Rể Hổ Hào Môn

Chương 47: Anh Chọc Tôi Tức Muốn Chết



Hễ có cách khác, Tô Tuyết thật sự không muốn đi gặp Trần Thanh Xuyên, nguyên nhân rất đơn giản: cô không muốn cho Trần Thanh Xuyên có chút hiểu lầm nào, tưởng cô muốn tái hôn, hơn nữa tính cách kiêu ngạo của cô cũng không cho phép cô lợi dụng Trần Thanh Xuyên để phát triển công ty.

Nhưng bây giờ hiểu lầm hay lợi dụng không phải là vấn đề khó giải quyết mà cô đang gặp phải.

Tất nhiên, cô có thể không chịu trách nhiệm, để mặc Tôn Bá Lâm treo đến chết khô trên đỉnh núi, nhưng cô không thể nhẫn tâm như vậy, không phải là vì cô không nỡ với Tôn Bá Lâm, mà là vì lòng tin danh dự và lương tâm kinh doanh không cho phép cô làm như vậy.

Cô cũng có thể đi cầu xin Tôn Bá Lâm, liên tục bày tỏ sự áy náy với Tôn Bá Lâm, cô tin rằng cuối cùng Tôn Bá Lâm cũng sẽ bất đắc dĩ mà thỏa hiệp. Nhưng cô không muốn cầu xin Tôn Bá Lâm, bởi vì cô biết Tôn Bá Lâm thích cô, nếu cô mắc nợ Tôn Bá Lâm thì sau này sẽ không ngóc đầu lên được, càng khó mà từ chối thẳng thừng.

Vì thế nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô đi cầu xin Tôn Bá Lâm, không bằng đi cầu xin Trần Thanh Xuyên, dù gì bọn họ cũng là vợ chồng trên danh nghĩa.

Sau khi trong lòng đã có quyết định, Tô Tuyết liền đi thẳng đến phòng kinh doanh.

Bây giờ bộ phận kinh doanh đang rất náo nhiệt, đồng nghiệp đứng bên ngoài phòng làm việc xem trò cười của Hoàng Ny Ny, còn Trương Tứ Hải thì ở trong phòng làm việc giận dữ quở mắng Hoàng Ny Ny, có thể nói người bình tĩnh duy nhất chính là Trần Khánh Xuyên.

Tô Tuyết bước vào phòng kinh doanh, toàn bộ đồng nghiệp đều nhất thời im bặt, vội vàng bận việc của mình.

Tô Tuyết cũng lười để ý đến bọn họ, mà giẫm giày cao gót đi đến trước mặt Trần Thanh Xuyên, gõ bàn của anh: "Anh ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Dứt lời, Tô Tuyết liền xoay người rời đi, nhưng vừa đi được gần mười bước thì có người tốt bụng nhắc nhở cô rằng: "Tổng giám đốc Tô, anh ta vẫn còn ngủ..."

Tô Tuyết quay đầu lại nhìn, quả nhiên Trần Thanh Xuyên vẫn đang nằm nhoài trên bàn ngủ, khiến cô rất buồn bực, không nhịn được khiển trách: "Ban ngày đi làm mà anh ngủ như chó chết vậy, buổi tối anh có thể bớt giày vò lại được không?"

Theo cô thấy, chắc chắn buổi tối Trần Thanh Xuyên đã đi làm chuyện không đứng đắn, bằng không làm sao ban ngày lại có thể ngủ thành như vậy.

Nhưng đồng nghiệp xung quanh lại không nghĩ thế, bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, thậm chí có người còn không nhịn được lẩm bẩm: "Chẳng phải mấy người nói tổng giám đốc Tô ngủ phòng riêng với anh ta hay sao?"

Tô Tuyết nghe thấy câu nói này thì nhất thời đỏ bừng mặt, cực kỳ xấu hổ.

Bây giờ cô mới nhận ra rằng, trong câu nói ban nãy còn có hàm ý khác.

Cô bảo Trần Thanh Xuyên buổi tối bớt giày vò lại, trong khi bọn họ là một cặp, nên Trần Thanh Xuyên giày vò ai thì không cần phải nói gì nữa...

Tô Tuyết cực kỳ xấu hổ, cũng không thể nào giải thích chuyện này, đành phải mau chóng quay lại trước mặt Trần Thanh Xuyên, kéo anh ra ngoài.

Sau khi Trần Thanh Xuyên vẫn còn ngái ngủ bị kéo ra ngoài hành lang, thấy sắc mặt Tô Tuyết đang đỏ bừng thì hỏi: "Sao thế, cô vận động kịch liệt à?"

Từ vận động kịch liệt này khiến Tô Tuyết nghĩ đến chuyện giường chiếu ngay, nên càng thẹn thùng hơn.

Nhưng cô cũng biết Trần Thanh Xuyên không có ý đó, nên không tiện nói gì thêm, mà nói thẳng đến khó khăn cô đang gặp phải.

"Hoàng Ny Ny lừa tôi, tôi lại lừa Tôn Bá Lâm, do đó trước mắt Tôn Bá Lâm đang gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ."

Tô Tuyết vừa dứt lời, Trần Thanh Xuyên nhìn chằm chằm cô, tò mò hỏi: "Tôn Bá Lâm cần sự giúp đỡ thì liên quan gì đến tôi?"

"Hơn nữa tôi cảm thấy chuyện này không được logic cho lắm, để tôi phân tích kỹ càng cho cô xem."

"Tôn Bá Lâm hoàn toàn khinh thường tôi, trong lòng xem tôi là tên rác rưởi, bây giờ còn theo đuổi vợ cũ của tôi. Tôi nên giúp anh ta về phương diện nào đây? Tôi không có bất kỳ lý do nào cả, tôi chưa giẫm đạp anh ta đã là rộng lượng lắm rồi, chẳng lẽ cô không cho là thế ư?"

Bị Trần Thanh Xuyên hỏi vặn lại một tràng như vậy, Tô Tuyết ngạc nhiên đến mức á khẩu, bởi vì cô phát hiện Trần Thanh Xuyên nói rất có lý, không thể phản bác lại được.

Nhưng vấn đề ở đây là, nếu anh không giúp đỡ thì cô sẽ nợ một ân tình lớn với Tôn Bá Lâm, nếu trong lòng hổ thẹn thì làm sao cô có thể từ chối thẳng thừng chứ?

Nghĩ đến đây, Tô Tuyết chỉ có thể thẹn thùng nói thật với Trần Thanh Xuyên.

"Anh cũng biết Tôn Bá Lâm đang theo đuổi tôi mà, nếu tôi mắc nợ anh ta thì sau này làm sao có thể từ chối..."

Thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên liền vui vẻ, nhưng vẫn quyết định trêu chọc cô.

"Sao tôi lại nghe như thể cô đang đe dọa tôi vậy? Nếu tôi không giúp cô thì cô sẽ làm bạn gái của Tôn Bá Lâm à?"

Tô Tuyết hơi giận dữ đáp: "Tôi không có đe dọa anh, cũng không bao giờ làm bạn gái của Tôn Bá Lâm, tôi..."

Trong lúc cô đang nói thì Trần Thanh Xuyên đột ngột đẩy cô vào tường, mặt đối mặt với cô từ khoảng cách gần, thậm chí còn có thể cảm nhận hơi thở dịu dàng của Tô Tuyết: “Vậy là cô sẽ làm bạn gái tôi sao?"

Hành động và câu hỏi đột ngột này khiến Tô Tuyết hoàn toàn choáng váng, thậm chí trong lòng còn tràn đầy hoảng loạn.

Kết hôn ba năm, nhưng cô chưa từng tiếp xúc gần với Trần Thanh Xuyên như vậy, ngược lại bây giờ đã ly hôn lại tiếp xúc thế này.

Tất nhiên, đây không phải là chuyện khiến cô hoảng sợ nhất, mà điều khiến cô hoảng sợ nhất chính là câu hỏi của Trần Thanh Xuyên.

Tô Tuyết tự hỏi mình rằng, cô sẽ làm bạn gái của Trần Thanh Xuyên ư? Chính cô cũng không biết.

Nhưng cô có thể khẳng định một điều, nếu phải lựa chọn giữa Tôn Bá Lâm và Trần Thanh Xuyên, cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn Trần Thanh Xuyên. Cô cho rằng, đây chính là thói quen, dù gì cô cũng đã quen với cuộc hôn nhân với Trần Thanh Xuyên.

Nhưng cô sẽ không nói ra đáp án ở trong lòng cho Trần Thanh Xuyên biết, bởi vì cô có lòng kiêu ngạo riêng của mình.

"Không, tôi sẽ không bao giờ làm bạn gái của anh."

Để bảy tỏ thái độ cứng rắn của mình, Tô Tuyết ép mình phải nhìn thẳng vào mắt Trần Thanh Xuyên khi nói ra câu này.

Nhưng cô vừa mới dứt lời, Trần Thanh Xuyên đã vui như nở hoa.

"Thật sự quá tốt rồi, tôi chỉ sợ cô muốn làm bạn gái của tôi, nếu cô không làm thì tốt rồi."

"Được, tôi sẽ giúp cô chuyện này, lát nữa sẽ có người liên hệ với công ty."

Trần Thanh Xuyên rời đi, dường như rất vui vẻ.

Nhưng Tô Tuyết lại không vui, mặc dù Trần Khánh Xuyên đã đồng ý sẽ giúp cô.

Anh đang làm cái quái gì vậy, tôi không phải làm bạn gái của anh thì anh vui vẻ đến thế sao? Nếu tôi mà có độc, tôi sẽ đầu độc chết anh.

Tô Tuyết càng nghĩ càng tức giận, chuyện gì thế này, tức quá đi mất!!!

Tô Tuyết giậm mạnh xuống sàn, như thể Trần Thanh Xuyên đã ngã xuống dưới chân cô, thậm chí còn bị nghiền ép.

"Trần Thanh Xuyên, tôi ước gì có thể bóp chết anh, anh đúng là chọc tôi tức muốn chết!"

...

Bên này, Trần Thanh Xuyên lại thành công bắt nạt Tô Tuyết lần nữa, trong khi ở bên kia, vẫn có người đang tiếp tục bị bắt nạt.

Người này không phải ai khác, mà chính là Hoàng Ny Ny, cuối cùng cô ta cũng thành công gọi cho Phó Xuân.

"Họ Phó kia, ông không ký hợp đồng cũng không nghe điện thoại là có ý gì?"

Cô ta bị ngủ không một đêm, còn bị lừa một vố, khiến Hoàng Ny Ny tức đến mức không có chỗ để phát tiết, cả người đều bốc hỏa.

Nhưng ở đầu dây bên kia, Phó Xuân lại rất hùng hồn, thậm chí nghe còn bực hơn cả Hoàng Ny Ny.

"Cô ồn ào cái gì đấy, chẳng lẽ cô không biết thời gian của tôi quý giá và sứ mệnh của tôi quan trọng đến cỡ nào à?"

"Để tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi đã đi kiểm tra chuyện của chủ tịch chi nhánh, đã nắm được nhược điểm của ông ta rồi. Ông ta quỳ xuống khóc lóc xin tôi tha thứ, nói gì mà trên ông ta còn có mẹ già tám mươi tuổi cần phải chăm sóc, bằng không tôi đã sớm vạch trần chuyện của ông ta với tổng bộ rồi."

"Cô nói thử xem chuyện lớn như vậy thì tôi lấy đâu ra thời gian để đi lo chuyện vặt vãnh của cô cơ chứ?"

Bị Phó Xuân dạy dỗ một trận như vậy, Hoàng Ny Ny nhất thời ngẩn người, cảm thấy hình như chuyện này cũng có lý.

"Vậy ông vẫn ký hợp đồng với công ty chúng tôi chứ?"

"Nhảm nhí, tất nhiên là tôi sẽ ký rồi, nên cô cứ yên tâm."
Chương trước Chương tiếp
Loading...