Rất Thật
Chương 52: Tương Lai
Hôm sau, Vương Trạch Văn đưa Lâm Thành tới một phòng khám Đông y."Chính là vị thầy thuốc rất giỏi anh đã kể với em hồi trước. Anh có hẹn trước với ông ấy." Vương Trạch Văn nói, "Trước kia ông ấy là một bác sĩ khoa chỉnh hình có tiếng, sau cảm thấy làm việc ở bệnh viện quá mệt mỏi, nên mới nhận vài học trò, mở một phòng khám. Anh đã bảo Lưu Phong đưa danh thiếp cho em, cuối cùng em vẫn không tới hả?" Lâm Thành đúng là đã quên mất chuyện này. Đoạn thời gian kia anh cũng không có tâm tình, đâu rảnh rỗi mà đi xoa bóp massage? "Anh biết ngay mà. Em đó, vừa làm việc là không muốn sống nữa." Vương Trạch Văn nói, "Trước đó anh bị trượt chân ngã một chút, em đã mất hồn mất vía. Đến bản thân mình, thì lại thành không sao cả có phải không?" Lâm Thành đúng là có nhiều vết thương lâu ngày thành tật, Vương Trạch Văn đã muốn đưa anh đi khám từ lâu rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được lí do. Bây giờ người cuối cùng cũng vào được tay mình, còn không có cơ hội hay sao? Cơn bực dọc của Lâm Thành đối với chuyện đồng hồ dạ quang đã tiêu đi một chút, anh nói: "Cảm ơn anh." "Không cần cảm ơn." Vương Trạch Văn cười nói, "Ai bảo em là bạn trai anh cơ chứ?" Hai người đợi cả buổi sáng ở phòng khám, nghe thầy thuốc già bưng chén trà đứng đó giảng bài, sau đó ông bảo nhân viên xoa bóp và châm cứu nóng cho Lâm Thành. Nói như vậy là bởi họ cũng không cung cấp phục vụ trọn gói xoa bóp, kĩ thuật kia ngày thường chỉ dùng để chẩn bệnh, dù sao phòng khám cũng bận việc, mà xoa bóp lại cần nhiều người. Nhưng Vương Trạch Văn đã quen biết với thầy thuốc lâu năm, hai người chú chú cháu cháu gọi nhau mấy tiếng, vui vẻ hớn hở, sau đó đẩy Lâm Thành lên một cái giường massage. "Chú đi xem phim rồi, là Tiểu Tuệ đưa chú đi." Thầy thuốc già nói, "Xem không rõ lắm, bóng người kia cứ chao đảo, trên màn hình toàn là bóng chồng. Không hiểu sao lại phải tới rạp chiếu phim để xem." Vương Trạch Văn hỏi: "Sao chú không đeo kính 3D vào?" Thầy thuốc già thở dài: "Thôi cái kính 3D kia thì thôi đi. Đeo lên càng mờ hơn. Chú không thích." Vương Trạch Văn: "Chờ cháu về rồi sẽ gửi bản 2D cho chú. Chú xem sẽ thấy rõ ràng hơn." Thầy thuốc già cười nói: "Gần đây cháu rảnh thế cơ à? Còn đưa người tới chỗ chú xoa bóp?" "Đâu có, cháu cũng đang trong kì nghỉ thôi." Vương Trạch Văn chỉ Lâm Thành nói, "Em ấy giấu bệnh sợ thầy, chú xem, cháu phải ép em ấy tới đây đấy. Chú dạy bảo em ấy hai câu, để em ấy nhận sai đi." Ánh mắt của thầy thuốc già lướt qua, Lâm Thành: "..." Lâm Thành thành thật nói: "Cháu biết sai rồi." Thầy thuốc già lại nhìn Vương Trạch Văn, Vương Trạch Văn cười cười. Thầy thuốc già xắn tay áo lên, bảo học trò nhường chỗ. "Con ra ngoài trước đi. Ở đây có thầy là được rồi." Trong phòng chỉ còn lại ba người họ. Lâm Thành vừa ngẩng đầu lên, lại bị đối phương ấn xuống. Ngay sau đó, một đôi tay đặt lên lưng anh. Thầy thuốc già này nhìn đã lớn tuổi, không ngờ lực tay vẫn rất lớn. Lâm Thành bị ông nhấn cho một cái, suýt đã kêu ra thành tiếng. Vương Trạch Văn cũng đi tới, ngồi xổm xuống, tiện vén tóc trên trán lên cho Lâm Thành, hỏi: "Vấn đề có nghiêm trọng không chú?" Thầy thuốc già: "Cháu nói thử xem? Phải chú ý một chút." Ông bảo Vương Trạch Văn: "Rảnh thì ấn chỗ này cho cậu ấy, ở ngay chỗ này, tay làm thế này, nhìn thấy chưa?" Vương Trạch Văn khiêm tốn dốc lòng cầu học, nói: "Thấy rồi." Thầy thuốc già lại hỏi: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?" "Lâu rồi." Vương Trạch Văn đáp, "Gần một năm." Thầy thuốc già khịt mũi coi thường: "Một năm mà cũng coi là lâu à?" Vương Trạch Văn suy nghĩ rồi hỏi: "Chú có nhớ rõ mùng một tháng trước chú ăn gì vào bữa trưa không?" Thầy thuốc già: "Đầu óc chú có vấn đề đâu mà đi nhớ mấy thứ đó?" "Cháu thì nhớ rõ." Vương Trạch Văn nói, "Chúng cháu đã ăn cùng nhau." Lâm Thành quay đầu lại, chớp mắt nhìn hắn, Vương Trạch Văn nắm lấy tay anh, khẽ cười với anh. Lúc sau, thầy thuốc không nói gì nữa. Lâm Thành cảm thấy, chắc là ông đã bị Vương Trạch Văn làm cho nghẹn họng rồi. Cuối cùng vị thầy thuốc kia kê cho họ chút thuốc bổ, nói là phải chậm rãi điều trị. Quan trọng nhất là ngày thường phải chú ý bảo dưỡng, nếu không tuổi ngày một lớn, khớp xương sẽ rất dễ bị đau. Hai người về lại trên xe, Lâm Thành buông túi, nghiêng người thắt dây an toàn, chần chừ nói: "Có phải ông ấy đã biết rồi không?" "Có sao đâu?" Vương Trạch Văn nói, "Anh không sợ ông ấy biết. Ông ấy cũng sẽ không nói với người khác." Lâm Thành: "Ông ấy không phải là bậc cha chú của anh sao?" Vương Trạch Văn: "Đừng coi thường bác sĩ, bác sĩ đã trải đời nhiều rồi. Không đến mức bị anh dọa sợ đâu." Lâm Thành: "... Em không có ý đó." "Anh biết em có ý gì. Anh với em là yêu đương đàng hoàng, cũng không phải là sai lầm gì, vì sao mỗi ngày đều phải nghi thần nghi quỷ chứ." Vương Trạch Văn thu hồi ánh mắt từ biển báo giao thông phía trước lại, hắn quay sang nhìn anh, hỏi: "Em có sợ không?" Lâm Thành im lặng một lát, rồi nói: "Em có gì đáng để sợ đây?" Anh biết bản thân là gay, cũng không phải là chuyện mới ngày một ngày hai. Chuẩn bị tâm lí đã làm xong từ lâu. Tuy chưa nghĩ tới chuyện nói ra bên ngoài, nhưng đã nghĩ tới chuyện sẽ có ngày bị người ta nhận ra. Chỉ cần không công khai thừa nhận, cũng không phải là chuyện gì lớn. Dù sao, anh cũng thực sự là gay mà. Vương Trạch Văn cười nói: "Tốt." Cũng chưa nói là cái gì tốt. Mãi cho tới lúc Vương Trạch Văn lái xe về nhà, Lâm Thành cũng chưa sắp xếp từ ngữ xong. Không biết nên nói gì, nhưng anh có điều muốn hỏi Vương Trạch Văn. Vương Trạch Văn vào bếp, cất đồ xong, hắn mở một gói thuốc ra, cho vào trong bể rửa sạch đất bẩn. Vừa rửa lá thuốc, vừa hỏi anh hôm nay muốn ăn trong nhà hay là ra ngoài ăn. Lâm Thành đáp: "Thế nào cũng được." Vương Trạch Văn cười nói: "Anh muốn ăn cơm em nấu." Lâm Thành xếp lại đôi giày bị vứt bừa ra nơi trước cửa, đáp lại: "Được thôi." Vương Trạch Văn lau khô tay, đứng bên bàn chờ anh: "Anh có thể giúp em, em nói cho anh biết cần phải chuẩn bị gì đi." Lâm Thành đi qua, xách mấy thứ đồ ăn ra khỏi tủ lạnh. "Cà tím? Cà tím xốt tỏi được chứ?" Vương Trạch Văn nói, "Cà tím xào cũng ngon lắm." Lâm Thành: "Vậy trưa ăn cà tím xốt tỏi, tối ăn cà tím xào." Vương Trạch Văn nói: "Nhưng nhỡ đến tối lại muốn ăn món khác thì sao?" Nước chày ào ào, Lâm Thành nói: "Thế anh muốn ăn hai món cà tím một lúc luôn à?" "Vậy cũng không phải." Vương Trạch Văn ôm lấy anh từ phía sau, hơi thở ấm áp phun vào tai anh, "Chỉ là muốn nói chuyện vụn vặt với em thế thôi." Lâm Thành gọt vỏ cà tím, cho vào trong bồn nước, hỏi: "Anh nói với thầy thuốc anh nhớ rõ tháng trước đã ăn gì, là thật à?" "Đương nhiên là thật rồi. Tháng trước chúng ta ăn cơm chung có được mấy bữa đâu? Em không nhớ sao?" Vương Trạch Văn ngoẹo đầu, đôi môi lướt qua mặt anh, cười nói, "Không sao, bạn trai không kiểm tra em cái này." Lâm Thành: "Em nhớ rõ mà. Gọi cơm hộp, có canh gà nhân sâm và một ít điểm tâm." Vương Trạch Văn hơi nhướng mày, trong ánh mắt hắn có ánh sáng hiện lên, giọng nói mang theo chút ý cười dịu dàng: "Cho em điểm tuyệt đối. Học sinh xuất sắc có muốn được khen thưởng không?" Lâm Thành nuốt nước miếng, anh rũ mắt, nhỏ giọng hỏi: "Sau này, anh có định quay đầu tìm người kết hôn không?" Anh cảm thấy câu hỏi này của mình có lẽ đã hỏi quá sớm, thậm chí còn có chút quá phận, dù sao hai người họ cũng vừa mới ở bên nhau. Nhắc tới tương lai, nhắc tới sinh hoạt, có vẻ quá xa xôi. Nhưng anh thực sự rất muốn biết, đặc biệt là với thái độ hé mở một góc của Vương Trạch Văn với anh hôm nay. Đại đa số người trong giới, đều thích theo đuổi cảm giác hoang lạc "đã từng có được", chờ nỗi xúc động kia tan đi, sẽ muốn trở lại sinh hoạt "bình thường". Lâm Thành không khơi dậy nổi nỗi xúc động kia, chỉ là nghĩ lại anh cảm thấy cũng không còn cách nào. Từ khi bắt đầu lừa mình dối người, với anh mà nói, cũng đã không thể nào bình tĩnh lại được nữa rồi. Anh thực sự sợ rằng Vương Trạch Văn cũng cho rằng cuộc sống sinh hoạt như vậy là hoang đường. Chờ tới một lúc nào đó, tới một thời điểm nào đó, hắn bắt đầu hối hận, sẽ cất bước bỏ đi trước. Chỉ cần lòng không còn thích, sẽ có thể bỏ đi vô cùng nhẹ nhõm. Vương Trạch Văn lại ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Sao em có thể nghĩ như vậy chứ?" "Không, em không thể làm vậy." Lâm Thành nghèn nghẹn nói, "Thích chính là muốn nghiêm túc, không có bất kì nguyên nhân nào khác. Em cũng không phải là muốn tài nguyên của anh, em..." Vương Trạch Văn cắt lời anh, hai tay hắn trói anh lại thật chặt, nói: "Anh đương nhiên là nghiêm túc với em, anh có lúc nào chưa từng nghiêm túc đâu? Bây giờ không phải anh đang nghiêm túc sống cùng với em đấy sao?" Trái tim náo loạn của Lâm Thành vì lời nói của hắn mà bình tĩnh trở lại, cơ bắp cũng thả lỏng. Anh thả đồ xuống, nắm lấy tay Vương Trạch Văn, lời nói tựa như nỉ non: "Nhưng trước đây anh là thẳng nam. Nếu thực sự có thể chọn..." "Cong, đạo diễn Vương từ khi quen em đã cong rồi." Vương Trạch Văn dở khóc dở cười, nói, "Em cũng đã ở bên anh rồi, còn rối rắm chuyện anh có cong hay sao ư? Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?" "Em đã suy nghĩ rất nhiều, bởi vì trước kia em có rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Mười mấy tuổi em đã biết mình là đồng tính, mỗi ngày em làm việc, đều là tính toán lo cho tương lai của mình. Tiết kiệm tiền, mua nhà, học tập, không để mình bị tụt hậu so với xã hội." Lâm Thành nói, "Anh thì sao? Anh đã thực sự suy nghĩ kĩ chưa?" Vương Trạch Văn hơi trầm ngâm. Mỗi một con chữ độc nhất vô nghĩa hay có nghĩa phát ra từ miệng hắn, đều làm Lâm Thành thấy khẩn trương theo. "Anh cũng đã nghĩ rất kĩ. Anh là người thế nào, em là người thế nào. Về sau chúng ta sẽ sống ra sao. Anh đều đã nghĩ rất kĩ rồi." Vương Trạch Văn nói, "Vậy em có muốn nghe