Rực Cháy

Chương 38



Sau khi Khang Chước thay quần áo bẩn xong, cậu ngồi lại bên giường khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ.

Từ ngày dậy thì cho đến giờ, số lần Khang Chước mộng tinh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trừ phi kỳ phát tình đến cực kỳ đột ngột, bằng không Khang Chước cũng không bao giờ để bản thân mất khống chế.

Hiện tại, chỉ vì pheromone của một Alpha mà dẫn đến việc cơ thể sinh ra phản ứng đặc biệt.

Khang Chước chưa từng gặp phải tình huống nào như vầy, một lần cũng không có. Cho dù mỗi ngày Doãn Đông Phàm đều thả pheromone ra vây lấy cậu, thì cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện như này.

Đó là Quyền Hoa Thần.

Là cậu của Doãn Đông Phàm đấy!

Khang Chước ảo não che mặt, đòn roi xấu hổ và tự trách điên cuồng đánh vào tim cậu.

Cậu không cho rằng mình là một Omega tùy tiện, tuyệt đối không thể dễ dàng bị pheromone của Alpha dụ dỗ. Vậy điều duy nhất có thể giải thích hiện tượng này, chỉ có thể là kỳ phát tình của cậu đến sớm.

Khang Chước là sinh viên khoa Sinh, phương hướng nghiên cứu lại chính là tuyến thể, vậy nên cậu hiểu rõ cấu tạo cơ thể của Omega hơn bất cứ ai, cậu biết có tình huống như thế xảy ra —— Khi một Omega chưa được đánh dấu sống cùng một Alpha không có quan hệ huyết thống nhưng lại có tiếp xúc tương đối thân mật trong khoảng thời gian dài, sẽ dễ dàng bị pheromone của đối phương ảnh hưởng, dẫn đến phát tình giả hoặc kỳ phát tình đến sớm.

Kỳ phát tình của Khang Chước vẫn luôn ổn định vào giữa tháng, bây giờ đến sớm hơn khoảng một tuần cũng không phải không có khả năng.

“Điều này là bình thường, là bình thường thôi…”

Khang Chước nhỏ giọng an ủi bản thân.

Ngay sau đó, cậu lấy thuốc ức chế dạng viên nang từ trong ngăn kéo ra, uống liền hai viên với nước, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

May sao buổi sáng không có tiết học nào, Khang Chước có thể có đủ thời gian ngồi bần thần trên giường. Cậu treo tạm bộ âu phục và cà vạt Quyền Hoa Thần đưa cho vào góc sâu cùng bên trong tủ quần áo, rồi đeo balo đi học.

Cả buổi sáng Khang Chước đều không thể tập trung. Đầu tiên, lúc dừng xe thì suýt chút nữa đụng phải bộ cản của xe phía trước, tiếp đó lại xem nhầm lịch học, đi tới một tòa nhà dạy học khác. Sau cùng xem tin nhắn trong nhóm lớp mới nhận ra mình đã đến nhầm phòng học.

Trong nhóm chat của lớp, ngoại trừ ngày khai giảng, mọi người vừa mới vào nhóm có chào hỏi hàn huyên mấy câu, còn những lúc khác thì vẫn rất im ắng. Mọi người còn chưa quen biết gì nhau, cũng không có nhiều lời muốn nói, chỉ có cố vấn và cán bộ lớp thỉnh thoảng gửi một ít tài liệu và thông báo. Nhưng hôm nay nhóm chat lại có trạng thái khác thường, Khang Chước vừa mở điện thoại đã nhìn thấy thông báo tin nhắn 99+.

Khang Chước vội vàng chạy đi, không có thời gian đọc kỹ từng cái một, chỉ thấy một thông báo chung của cố vấn lớp và hàng loạt “ha ha ha ha” ở bên dưới.

Khang Chước mơ hồ không hiểu mở thông báo chung kia ra.

【Nghiêm cấm sinh viên tự ý lén dùng động vật thí nghiệm môn giải phẫu học làm đồ ăn! Người nào tiếp tục vi phạm sẽ bị lập biên bản xử lý!】

Khang Chước không rõ thông báo này có gì buồn cười. Vì để bảo đảm an toàn cho sức khỏe của sinh viên, bất luận động vật thí nghiệm có sạch sẽ đến đâu cũng không được phép mang ra dùng ăn. Chẳng qua thông báo này chỉ để nhấn mạnh thêm lần nữa mà thôi.

Lúc này Khang Chước rốt cuộc cũng tìm được đúng phòng học, cậu nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Chử Vệ Lâm đây. Vì thế cậu tìm đại một chỗ ngồi xuống, chiếm trước vị trí bên cạnh cho Chử Vệ Lâm.

Trong phòng học, các bạn cùng lớp túm năm tụm ba cùng nhau xem điện thoại rồi cười nghiêng ngả, Khang Chước lại càng thấy kỳ lạ, hỏi bạn học ở ghế trước: “Mọi người đang cười gì vậy? Tôi thấy mọi người trong nhóm chat cũng đang cười, chuyện gì đã xảy ra thế?”

Bạn học ngồi trước quay đầu nhìn lại, thấy là Khang Chước thì cười rộ lên: “Cậu và Chử Vệ Lâm cùng phòng kí túc mà cậu không biết sao?”

“Hả? Hôm qua tôi không về kí túc xá, Chử Vệ Lâm bị sao vậy?” Lúc này Khang Chước mới nhớ tới chuyện Chử Vệ Lâm nói muốn mang thỏ trong lớp giải phẫu về ăn vào chiều hôm qua, cậu lập tức hỏi: “Có phải bọn họ bị bắt khi đang ăn thỏ đúng không?”

“Ăn thỏ thì đã là gì, lúc chúng tôi học đại học, giảng viên còn dẫn đầu cho chúng tôi ăn mà. Mấu chốt là bọn họ ăn thỏ… Ha ha ha ha…”

Bạn học ngồi trước lắc đầu nguầy nguậy, vừa cười vừa đập bàn, hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện. Lúc này các bạn học khác nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, xúm lại giải thích cho Khang Chước biết. Mọi người cậu một câu tôi một câu, xen kẽ với vô số tiếng cười, cuối cùng Khang Chước cũng đã hiểu được toàn bộ sự việc.

Hôm qua, sinh viên Tiểu A hẹn Tiểu B ở phòng ký túc khác hôm sau cùng nhau đến thư viện chiếm chỗ. Tuy nhiên sáng nay, Tiểu A ở dưới lầu ký túc xá đợi mòn mỏi cũng không thấy Tiểu B đi xuống, quyết định lên gõ cửa phòng Tiểu B. Kết quả phát hiện cửa phòng của Tiểu B không khóa, đẩy một cái là mở ra ngay.

Trong phòng im ắng, gọi tên Tiểu B mãi cũng không có ai đáp lại, vì thế Tiểu A đẩy cửa đi vào xem thử.

Được lắm, mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ nằm la liệt khắp nơi trong phòng, rải rác xung quanh là mấy bình rượu cùng vài hộp mì cốc trống rỗng, còn có cả một ít xương vụn của động vật nào đó. Cảnh tượng trông khá là rùng rợn.

Tiểu A hoảng sợ vô cùng.

“Này?! Mấy ông không sao chứ? Tất cả đều còn sống không? Tỉnh dậy đi!”

Bởi vì thời điểm đó đúng là lúc sinh viên đang hối hả đi học buổi sáng, có rất nhiều sinh viên đi ngang qua cửa phòng của Tiểu B, nhìn thấy “cảnh tượng bi thảm” bên trong, đều không khỏi hoang mang lo sợ.

Được mọi người hợp lực vỗ mặt ấn nhân trung thì đã có bốn trong năm trên đàn ông tỉnh lại.

Theo một vị trong số đó phân tích rằng, có thể bọn họ đã ăn thỏ chưa được rửa sạch thuốc mê, cả phòng vừa ăn mì tôm thịt thỏ vừa uống rượu, chỉ trong chốc lát toàn bộ ngất xỉu.

Còn ai là người rửa thỏ?

Là Chử Vệ Lâm.

Thế Chử Vệ Lâm đâu?

Năm tên đàn ông thì có bốn người tỉnh, tên còn lại đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất chính là Chử Vệ Lâm, tối hôm qua anh ăn nhiều thịt thỏ nhất.

Nhưng vì sao người khác đều tỉnh, còn Chử Vệ Lâm thì chưa?

Mọi người suy đoán có phải là Chử Vệ Lâm dị ứng với thuốc mê hay là bị ngộ độc rượu rồi không, hơi thở hình như cũng rất yếu. Vì thế đám người nhốn nháo sợ tới mức vừa tìm quản lý, vừa gọi điện thoại cho trợ giảng, xong lại gọi 120…

Lúc này bạn học C đi ngang qua.

Bạn học C nói rằng mình đã học qua vài cách sơ cứu, biết một chút hô hấp nhân tạo, có thể thử cứu Chử Vệ Lâm. Tất cả mọi người đều bảo hắn mau đến cứu đi!

Vì thế bạn học C không nói một lời ném cặp sách xuống, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Chử Vệ Lâm.

May mắn là, Chử Vệ Lâm đã tỉnh lại trước khi quá trình hô hấp nhân tạo kết thúc.

Và cũng thật không may, anh tỉnh dậy ngay khi bạn học C đang thổi hơi vào miệng mình.

Vì thế Chử Vệ Lâm mang theo đầu óc còn chưa tỉnh táo, mắt cũng chưa mở đột nhiên xoay người một phát, đè bạn học C ở dưới thân hôn một trận điên cuồng, còn nói ra những lời nói kinh hoàng sau đây ——

“Em yêu, em vội gì chứ…”

Nói xong, Chử Vệ Lâm cảm thấy người dưới thân mình cứng đờ, anh mở mắt ra nhìn. Đầu tiên là nhìn thoáng qua bạn học C bị đè ở dưới, sau đó cứng ngắc ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy cả đám người xung quanh đang vây xem, cả phòng lặng ngắt như tờ.

Sau đó, theo bạn học Chử không muốn tiết lộ danh tính sám hối nói là, lúc ấy anh đang mê man nằm mơ, tưởng rằng người yêu ép anh hôn môi, mà hôn môi với người yêu thì cần để ý mặt mũi làm gì đúng không?

Lúc này chuông vào học vang lên, giảng viên cũng xách cặp đi tới bục giảng, mọi người cười đủ rồi, quay về chỗ ngồi của mình chờ tiết học bắt đầu.

Khoảng nửa tiếng sau, Chử Vệ Lâm lững thững đến muộn, anh đến phòng y tế làm kiểm tra xong mới về lớp.

Chử Vệ Lâm nhắm mắt, đón lấy từng tiếng cười trộm rầm rì của cả phòng xông tới ngồi xuống bên cạnh Khang Chước. Anh quay đầu nhìn sang, thấy Khang Chước cũng đang cười, tuy không quá mức lộ liễu, chỉ là nhịn cười nhịn đến đỏ bừng cả mặt.

Chử Vệ Lâm đặt mông ngồi trên ghế, vùi mặt vào cánh tay, nhỏ giọng thì thầm điều gì đó.

Khang Chước tiến tới nghe một lúc, nghe được vài câu “Thật là mất mặt, đi chết cho xong”, lại nghe được một câu “Đậu má đây còn là nụ hôn đầu của ông đây nữa chứ”.

Để bày tỏ sự cảm thông, Khang Chước vỗ vỗ bả vai Chử Vệ Lâm: “Không có việc gì hết, dù sao anh ôm người ta cũng đã hôn lại rồi, không tính là chịu thiệt đâu.”

Chử Vệ Lâm ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt u oán: “Cậu có biết người hô hấp nhân tạo cho tôi là ai không?”

Vừa rồi xuất hiện quá nhiều nhân vật loạn xì ngầu hết cả lên, tất cả mọi người đều dùng bạn học ABC để làm đại từ nhân xưng, Khang Chước tò mò hỏi: “Ai vậy?”

Chử Vệ Lâm cắn chặt răng, nghẹn ra hai chữ.

“Diêu, Viễn.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...