Sa Ngã Vô Tội

Chương 11: Hành vi biến thái



Sau ngày hôm ấy Băng Vũ không đến công ty cũng không đưa đơn từ chức bởi vì cô không biết khi đối diện với khuôn mặt đó cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Tạm thời cô làm một công việc bán thời gian do trung tâm môi giới việc làm giới thiệu, những lúc rảnh rỗi không phải làm việc, cô xem những mẩu quảng cáo được đăng tải trên báo, có một công ty gia đình đang tuyển dụng.

Hôm nay, cô lại bị một công ty nữa từ chối, cô ngồi ở trước cổng nhà trẻ nhìn lên bầu trời mênh mông chờ Tư Tư tan học. Vết bầm trên cổ tay đã nhạt đi rất nhiều, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, cô không phải là một cô bé mười tuổi, ngây thơ đến mức một lần thất thân mà đau đớn khóc lóc đòi sống đòi chết. Nhưng không hiểu vì sao cơn ác mộng kia cứ đeo bám lấy tâm trí cô khiến cô không thể thoát ra, càng không thể quên được cái cảm giác nhục nhã, đau đớn mà anh gây ra cho cô. Cô ôm đầu, vò vò rối tung mái tóc dài, bức ép bản thân phải tưởng tượng ra điệu bộ vui mừng hoa tay múa chân của Tư Tư khi thấy cô đi đón bé, thì trong lòng cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mới không còn quá khó chịu như vừa rồi.

“Diêu Băng Vũ?” Một âm thanh có vẻ thăm dò không chắc chắn từ bên cạnh truyền đến, cô theo hướng âm thanh đó mà ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt dường như có chút quen thuộc, một người đàn ông mặt mũi thanh tú, đeo một cặp kính mắt có gọng màu bạc, dáng vẻ hơi thư sinh nhưng lại rất trầm ổn.

“Ngô Hàng? Đã lâu không gặp!” Anh ta so với trước kia trưởng thành hơn một chút, ngoài ra không có thay đổi gì nhiều.

“Em ở đây… chờ đón con sao?”

“Phải! Là con gái của em, còn anh?”

Anh huých huých sống mũi đẩy cặp kính, tươi cười nhìn cô dường như có chút mất mát: “Anh đi ngang qua… Thấy em, cho nên xuống xe chào hỏi.”

“À…”

“Đã lâu không gặp. Em sống thế nào?”

“Rất tốt.” Băng Vũ tươi cười nói: “Anh chắc là bận rộn với công việc lắm hả?”

Ngô Hàng hiểu ra ý tứ của cô thì hơi xấu hổ đưa tay ra nói: “Đúng vậy! Chúng ta… gặp sau nhé!”

Cô lịch sự bắt tay anh và nói: “Hẹn gặp lại!”

Đột nhiên, bàn tay anh đang nắm tay cô chợt cứng lại vài giây, Ngô Hàng nhìn cô dò xét.

“Em và anh ta…”

“…” Cô xấu hổ rút tay về, nhìn ngón áp út trống không của mình, vội vàng thu bàn tay vào trong ống tay áo.

Cô đang không biết nói thế nào thì nghe thấy tiếng Tư Tư gọi thật to: “Mẹ!”

Sau đó, một thân thể nhỏ bé mềm mại lao vào vòng tay cô…

Vừa nhìn thấy đôi mất ngây thơ to tròn của bé, cảm giác thỏa mãn làm cho bao nhiêu sầu não trong lòng Băng Vũ đều nhanh chóng tan biến đến không còn một dấu vết, cô ôm lấy bé, mỉm cười hôn lên đôi má bầu bĩnh hồng hồng.

“Cô bé thật đáng yêu!” Ngô Hàng đưa tay nựng nịu khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của Tư Tư: “Hai mẹ con em muốn đi đâu, anh đưa hai người đi.”

“Không cần đâu, em muốn đưa Tư Tư đi ăn chút quà vặt ở gần đây thôi.”

“Hay quá, anh cũng chưa ăn tối, hay là cùng nhau đi ăn đi.”

Băng Vũ vừa định nói không cần, anh lại tranh lời cô: “Bữa cơm này anh đợi rất nhiều năm rồi, bây giờ em vẫn không cho anh cơ hội sao?”

Cô xem Tư Tư có vẻ như rất chờ mong nên đành gật đầu.

Lúc còn học đại học, rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, Ngô Hàng là một trong số đó và anh chính là người để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất.

Cho tới bây giờ, Ngô Hàng chưa bao giờ nói anh yêu cô nhưng khi cô cần anh luôn luôn xuất hiện thật đúng lúc.

Cô nhớ như in, ngày hôm đó sau khi gọi điện thoại cho bạn gái của Trần Lăng xong, cô ngồi xổm xuống ngay cửa buồng điện thoại mà khóc, Ngô Hàng vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh cô.

Sau đó, cô đi lang thang không mục đích cho đến tận khuya, Ngô Hàng vẫn cứ lẽo đẽo theo cô, dù cô có đuổi mắng anh như thế nào anh cũng không nói một lời lẳng lặng đi phía sau cô.

Mãi đến khi cô quay trở về đến cổng nhà trọ mà cô thuê cùng Trần Lăng, Ngô Hàng mới nói vài câu an ủi cô rồi lặng lẽ đi về.

Hôm nay, gặp lại Ngô Hàng, chuyện cũ tưởng chừng đã quên cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô, cô mới giật mình nhận ra cho dù có cố lẩn tránh thì những kỷ niệm ấy cũng chẳng thể phai mờ theo năm tháng.

* * * * * * * *

Ngô Hàng đưa cô và Tư Tư đến một nhà hàng cơm Tây, chọn một gian có vẻ yên tĩnh, đó là một nơi riêng biệt khá tao nhã, anh còn gọi mấy món bánh ngọt mà trẻ con ưa thích.

Trò chuyện một lúc, Ngô Hàng đột nhiên hỏi: “Em ly hôn bao lâu rồi?”

Cô nắm hai bàn tay lại, nhìn vẻ mặt chờ mong của Ngô Hàng mà nói cho có lệ: “Cũng khá lâu rồi, làm sao mà anh biết?”

“Anh sớm biết hai người sẽ chia tay, loại đàn ông như anh ta không có khả năng để cho phụ nữ dựa dẫm cả đời.”

Cô uống một ngụm nước đá, cố lấy vị ngọt của nước làm tan đi những chua xót trong miệng.

“Một mình em chăm sóc con nhất định là rất vất vả? Anh ta có trợ giúp gì không?”

“Cũng không có gì không tốt mà.”

Ngô Hàng đặt tay mình lên bàn tay cô: “Cho anh một cơ hội đi, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em.”

Băng Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt ấy so với vài năm trước đây có tự tin hơn chút, nhưng tình cảm chứa chan trong ấy vẫn vẹn nguyên như vậy.

Cô có thể làm như vậy sao? Tìm một người đàn ông tốt, dựa vào anh ta mà sống một cuộc sống bình yên.

Cô đang chần chừ, do dự thì ánh mắt cô chạm phải một tia nhìn sâu thẳm, lạnh băng cách đó không xa – là Lâm Quân Dật?!

Đôi môi anh ta để lộ ra một nụ cười chế nhạo, còn cánh tay thì được một cô gái xinh đẹp lôi lôi kéo kéo… Không biết là vì người phụ nữ kia quá xinh đẹp hay là thần thái anh ta rạng ngời mà vừa bước vào cửa đã áp đảo cả ánh sáng lóng lánh của những ngọn đèn.

Cô giật mình kinh ngạc đến nỗi quên cả hít thở, ngay cả tim cũng muốn ngừng đập.

Lâm Quân Dật vờ như không thấy cô, anh đi đến một vị trí khá xa và ngồi ở đó.

Cô cúi đầu nhìn bộ dạng ăn uống rất chăm chú của Tư Tư, giúp bé lau sạch kem bơ dính nơi khóe miệng, nhưng trong lồng ngực, tim của Băng Vũ đang không ngừng gia tăng nhịp đập. “Ngô Hàng, em sợ con của em không thể chấp nhận…”

“Em yên tâm, anh nhất định yêu thương bé còn hơn ba ruột!” Ngô Hàng cười cười sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Tư, nhẹ nhàng nói: “Anh có thể cho bé một cuộc sống giống như bao đứa trẻ khác… Tuyệt đối sẽ không để cho bé phải một mình chịu đựng những khó khăn, gian khổ giống như em vậy.”

Cô càng cúi đầu thấp hơn, đối với một người mẹ thất bại như cô, câu nói này hẳn là có sức thuyết phục hơn bất cứ lời nào khác. Cô còn nhớ rất rõ, khi Tư Tư mới hơn một tháng tuổi, đột nhiên lại sốt cao liên tục, cô ngay cả một xu để đưa con đi bệnh viện cũng không có…

Băng Vũ bán đi 400cc máu cũng chỉ đủ tiền thanh toán viện phí cho con có ba ngày, rơi vào đường cùng, cô chỉ biết ôm bé đến tìm Liễu Dương nhờ cô ấy giúp đỡ, nghĩ lại ngày đó thật là đáng sợ.

“Em không nghĩ đến bản thân, cũng nên nghĩ cho đứa trẻ.” Lời nói của Ngô Hàng khiến cô bỏ đi ý nghĩ cự tuyệt anh, lấy anh đúng là có thể thoát ra khỏi những khó khăn mà cô đang vướng phải.

“Anh có thể cho em thời gian để suy nghĩ không?”

“Tất nhiên rồi!” Anh đưa ly nước vào tay cô, trên mặt đều là nét cười hưng phấn không thể che dấu.

Vài năm không gặp, Ngô Hàng thay đổi rất nhiều, lúc nói chuyện chậm rãi mà lưu loát, khôi hài lại không dài dòng, tự tin nhưng không kiêu ngạo. Cô và anh hàn huyên rất nhiều chuyện trong quá khứ, anh cũng kể về cuộc sống hiện tại, anh có một công việc và thu nhập rất ổn định, hai năm trước anh đã chia tay với bạn gái nên đời sống tình cảm rất cô đơn.

Nếu đàn ông trên đời này đều giống nhau, cô nên chọn một người thật lòng yêu thương Tư Tư, sẵn lòng quan tâm chăm sóc Tư Tư.

* * * * * * * *

Tư Tư so với những đứa trẻ khác hiểu biết hơn rất nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là bé biết người lớn giặt quần áo rất là vất vả.

Nước trái cây còn chưa uống được mấy ngụm, bé đã làm đổ đầy trên chiếc váy hoa xinh xắn.

Bé nhìn mẹ bằng đôi mắt to tròn ngân ngấn nước cùng vẻ mặt nhút nhát làm cho sự bất đắc dĩ thể hiện trên khuôn mặt cô lập tức tan thành mây khói. Haiz, bé con này tuổi còn nhỏ đã biết dùng khuôn mặt đáng yêu tranh thủ chiếm lấy sự đồng cảm của người lớn, không biết lớn lên sẽ hại nước hại dân đến cỡ nào đây.

Cô đành phải vì bé mà phục vụ thôi. Bế bé đi vào nhà vệ sinh, cẩn thận tẩy rửa từng chút một những vết bẩn trên chiếc váy hoa.

“Mẹ tìm chú cho Tư Tư sao?” Bé thì thầm hỏi.

“Tư Tư có thích chú không?”

Bé vươn đôi tay so với bơ còn mềm mại, trắng nõn trắng nà hơn ôm lấy cổ cô, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực cô, lẩm bẩm bằng giọng nói cực nhỏ nhưng cô vẫn nghe được.

“Ba…”

Cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã mất đi cha mẹ. Cô hoàn toàn hiểu được cảm giác của một đứa bé khi nhớ đến cha mẹ lòng đau đớn như thế nào.

Băng Vũ mỗi lần đến nhà trẻ đón bé đều trông thấy bé ngơ ngẩn nhìn những bạn học được ba đến đón, cô biết mỗi ngày bé đều tràn ngập trong cảm giác mong muốn có ba.

Mà cô thì chỉ có thể đánh lừa bé, nói rằng: “Ba sẽ nhanh về với con thôi.”

Bé là một đứa trẻ rất hiểu biết, rõ ràng đã biết mẹ lừa mình còn luôn tươi cười nói với cô: “Mẹ, con không cần ba, con không nhớ ba, con có mẹ là đủ rồi.”

Làm thế nào mà một bé gái bốn tuổi lại không cần một người cha? Là bé rất muốn có ba nhưng không dám mơ tưởng xa vời như vậy.

Cô cắn chặt môi, ôm cơ thể bé nhỏ mỏng manh của con vào trong lòng.

Ra khỏi nhà vệ sinh, cô suýt chút nữa đâm sầm vào một thân hình đột ngột xuất hiện, vừa thoáng trông thấy đôi giày da bóng loáng lẫn dáng người ấy qua bộ âu phục, tim của cô lập tức chùng xuống.

Định thần lại, cô muốn tránh đi nhưng lại bị anh giữ chặt trong cánh tay.

“Tránh ra!”

“Quả là một gia đình hạnh phúc ha…” Anh nói xong liền đưa tay nâng khuôn mặt thiên thần của Tư Tư lên: “Khuôn mặt này? Giống em như đúc!”

Cô muốn đẩy bàn tay bẩn thỉu của anh ta ra để tránh làm cho con gái bị kinh sợ.

Không nghĩ đến, con gái đáng yêu của mình lại không ý thức được hai mẹ con đang bị bắt nạt, bé còn chớp chớp đôi mắt to tròn trong suốt, long lanh như nước nhìn về phía anh cười rất ngọt ngào: “Chú!”

Giọng nói này thực sự trong trẻo đến mức ai nghe thấy cũng phải mềm nhũn cả người.

Lúc ấy cô quả thực muốn phát vào mông bé mấy cái, mới bốn tuổi đã biết ‘phóng điện’ với những người có bộ dạng điển trai rồi, sau này lớn lên phải làm sao đây.

Trong chừng một chớp mắt, Lâm Quân Dật nhìn Tư Tư bằng ánh mắt thất thần, đột ngột rút tay lại rồi lùi về sau một bước.

Thật buồn cười, anh ta lớn như vậy lại bị Tư Tư dọa cho hoảng hốt.

Cô bế Tư Tư bước ngang qua người anh, vừa đi được hai bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Tôi thấy, chồng yêu của em còn chưa biết việc xảy ra mấy ngày hôm trước hả?”

Cô căn bản không thèm để ý đến anh đang nói gì cho nên cứ tiếp tục đi về phía trước.

Anh rất nhanh sải bước theo cô, thoáng một cái đã đi bên cạnh, nói nhỏ vào bên tai cô: “Diêu Băng Vũ! Tôi thực sự quá coi thường em! Nếu không phải tôi quá tốt thì em cũng đừng mong có được một ngày yên ổn.”

Anh ta thì có quan hệ gì với việc cô sống có yên ổn hay không? Hôm nay, anh ta trước khi ra khỏi cửa lại quên uống thuốc sao?

Nhìn bóng dáng anh ta biến mất, những lo lắng trong lòng cô lại bắt đầu dậy sóng.

* * * * * * * *

Một vài ngày sau đó tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, cô chợt nhớ đến mình đã ký hợp đồng hai năm với công ty Quân Dật, còn có một số công việc do cô phụ trách còn chưa được bàn giao rõ ràng, cô biết là bắt buộc phải đến công ty hoàn tất hết những thủ tục phải làm khi nghỉ việc.

Buổi sáng cô dọn dẹp, vệ sinh nhà cửa xong, đầu giờ chiều cô đi đến công ty, Triệu Thi Ngữ vừa trông thấy cô, cực kỳ kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Cô làm sao vậy? Nửa tháng không đến công ty mà cũng không thèm xin phép sao?”

“Hôm nay, tôi đến xin từ chức.” Cô liếc mắt nhìn vào bên trong cánh cửa kính trong suốt, thấy Lâm Quân Dật đang ngồi làm việc.

“Từ chức? ”

“Phải!”

Thi Ngữ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường nhìn cô, ra vẻ sớm biết rằng cô sẽ bị vứt bỏ.

Cô lấy ra đơn từ chức đã chuẩn bị sẵn, gõ cửa phòng làm việc của Lâm Quân Dật hai cái rồi nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

Băng Vũ đặt đơn từ chức lên bàn làm việc của anh và lạnh lùng nói: “Tôi đến từ chức”

Tầm mắt anh vẫn dừng lại trên màn hình máy tính, nhìn rất chăm chú: “Lại đây!”

Cô hơi choáng, nhìn lướt qua khuôn mặt có vẻ tò mò của Triệu Thi Ngữ ở bên ngoài, cô đứng yên không hề di chuyển.

“Lại đây! Tôi cho em xem một thứ.” Anh nói lại một lần nữa.

Cô không hiểu anh đang muốn gì đành bước đến, hướng theo ánh mắt của anh mà nhìn vào.

Khi ánh mắt cô dừng lại trên màn hình máy tính cô sợ đến mức bất giác lui về phía sau mấy bước, phải dựa vào cạnh bàn mới có thể đứng vững được. Đó là một đoạn video mơ hồ nhưng hình ảnh vẫn rõ ràng. Mơ hồ là do độ phân giải của camera không được sắc nét lắm, nhưng lại rõ ràng vì đó là những hình ảnh đã sớm khắc sâu vào tâm trí cô cho dù cố gắng cũng không thể xóa được.

Anh ta vô cớ lại trang bị cả máy quay trong nhà của mình, thật là đê tiện quá thể. Nhưng đáng buồn nhất là trong đoạn video ấy cô chẳng có chút phản kháng nào mà chỉ vô lực đón nhận anh ta.

“Anh, anh, anh…” Cô lắp bắp mãi từ anh mới nói ra được một câu: “Anh rốt cuộc muốn cái gì hả?”

“Em nói thử xem?” Anh lạnh lùng nhìn cô.

Anh ta mang cái thứ ấy ra để uy hiếp cô mà khi mở miệng vẫn có thể trầm tĩnh đến như vậy, xem ra anh ta so với tưởng tượng của cô còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần.

Cô đã xem thường anh ta, anh ta không phải là biến thái, là thâm hiểm, không phải, chính là biến thái thâm hiểm!

Nếu anh ta chỉ là một tên biến thái đơn thuần thì tốt rồi, nhưng anh ta đúng là một tên có suy nghĩ biến thái, anh ta biết làm như thế nào để một người phụ nữ phải khuất phục, so với tiền thì thủ đoạn này còn đáng sợ hơn vạn lần.

Cô cố gắng bình tĩnh hơn. Thấy Triệu Thi Ngữ không ngừng dùng ánh mắt dò xét để nhìn họ, Băng Vũ vội xoay người đưa lưng về phía cô ấy, nhỏ nhẹ nói với anh: “Lâm tổng, chúng ta nói chuyện được không?”

“Tốt thôi!”

Anh đóng đoạn video lại, khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế ngồi. Đôi mắt đen, sâu hun hút tràn đầy thâm thúy, đôi môi mỏng rất đẹp mím thành một đường thẳng tắp, nét mặt anh tuấn không biểu hiện chút cảm giác xấu xa, đê tiện nào, cứ như những loại chuyện hạ lưu không bao giờ dính dáng đến anh ta.

“Tôi là một người phụ nữ rất bình thường, chỉ mong có một cuộc sống yên ổn… tôi còn có con gái… ” Nhắc đến Tư Tư, tim của cô thắt lại, sống mũi cay cay.

Cô cầu xin anh, nếu không phải phòng làm việc của anh lắp toàn kính trong suốt thì cô đã quỳ xuống trước mặt anh mà van nài: “Tôi không biết bản thân mình có gì hấp dẫn anh, nhưng kỳ thật tôi là loại đàn bà không đáng để anh bận tâm.”

Ánh mắt anh nhìn sang nơi khác, lẳng lặng nghe cô nói.

“Tôi sẽ không làm tình nhân của anh, tôi không muốn con gái của mình vì mẹ mà không thể ngẩng cao đầu nhìn người khác… Xin anh hãy buông tha cho tôi, bên ngoài còn rất nhiều phụ nữ đẹp hơn tôi, sẵn sàng nguyện ý ở bên anh, anh sao cứ phải làm khó tôi?”

Anh ta lấy một điếu thuốc, bật lửa, ánh sáng ngọn lửa cứ lập lòe lập lòe, mãi lâu sau điếu thuốc mới được châm…

“Cái anh muốn không phải anh đã có được rồi sao? Thân thể tôi so với những người phụ nữ khác có gì khác biệt đâu…”

Anh im lặng thả một làn khói thuốc, giữa làn sương khói mờ ảo cô nhìn thấy đôi lông mày anh nhíu chặt lại, sắc mặt anh cũng tái đi một chút.

Sau khi một làn khói tan biến vào hư không, anh xoay người nhìn ra cửa sổ. “Tại sao lại là hắn ta… Tôi thua kém hắn ta ở điểm nào…”

Hắn ta? Cô suy nghĩ một lúc lâu mới biết người Lâm Quân Dật nói đến là Ngô Hàng, nhưng dường như lời nói của anh có ẩn ý sâu xa gì đó, cô có phần không hiểu lắm.

Thấy cô không trả lời, anh đứng phắt dậy, vọt đến trước mặt cô, hai tay anh bóp chặt lấy vai cô và gầm lên: “Trả lời tôi, tại sao?”

Ban đầu cô đúng là muốn khống chế cảm xúc của mình, cùng anh ta nói chuyện.

Xem ra cô sai rồi, đi nói chuyện đạo lý với một tên điên, đúng là nói nhảm mà thôi.

“Anh ta chí ít cũng là một người bình thường, sẽ không bao giờ làm ra những chuyện đê tiện…”

Cô còn muốn mắng anh thêm vài câu, nhưng anh đã không cho cô có cơ hội nói tiếp mà lập tức kéo cô đi ra ngoài…

“Buông tôi ra!” Cô không muốn Triệu Thi Ngữ nhìn thấy cảnh này mà suy đoán lung tung nên kịch liệt phản ứng.

“Nếu em không muốn tôi đem đoạn video đó phát tán trên mạng, liền im miệng lại cho tôi!”

Lời nói tiếp theo lập tức nghẹn lại nơi yết hầu của cô, thân thể cô trong nháy mắt nhẹ như không khí, không còn chút sức lực nào, ngay cả tư duy và cảm giác cũng nhanh chóng tan biến mất.

Băng Vũ toát mồ hôi, nhưng toàn thân mình lạnh buốt như đóng băng.

Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây dại mặc cho anh lôi kéo lên xe.

Cho đến khi nhìn thấy chiếc xe đang lao thẳng về hướng nhà anh, cô mới giật mình bừng tỉnh, anh ta muốn…

Nhất thời hoảng hốt, cô lấy điện thoại của mình ra định cầu cứu, tuy nhiên anh không ngăn cản cô mà còn cười lạnh một tiếng: “Muốn cầu cứu? Em có tin tôi lập tức cho phát tán video kia lên mạng không? Cuối cùng vì không đủ chứng cứ mà tôi quang minh chính đại bước ra khỏi tòa án, còn em, em sẽ bị mọi người coi là kẻ đào mỏ không thành liền biến mình thành một người đàn bà ngu xuẩn tự làm tự chịu!”

Đúng vậy! Trên đời này không có công bằng, chỉ có quyền lực mà thôi.

Cô làm vậy là tự rước nhục vào thân.

Cô gửi cho Liễu Dương một tin nhắn: tớ sẽ về trễ một chút.

Cô nhắm mắt lại ngăn không cho những giọt nước mắt sắp trào ra, mệt mỏi, mệt mỏi, cô đã quá mệt mỏi…

Băng Vũ rốt cuộc vẫn trốn không thoát.

Thậm chí so với việc bán thân còn nhục nhã hơn, cô chỉ có thể chờ đến một ngày anh chán ghét cô thì cô mới có thể thoát ra.

* * * * * * * *

Vừa mới bước vào cửa nhà, anh không nói một lời nào liền đẩy cô ngã lên sô pha, xé rách quần áo của cô, từng mảnh quần áo vương vãi khắp nơi trên mặt đất, tiếng va chạm trực diện vang lên không ngớt…

“Đừng!” Băng Vũ dùng hết toàn lực đẩy anh ra, trong lúc kháng cự tay cô vơ được con dao gọt trái cây trên bàn trà, bối rối chĩa mũi dao vào ngực anh: “Anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ giết anh.”

“Vậy sao?” Anh coi như chẳng sao cả ngồi dậy, cởi âu phục trên người vứt sang bên cạnh, vừa cởi khuy áo sơ mi vừa nói: “Con gái em có nụ cười thật ngọt ngào, không biết khi không còn mẹ, cô bé có thể cười tươi như vậy nữa không?”

Nhắc đến Tư Tư, tinh thần cô trở nên hoảng hốt, con dao trong tay liền rơi xuống đất.

Anh như thế nào lại dễ dàng phát hiện ra nhược điểm của cô vậy chứ.

Đúng vậy, chuyện sỉ nhục này dù cho chịu nhục thêm một lần nữa thì vẫn tốt hơn là ngồi tù, vì Tư Tư việc gì cô cũng có thể nhẫn nhịn.

