Ru Ta Một Đời Quên Lãng

Chương 14: Anh đã không làm thế



Khi cô và Nhã Nhã trở về đã là ba tuần sau, sau cuộc nói chuyện hôm ấy anh cũng không đến tìm cô nữa, có lẽ anh muốn cô sẵn sàng rồi về gặp anh. Khởi động lại điện thoại, ngoài tin nhắn hôm cô đi nhắn cho anh ra không còn gì nữa anh cũng không trả lời lại, bọn Đỗ Phi chắc vẫn chưa biết cô về

" alo Lâm Hiển, em về rồi" cô gọi cho anh dù sao cũng nên báo một tiếng mà

" ừm em nghỉ ngơi đi, hôm nay anh về sớm"

" em chuẩn bị đi chợ đây, tối nay em nấu canh gà nhé"

" ừm, tuỳ em đi"

cô tắt máy, chuyến đi vừa rồi thật sự đã làm cô ổn hơn nhiều so với trước kia, nhưng cô vẫn tự hỏi, từ nay về sau cô và Lâm Hiển nên làm gì?

Buổi tối xong xuôi, cô đang tắm cho Nhã Nhã thì có điện thoại

" nhỏ ngốc kiaaaa....về không báo tụi này" giọng Diệu Vy vang to bên kia, còn có cả Đỗ Phi cùng Lý Vân

" bà chị à về rồi khi nào rãnh thì đi ăn tối nhé" cái đám này không lúc nào yên tĩnh cả

" ok ok chị biết rồi, Diệu Vy con nhỏ ngốc này mình còn có tội chưa xử cậu" dám lén cô nói cho Lâm Hiển biết cô ở Mông Cổ

"haha...không gì tại thấy người nào đó rất nóng lòng" Cô cũng vì nhất thời thương người, thật oan ức mà

" được được, khi gặp mình sẽ trọng thưởng cho cậu" Diệp Kì cười tươi rói, tự nhiên cô lại nhớ đám quậy phá này rồi

Cô đang nói chuyện thì Lâm Hiển bước vào, anh thấy cô đang tiếp điện thoại nên không chen ngang chỉ hôn trán cô một cái rồi lên phòng tắm

" Nhã Nhã thay đồ đi con gái" cô nói xong thì lên phòng gõ cửa

" anh xuống ăn tối luôn nhé" cô nghe tiếng nươc xả, anh vẫn đang tắm

" anh xuống ngay"

Bữa tối của ba người hoàn chỉnh, thật sự rất lâu rồi không ngồi ăn tối như vậy, quá nhiều thứ phiền phức xảy ra đến hôm nay cô mới được thoải mái một chút

" con gái, con muốn ăn đùi gà không" nói xong anh gắp đùi gà cho Nhã Nhã, cô bé cười tít mắt, baba của em rốt cuộc không còn lạnh lùng xa lánh nữa, baba hiền lại rồi

" cảm ơn baba"

" Diệp Kì em muốn uống gì đó không"

" à em có mang trà truyền thống ở Mông Cổ về đấy, chúng ta uống thử nhé"

" Nhã Nhã còn nhỏ đừng uống trà, con muốn uống mật ong không" Diệp Kì hôn má con gái, hôm nay cô thấy rất vui vẻ

" dạ muốn" Nhã Nhã ngoan ngồi nhìn ba mẹ loay hoay trong bếp

" anh bắt nước, em lấy trà nhé"

" anh cẩn thận nóng đấy"

" trà thơm em nhỉ"

Cứ thế buổi tối của ba người lặng lẽ trôi qua

*********

Diệp Kì cảm thấy ổn ít nhất là bây giờ, từ khi cô bỏ đến Mông Cổ Lâm Hiển đã biết lắng nghe cô hơn, cô cứ nghĩ mọi sóng gió đã qua cuộc sống của cô có thể yên ổn trở lại, Diệp Kì tiếp tục với cuộc sống vui tươi nhưng không hề biết sắp tới cô sẽ đối diện đến việc làm cho cô đau lòng nhất

" hôm nay anh đi dự tiệc công ty, em muốn đi chung không" Lâm Hiển khoác bộ vest chỉnh chu nhìn anh đặc biệt lịch lãm

" em định đến chỗ bọn Đỗ Phi, từ Mông Cổ về vẫn chưa gặp bọn họ"

" ừm vậy em đi đi"

" anh đừng uống say nhé" tối nay cô muốn nói với anh cô sẽ đi làm, cô không muốn anh thêm nặng vai cô muốn sang sẽ chút gì đó với anh

" được"

Cô và bọn Đỗ Phi vừa ăn cơm xong, bây giờ đã là bảy giờ tối, bọn cô ăn uống rồi ngồi trên salon xem phim và tán chuyện vài câu, đa số là hỏi thăm Diệp Kì dạo này thế nào họ muốn biết Lâm Hiển đối xử với cô ra sao, anh đã tôn trọng cô trở lại chưa

" chị vẫn mong mọi thứ sẽ yên ổn"

" Diệp Kì à nếu mệt mỏi thì nhớ nói với bọn em, đừng giấu rồi chịu đựng một mình nha" Đỗ Phi biết chuyện lúc cô đi Mông Cổ lại càng ngày lo lắng hơn, cậu quen biết Diệp Kì không phải ngày một ngày hai tính tình của cô cậu hiểu rất rõ, cô là người rất rõ ràng ngay thẳng dù là phận con gái nhưng cô không hề yếu mềm cô không như những người con gái khác chỉ biết cam chịu số phận, cô biết bản thân mình muốn gì và nên làm gì Diệp Kì chính là hình mẫu của phụ nữ thời hiện đại. Lâm Hiển cần một người nhu mì dựa dẫm vào anh, người mà anh nói gì cũng nghe theo nên việc anh và Diệp Kì thường xảy ra tranh cãi chắc chắn sẽ diễn ra hằng ngày. Cậu chỉ là không biết, với bản tính độc lập tự tôn này của cô, Diệp Kì sẽ chịu đựng trong bao lâu

" hôm em nghe chị em nói lại chị đi Mông Cổ, em và Đỗ Phi đã lo lắng một trận" Lý Vân nói, cô là cô gái trẻ trung xinh đẹp, hàng ngày thấy ít can dự vào chuyện người khác nhưng đối với Diệp Kì, cô nàng quan tâm ra mặt

" ừm, giờ chị không sao đâu, tuy Lâm Hiển đã thay đổi rõ rệt sau khi cưới, nhưng chị vẫn mong anh ấy sẽ hiểu và chịu sống hoà thuận với chị" Lý Vân thương người phụ nữ này, cô còn tìm cho cô công việc thiết kế trang sức hợp với tài vẽ vời của cô, có thể thấy rõ rệt mọi người rất yêu thương Diệp Kì

" cậu bây giờ nói chuyện với anh ta bình thường rồi chứ, anh ta có làm gì Nhã Nhã sợ không"

" không sao bọn mình ổn rồi, anh ấy cũng không làm gì Nhã Nhã nữa" Diệu Vy là người chứng kiến đêm cô bị nhốt ở ngoài khó trách trong cô bây giờ có chút thành kiến với Lâm Hiển

Bọn họ đang nói chuyện thì di động Diệp Kì reo

" em về chưa" giọng Lâm Hiển nghe có vẻ khàn, chắc chắn anh lại quá chén

" chút nữa em về, anh ăn gì chưa" cô nhẹ nhàng đáp lại anh giờ không phải lúc anh và cô tranh chấp nữa

" anh ăn rồi, em về ngay đi" chắc chắn anh đang say nên khó ngủ

" được, nửa tiếng nữa em sẽ về" cô không thể mất lịch sự bỏ về nửa chừng, Đỗ Phi cùng mọi người đang gọt hoa quả

" được" anh nói xong liền tắt máy, nhưng cứ cách năm phút anh lại nhắn tin một lần không ngừng nghỉ

" em về chưa"

" em về ngay đi"

" em làm vợ thế à, đi đêm thế à"

" anh nói là về ngay không"

Bọn Đỗ Phi thấy cô cứ đọc tin nhắn liền hiểu có chuyện gì

" thôi cậu về đi, đừng để anh ta khó chịu không lại xảy ra chuyện nữa đấy" Diệu Vy thừa biết Lâm Hiển sẽ đối xử với Diệp Kì ra sao nên cô lo lắng

" đúng rồi về đi Diệp Kì mai rảnh em lại tới tìm chị"

" tại sao phải sợ như vậy, anh ta rốt cuộc coi chị là gì hả? Một tiếng không được liền làm phiền như thế? Sao phụ nữ phải chịu khổ vậy, Diệp Kì tối nay chị cứ ngủ yên ở đây luôn, một vài lần như thế để Lâm Hiển học cách tôn trọng chị đi" Lý Vân ngồi bên cạnh nãy giờ nhịn xuống nhưng lúc này cũng bất bình, Diệp Kì với bọn họ chưa lúc nào lại vướng nhiều rào cản như thế, trước khi cưới anh Diệp kì là một cô gái tự do tự tại, bây giờ nhìn lại xem hậu quả của việc tiếp nhận anh, tin vào lời hứa của anh để bây giờ phải làm con chim bị kìm trong lồng. Lý Vân là người tự do, cuộc sống cô rất tây hoá việc Lâm Hiển hay quản lí cuộc sống của Diệp Kì đúng là đã làm Lý Vân khó chịu

" nói vậy thôi nhưng hai người mới làm hoà không bao lâu, em thấy tốt nhất mỗi người nhường một bước đã, Diệp Kì tỷ cứ về đi chúng ta sẽ gặp lại sau mà"

" ừm, bây giờ cần nhất là nên để Lâm Hiển tỉnh táo rồi nói rõ ràng với anh ta" Diệu Vy cũng tiếp lời, Diệp Kì nghe theo rồi chào tạm biệt mọi người một mình lái xe về

Trên xe cô luôn có dự cảm bất an đến Nhã Nhã cũng nhận thấy, bé con nắm chặt tay cô ý nói hãy bình tĩnh, cô mỉm cười với con gái rồi hai mẹ con tiến về tiểu khu

" em về rồi" cô bước vào nhà Lâm Hiển đang ngồi trước bàn, mặt anh không có biểu cảm gì nhưng trong mắt rõ ràng đang giận dữ

" em về rồi đấy" cô nhìn lên đồng hồ mới tám giờ tối, anh không phải lấy cớ về trễ rầy la cô nữa chứ

" em làm vợ kiểu gì mà một thân con gái dẫn con đi khuya hả" anh nói gần như hét lớn làm Nhã Nhã nấp sau cô run rẫy, cô bé nắm chặt áo Diệp Kì

" em đã nói nửa tiếng sẽ về" cô bình tĩnh nói chuyện với anh, cô chọn cách nhẫn nhịn

" con em còn nhỏ em không lo lắng sao" giọng anh nghe rất rõ ràng, anh vẫn chưa say lắm

" con em trước nay đều đi với em như thế" cô cực kì ghét cái cách nói chuyện con em con anh của anh, cô thẳng thắn trả lời nếu anh muốn rạch giữa ranh giới với Nhã Nhã, cô sẽ không ép anh nữa, anh lấy cớ lo lắng cho Nhã Nhã mà  nói cô việc này quá mức buồn cười, khi chưa quen anh mẹ con cô cùng bọn Đỗ Phi luôn vui vẻ bên nhau như thế cô biết rõ bản thân mình là một người mẹ nên phải chăm sóc Nhã Nhã thế nào, việc này trước nay cô đều làm đúng và chu toàn bổn phận, hôm nay anh lấy lí do vô lín này làm khó cô?

" câm miệng! Đàn bà như cô còn ở đây tự cho mình là đúng? Cô lấy tư cách gì hả" anh hét lớn đủ để người bên ngoài nghe được, cô thật sự rất tức giận

" anh có thể ngồi xuống nói chuyện bình thường không? Chuyện không tới mức anh phải làm như thế" nếu hai người bọn họ cãi nhau bên ngoài thì chắc chắn hàng xóm sẽ tới xem trò vui, cô thật không muốn điều tồi tệ đó xảy ra

" cô nhìn lại mình đi rồi nói tôi, thứ đàn bà như cô lúc lạnh lúc nóng không bao giờ nghe lời tôi thì cô ra thể gì hả" anh đạp đổ bàn trà khiến Nhã Nhã khiếp sợ đến xanh mặt, lần đầu tiên baba đáng sợ như thế

" ra đây cho tôi" anh kéo cô ra ngoài tiểu khu, bây giờ mới tám giờ tối mọi người vẫn chưa đi ngủ, thấy nhà bên cạnh ồn ào liền tập trung ra xem trò vui

" mọi người nhìn đi, cô ta có con nhỏ mà đi đêm giờ này, tụ tập bạn bè thành thói quen rồi mọi người nói xem tôi phải thế nào" anh gào lên như một kẻ điên, mọi người nháo nhào chỉ trỏ bàn tán có người xem chuyện này không đáng để anh làm loạn như thế, nhưng cũng có ít người chỉ vào Diệp Kì mà chê trách dù họ không hiểu gì

" vợ chồng xích mích nên vào nhà mà giải quyết anh Lâm à không nên ồn ào như thế" bảo vệ từ xa chạy tới, cái gia đình này trước giờ không hề có chuyện gì xảy ra sao hôm nay lại loạn cả lên rồi

" đúng đó, bình tĩnh đi chuyện gì cũng giải quyết được mà"

" hai vợ chồng thật là gây nhau lại ra đây làm loạn" mọi người cứ thế đứng nói rồi sau đó lại tản đi ai về nhà nấy, Diệp Kì nãy giờ sắc mặt trắng bệch không nói lời nào cũng im lặng vào nhà

" Lâm Hiển, anh định làm gì?" Vừa vào nhà cô chưa kịp bình tĩnh lại thì Lâm Hiển vào bếp lấy ngay con dao ra kề sát cổ cô

" cô cãi bướng nữa tôi giết cô chết" anh gần như kẻ điên kề dao sát cổ cô, Nhã Nhã bên cạnh chạy lại ôm chân anh khóc toáng lên, baba không có quyền làm đau mẹ của bé, baba thật đáng sợ

" nếu muốn anh cứ việc" cô cầm tay anh kề sát vào cổ mình thêm, ngay chính lúc này thì bao hy vọng lại một lần nữa bị dập tắt, so với mấy năm trước còn tệ hại hơn. Anh rõ ràng vẫn còn tỉnh táo, không phải vì say rượu làm càn, tại sao anh lại như vậy? Hay đây mới chính là con người anh

" mẹ kiếp cô, nếu tôi biết trước lấy cô khiến tôi chán ghét như thế. Tôi sẽ không chọn lấy cô " anh hét rồi quăng con dao xuống đất tự đấm vào tường rồi đập đầu mình như người không tự chủ, Nhã Nhã nhào tới ôm chặt eo và chân anh

" baba đừng như vậy...baba sẽ bị chảy máu...baba ơi đừng mà...huhu" cô bé khóc lên thất thanh, một màn hỗn độn này làm Diệp Kì thấy như chết đứng, đây là gia đình từng là tất cả của cô sao? Đây là cái kết cô hằng ước mong sao? Đây là người đàn ông lúc xưa cầu hôn cô dưới nến hoa lãng mạn sao? Đây là người đàn ông nhẹ nhàng tựa như hoa trôi sao? Tại sao bây giờ lại khác đến vậy, thể như hai người hoàn toàn xa lạ không liên quan nhau, tại sao lại như vậy?

" baba ơi đừng mà...con sợ rồi con xin lỗi...baba ơi dừng lại đi" Nhã Nhã vẫn cố cầu xin anh, Diệp Kì đứng chôn chân mà tim như thắt lại

" cút ra" anh hất Nhã Nhã ra xa không thèm màng đến con bé có bị thương không, Diệp Kì đi tới anh với vẻ mặt lạnh lẽo mà bi thương

" chát!!!" Tiếng tát tai vang lên, Lâm Hiển bỗng khựng lại

" ai cho anh làm thế với con tôi?" Cô lạnh lùng nhìn anh, chuyện đến nước này thật sự không cứu được nữa

" anh có biết hôm nay anh đã giết tôi thêm một lần nữa" anh nãy giờ la hét tán loạn nhưng thời khắc này lại im bặt mà nhìn cô

" anh dứt hết tình cảm của tôi dành cho anh chỉ trong một đêm" lời nói lúc anh kề dao sát cổ cô khi nãy vẫn văng vẳng bên tai, có ai biết khi anh nói những lời này cô đã đau lòng đến mức nào, cuộc đời Diệp Kì nhận nhiều đắng cay nhưng vẫn không thể so bằng việc cô bị chồng trước lẫn anh bây giờ sỉ nhục cô như thế

" Lâm Hiển, tôi và anh đã nói với nhau nhiều rồi, cũng đã hết thứ để nói. Hôm nay những gì anh nói anh hãy nhớ kỹ dùm tôi, tôi sẽ làm theo những gì anh mong muốn. Thư ly hôn sẽ được gửi đến anh trong thời gian sớm nhất" cô nói xong lại bế Nhã Nhã nãy giờ đang ngồi khóc dưới đất lên lầu để lại Lâm Hiển đang ngồi yên bất động

Anh lại sai nữa rồi, cái sai không thể cứu vãn nổi
Chương trước Chương tiếp
Loading...