thử một chút về kế hoạch cho tương lai của anh không?" Lâm Thành nghèn nghẹn: "Anh nói đi." Vương Trạch Văn: "Chính là sống cùng em, làm việc cùng nhau, nhận giải thưởng cùng nhau, cuối cùng là về hưu cùng nhau. Em muốn mở cửa hàng gì cũng được, anh đều sẽ ở bên em." Vương Trạch Văn nghĩ, có lẽ đời này sẽ không còn người nào dùng cách thức đột ngột khiến hắn không kịp trở tay bước vào cuộc sống của hắn như thế nữa, hắn sẽ vô thức nghĩ tới đối phương bây giờ đang thế nào. Nhớ rõ chuyện hai người đã cùng nhau làm. Liên hệ mọi chi tiết trong cuộc sống với anh, ngay cả hương vị món ăn đã từng ăn cũng cảm thấy không còn giống như trước đó. Có lẽ đây chính là thời kì tình yêu cuồng nhiệt, là giai đoạn con người xúc động nhất, không có lí trí. Về sau, nhiệt tình có thể sẽ dần mai một đi. Nhưng, hắn chưa từng thích ai như vậy cả. Hắn muốn đối xử tốt với người này, muốn ở bên anh, hắn không thể nào xé anh ra khỏi bản kế hoạch tương lai của mình, để lại một vết thương chảy máu đầm đìa. Từ trước tới nay, hắn luôn là người nghĩ thế nào thì làm thế đó, Vương Trạch Văn chính là người như thế. Vương Trạch Văn: "Vậy còn em? Tương lai em đã suy tính trước kia là như thế nào?" Lâm Thành thấy mũi mình xon xót, trước kia thấy rất bình thường, có thể tiếp thu nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, giờ tưởng tượng, lại có chút chua xót. Anh nói: "Ở một mình thôi." "Sao lại chỉ có một mình?" Vương Trạch Văn nói, "Em cảm thấy anh sẽ nhẫn tâm để lại em một mình được sao? Một mình em sẽ phải sống thế nào? Bị thương, ốm bệnh cũng không chịu tới bệnh viện phải không?" Lâm Thành hỏi: "Vậy ba anh phải làm sao bây giờ?" "Em quản ông ta?" Giọng nói Vương Trạch Văn lộ rõ vẻ khó ở, "Chúng ta phải nhìn về phía trước chứ. Về sau mỗi tiết Thanh minh để trợ lý tới viếng mộ trước là được rồi." Lâm Thành: "..." Lâm Thành: "Còn mẹ anh thì sao?" "Nếu bà ấy muốn quản anh, chỉ sợ anh sẽ tức chết mất. Từ nhỏ anh đã không nghe lời, bà rất ít khi nhúng tay vào quyết định của anh." Vương Trạch Văn khựng lại, rồi nói, "Chỉ là anh không thể đưa em tới gặp bà, bà có thể sẽ tỏ ra không thân thiện với em đâu." Giọng Lâm Thành đã khàn khàn: "Không sao cả." Anh quay người, ôm lấy Vương Trạch Văn từ chính diện, hít thở không quá thông thuận, nhưng vẫn cố nói: "Em cũng rất thích anh." Vương Trạch Văn an ủi, vỗ vỗ lưng anh: "Đương nhiên, anh yêu em." Vương Trạch Văn lại hỏi: "Anh comeout với em, có phải rất đáng đánh đòn không?" Lâm Thành bật cười. Vương Trạch Văn: "Em nghe lời một chút, đừng làm khó anh. Em khóc lên rồi, anh sẽ bối rối không biết nên làm gì bây giờ." Lâm Thành gật đầu. Vương Trạch Văn: "Em còn muốn ăn cơm nữa không vậy?" Lâm Thành lại gật đầu, nhưng vẫn không chịu buông tay. "Được rồi." Vương Trạch Văn mặc cho anh ôm, xoay người, để lưng anh dựa lên tủ lạnh, cúi đầu bắt đầu hôn lên mặt anh. Hắn cười nói: "Còn nói anh là sâu bám đuôi, em mới càng dính anh hơn đấy, không phải sao? Lại còn khóc nữa." Lâm Thành nói: "Kia rõ ràng là nước miếng của anh mà." Vương Trạch Văn lại hôn một cái: "Không đúng, có mùi của anh." Lâm Thành bị hắn nói vậy, anh như thực sự ngửi thấy mùi nước miếng, cuối cùng cũng buông hắn ra, chạy đi rửa mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương