Resident Evil 5 – Nemesis
Chương 20
Thời gian trôi qua, bóng tối nối tiếp bóng tối, những mảng giấc mơ, hiện rõ ra trong chốc lát rồi lại mờ đi. Cô đang là cô bé cùng với cha trên bãi biển, vị muối trong từng cơn gió. Rồi cô là một thiếu nữ nhút nhát, yêu lần đầu tiên trong đời;một tên trộm, trộm những người lạ mặt giàu sang như cha cô đã dạy;một sinh viên, đang tập luyện để gia nhập S. T. A. R. S., học cách dùng những kĩ năng của mình để giúp người.Tối hơn. Ngày cha cô vào tù vì ăn cắp số tài sản quá lớn. Những người yêu cô đã phản bội, hay những người đã phản bội cô. Cảm giác cô đơn. Cuộc sống ở Raccoon, lúc ánh sáng tiêu tan.Becky và Priscilla McGee, 7 và 9 tuổi, hai nạn nhân đầu tiên. Bị moi ruột, bị ăn mất một phần. Tìm thấy máy bay bị rớt của đội Bravo ngoài biệt thự;mùi bên trong, của bụi, thối rữa. Biết được âm mưu của Umbrella, sự thối nát, cộng tác với địch của ít nhất vài thành viên S. T. A. R. S.. Cái chết của tên chỉ huy đội phản hội, Albert Wesker, và lần tấn công cuối cùng của Nemesis.Nhiều lần, nửa tỉnh, cô nuốt những ngụm nước mát rồi lại ngủ, nhiều kí ức gần đây lại hiện về. Những người sống sót đã chết, những người cô cố cứu, rõ ràng nhất, gương mặt những đứa trẻ. Tất cả, đã chết. Cái chết khủng khiếp của Brad Vicker. Carlos. Cái nhìn vô cảm, thẳng thừng của Nicholai. Và hơn cả là hiện thân điên cuồng của quỷ, thứ hơn cả quái vật Tyrant, Thần báo tử-Nemesis, giọng gào kinh khủng của nó gọi cô, đôi bắt khủng kiếp tìm kiếm bất kì nơi nào cô đi, bất cứ điều gì cô làm.Điều khó chịu nhất, là có gì đó đang xảy ra với cô – một cảm giác xa xôi, vì nó đang diễn ra với cơ thể cô và cô cũng gần như đang ngủ, nhưng dù thế cũng chẳng bớt khó chịu bao nhiêu. Mạch máu cô như đang nóng lên, nở ra. Như thể từng tế bào đang trở nên dày và nặng hơn cùng những thứ lạ lùng bám quanh, chúng sôi lên nhẹ nhàng. Tưởng chừng cơ thể cô là một cái bình đầy những điểm nhiệt đầy nước di động.Cuối cùng, tiếng mưa rơi nhè nhẹ chạm vào một góc tiềm thức của cô, cô khát khao nhìn nó, cảm nhận từng giọt mát lạnh trên da, nhưng lại một cuộc giằng co dai dẳng mệt mỏi dể dứt ra khỏi bóng tối. Cơ thể cô không muốn, chống cự mạnh mẽ hơn, dữ dội hơn khi cô càng đến gần bề mặt ánh sáng mờ mờ, xám xịt giữa những giấc mơ và cơn mưa, nhưng, quyết tâm, cô đã thắng, đã thoát ra. (Seraphy thích chap này nhất.)Quyết định rằng mình vẫn còn sống, Jill mở mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương