng Lâm Hi quay đầu lại lườm Quyền Hạo.

Quyền Hạo nâng khóe môi cười đến tùy ý, ánh sáng hạnh phúc lưu chuyển trong mắt.

Lúc này ba người nhà họ Lâm trở lại, vẫn ở căn phòng trước kia, trước khi bọn họ trở lại, Trần Tiêu đã phái người dọn dẹp rồi.

Ba người nhà họ Lâm rất vui vẻ, vây quanh Lâm Hi.

Đến sáu giờ tối thì mẹ Lâm vỗ đầu một cái, “Xem đầu óc của tôi này, quên nấu cơm.”

“Mẹ, cẩn thận vỗ hỏng đầu.” Lâm Thần chọc cười nói.

“Ông xã, vì để Hi Hi nhà chúng ta ăn được bữa tiệc lớn, nhanh, cùng đi vào làm với tôi.” Mẹ Lâm một lòng nghĩ tới làm tiệc lớn cho con gái ăn, vội vã kéo cha Lâm vào phòng bếp.

Lâm Hi thấy dáng vẻ vợ chồng nhà họ Lâm như thế, không khỏi nhếch khóe môi lên.

Căn phòng này rất bình thường, nhưng khắp nơi hiện lên ấm áp, đây mới là nhà chứ! Đề phòng trong lòng cô không khỏi bị bọn họ đánh chiếm không ít.

“Hi Hi, bây giờ em học ở đâu?” Qua ba năm, Lâm Thần không biết gì về em gái mình cả, hiện tại khó có được về nước gặp em gái, dĩ nhiên muốn hỏi thăm kỹ tình huống của em gái. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Lâm Hi cầm quả táo lên, cắn một miếng, mới chậm rãi nói: “Đại học B, chuyên ngành quản trị doanh nghiệp.”

“Không phải em mới học năm đầu cấp ba sao? Sao đã lên đại học rồi?” Sau khi nghe được Lâm Thần giật mình không thôi, trợn to cặp mắt hỏi. Anh mới học lớp mười hai, sao em gái mình đã lên đại học.

“Em thông minh chứ sao.” Lâm Hi trêu ghẹo nói.

Đúng lúc Lâm Thần định nói tiếp thì mẹ Lâm ở trong phòng bép lớn tiếng nói, “Mẹ quên mua nước tương và muối, Lâm Thần con và Hi Hi đi siêu thị mua về đi, nhớ, tiện thể mua chút quả vỏ cứng.”

“A.” Lâm Thần đáp một tiếng, ngay sau đó nói với Lâm Hi, “Hi Hi, đi thôi.”

Bên trong chung cư có siêu thị, Lâm Hi nghĩ chẳng qua chỉ một đoạn đường, cũng không phản đối.

Hai anh em nhanh chóng mua xong đồ trong siêu thị, vừa nói vừa cười cùng nhau đi về nhà.

Lâm Thần là người rất hài hước, anh nói rất nhiều chuyện cười, chọc cho Lâm Hi cười không ngừng.

Còn chưa đi tới lầu dưới nhà, từ xa Lâm Hi đã nhìn thấy Thẩm Cảnh Kỳ đứng đó chờ, đôi mày thanh tú không vui nhíu chặt.

Lâm Thần chỉ lo nói chuyện cười, không thấy sắc mặt Lâm Hi trước mắt đã sớm thay đổi.

Thẩm Cảnh Kỳ đứng gần mười phút, tâm tình phiền muộn, không biết có nên hay không nên đến nhà họ Lâm tìm Lâm Hi. Một tuần tới nay, anh rất muốn cực kỳ muốn thấy cô, nhưng Quyền Hạo vốn không cho anh cơ hội, bảo vệ một giọt nước cũng không lọt, lần này anh khó khăn lắm mới biết được cô rời khỏi nhà họ Quyền, anh lại hơi chùn chân.

Trong lúc vô tình tầm mắt nhìn về phương xa, anh nhìn thấy cô đang đi về hướng này, hai chữ mừng rỡ đã không cách nào hình dung cảm giác lúc này của anh rồi. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Lâm Thần thấy một người đàn ông tuấn tú, không có cảm giác gì, đang chuẩn bị vòng qua lên lầu. Quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt em gái lạnh lẽo, anh buồn bực, mới vừa rồi không phải còn tốt sao?

“Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Kỳ như thu được bảo bối kêu lên.

Lâm Thần kỳ quái nhìn Thẩm Cảnh Kỳ, nghĩ thầm đây là ai? Tại sao biết được tên em gái mình?

Đúng là ôn thần! Đuổi thế nào cũng đuổi không đi! Lâm Hi âm thầm mắng trong lòng mấy câu.

“Anh, anh đi lên trước đi, em lên chậm một chút.” Đồ gì đó cô cầm trong tay đều giao cho Lâm Thần cầm.

“Em định làm gì?” Lâm Thần rất khẩn trương.

“Không có gì, anh đi lên đi.” Lâm Hi phất tay đuổi người.

“Được rồi, em cẩn thận chút.” Hoài nghi liếc nhìn bóng dáng kích động của người đàn ông tuấn tú, Lâm Thần không quá nguyện ý lên lầu.

Chờ bóng dáng Lâm Thần vừa biến mất, nhiệt độ trong mắt Lâm Hi nhanh chóng biến mất, thay vào đólà hoàn toàn rét lạnh, lạnh lùng nói, “Thẩm Cảnh Kỳ, lần này anh lại định làm gì?”

“Hi Nhi, cho anh một cơ hội theo đuổi em một lần nữa được không?” Bây giờ Thẩm Cảnh Kỳ nhận định gắt gao Lâm Hi chính là Lâm Hi Nhi, “Trước kia đều là lỗi của anh, xin em tha thứ cho anh có được không?”

“Thẩm Cảnh Kỳ, đã lặp lại rất nhiều lần lời tôi không muốn nói rồi, tự giải quyết cho tốt đi.” Anh hèn mọn cầu xin, trong lòng cô không lộ vẻ xúc động chút nào. Mấy ngày nay, cô đã nghe thấy chuyện Quyền Hạo xuống tay với tập đoàn Thẩm thị.

Có phải trong cuộc đời của mỗi người, luôn có một người khiến cho mình bó tay hết cách không?”

Ở trong sinh mệnh hai mươi tám năm của Thẩm Cảnh Kỳ, Lâm Hi Nhi chính là người khiến cho anh bó tay chịu trói.

“Tại sao nhất định không chịu thừa nhận em là Hi Nhi?” Thẩm Cảnh Kỳ rất kích động, đôi môi mím thật chặt.

“Không phải, vậy thừa nhận như thế nào đây?” Thừa nhận là Lâm Hi Nhi, có ích lợi gì cho cô? Một khi thừa nhận thì sẽ có ý nghĩa phiền toái vĩnh viễn lại tìm đến cửa, vì sa phải làm chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt này? Cô không ngu như vậy.

“Có phải em yêu Quyền Hạo rồi không?” Ánh mắt lạnh nhạt của cô luôn khiến cho lòng anh thót lại vừa nhéo lại đau, nghĩ đến động tác ngày đó Quyền Hạo làm, Thẩm Cảnh Kỳ chỉ nghĩ đến khả năng này.

“Trí tưởng tượng quá tốt không phải một chuyện tốt. Anh dây dưa tôi như vậy, tôi rất chán ghét.”

“Thật sao?” Anh rất không tin tưởng đấy.

“Không muốn nói nhảm nhiều với anh, anh cút nhanh đi.” Có lẽ đã từng là người có yêu, nhưng hôm nay một lần nữa ở trước mặt mình có dáng vẻ hèn mọn như vậy, trong lòng tất nhiên hơi vui mừng, nhưng nhiều hơn, cô sợ một lần nữa chọc phải phiền toái, cô sống lại không phải vì chết đi lần nữa, cho nên cô rất tiếc mạng mình.

“Anh không đi.”

“Anh không đi, tôi đi là được.” Lâm Hi không coi là gì.

Cô cất bước chuẩn bị bước vào thang máy, lại bị Thẩm Cảnh Kỳ cầm lại bàn tay của cô, cảm giác mềm nhũn xông lên đầu, anh cảm giác cực kỳ tuyệt vời, “Chúng ta nói một chút.”

Anh đánh giá cao địa vị của mình trong cảm nhận của cô, lòng của cô cứng rắn kiên cố hơn trước kia rồi. Chuyện cho tới bây giờ, trừ nói một chút, không còn cách nào.

“Chúng ta không có gì để nói.” Cô rút tay về, cũng không quay đầu lại nói.

Trơ mắt nhìn cô tiến vào thang máy, Thẩm Cảnh Kỳ cảm thấy thất bại sâu sắc, nụ cười tự giễu trên mặt nhìn còn khó coi hơn khóc.

Về đến trong nhà, Lâm Hi ngồi trên ghế sa lon tự hỏi, chuông cửa vang lên không biết bao nhiêu lần cũng không liên quan đến cô.

“Hi Hi, sao con không mở cửa?” Mẹ Lâm nấu cơm trong nhà bếp, nghe được tiếng chuông cửa vang lên rất nhiều lần, ra ngoài nhìn thấy con gái mình ngồi đó cũng không đi mở cửa, bà rất bất đắc dĩ.

“Không cần mở, là người nhàm chán.”

“Cái gì gọi là người nhàm chán, con bé này thật là.”

Mẹ Lâm dùng khăn giấy lau tay, đi tới cửa, mở cửa ra, một cậu thanh niên trẻ tuổi đẹp trai phong cách phi phàm xuất hiện ngay trước mắt bà, “Cậu là ai?”

“Dì, chào dì, cháu tìm Lâm Hi.” Khí chất nho nhã lễ độ, tao nhã của Thẩm Cảnh Kỳ nhìn không sót gì.

“Hi Hi, có người tìm con.”

Giữa hai chân mày Lâm Hi hàm chứa tức giận, ánh mắt không tốt trừng Thẩm Cảnh Kỳ, “Mẹ, mẹ đi nấu cơm đi.” Ánh mắt mẹ Lâm hơi quái dị, cô nhìn không thuận mắt nói một câu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...