Anh ôm chặt eo cô, quay người đặt cô xuống sô pha…

Đôi môi lạnh như băng bao phủ lên môi cô, cô vừa định tránh đi, thì một tay anh đã nâng gáy cô lên làm cho cô không thể quay mặt đi nơi khác, anh dùng lưỡi tách hai hàm răng của cô ra, đầu lưỡi dây dưa càn quét, hút hết dưỡng khí trong miệng cô, cắn cắn đôi môi đang run lên của cô.

Lâm Quân Dật vừa hôn vừa xé bỏ nốt ít quần áo sớm đã rách nát còn sót lại trên người cô.

Lòng tự trọng của cô cũng như bộ quần áo rách nát trên người bị anh tàn phá đến không còn một mảnh, rồi lại giẫm đạp lên thật là thê thảm.

Làn da anh lạnh như băng dán chặt lên da thịt ấm áp, mịn màng của Băng Vũ, làm cho cô không thể tự chủ mà run rẩy, hai bàn tay nắm chặt lấy đệm sô pha, cô nhắm chặt hai mắt mà chấp nhận…

Hai bàn tay thô bạo của anh đẩy bung chân cô ra…

Anh lập tức mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô, lúc này cô mới ý thức được vấn đề mấu chốt của sự việc đang xảy ra.

Cô nắm chạt cánh tay anh, cố gắng thoát khỏi nụ hôn điên cuồng như tàn phá của anh: “Không… Đừng… Ít nhất anh nên mang bao cao su, lúc này không phải kỳ an toàn của tôi…”

Lâm Quân Dật lập tức dừng lại, hai đồng tử đen láy giảm đi vài phần dục vọng. Anh chần chừ trong giây lát, cô còn tưởng anh sẽ dừng lại nào ngờ anh dùng toàn bộ sức lực tiến thật sâu vào cơ thể cô không hề báo trước.

Bên dưới cơ thể, nơi nhạy cảm nhất của cô truyền đến từng đợt từng đợt đau đớn, nhưng cái đau đớn này không làm cho cô khiếp sợ bằng: “Lâm Quân Dật, anh điên rồi… dừng lại đi… cứ tiếp tục như vậy sẽ có thai. Anh mau dừng lại đi…”

“Nhà tôi không khó khăn những chuyện này… Em yên tâm đi, nếu có con, tôi sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng.”

“Anh đừng nằm mơ, tôi có chết cũng không sinh con cho đồ cầm thú như anh!”

Cô cũng có lúc thật là ngu ngốc mà, vào cái giây phút mình đang yếu thế lại đi chọc giận anh ta, cho nên cô vì sự ngu ngốc này mà phải trả giá, chịu đựng sự phẫn nộ lẫn thô bạo của anh ta.

Băng Vũ không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu nữa, chỉ biết là anh ta thật thô bạo, làm cho bao nhiêu đau đớn quấn quanh lấy cơ thể cô đồng thời đánh tan sự kiêu ngạo của cô…

Đôi môi đã bị cô cắn đến mức bật máu, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống mái tóc dài ẩm ướt…

Những va chạm đau đớn lại một lần nữa không ngừng nghỉ tra tấn từng sợi dây thần kinh mẫn cảm của cô. Cô biết là anh cố ý, cố ý đi thật sâu vào trong cô, làm cho cô sống không bằng chết.

Trong tình thế này, cô có kiên cường thế nào cũng không thể chống đỡ nổi, cô bỏ đi tôn nghiêm của mình, mở miệng cầu xin anh: “Đừng vậy mà… Anh nhẹ một chút, được không…”

Anh khiêu khích nhìn cô: “Ôm tôi!”

Băng Vũ có chút do dự, anh liền điên cuồng tiến vào, người cô thiếu chút nữa bị anh nghiền cho nát vụn. Nơi mẫn cảm nhất của cô như bị xé rách vô cùng đau đớn…

“Á!” Cô lập tức phản xạ thật nhanh chóng, ôm ghì lấy thắt lưng anh.

Lâm Quân Dật có vẻ hài lòng ôm cô vào trong ngực, nụ cười điên dại trên môi lan tràn đến tận đáy mắt…

* * * * * * * * *

Thời điểm tất cả đều qua đi, cô ngay cả hận cũng không đủ sức, thân thể mềm nhũn dựa vào vai anh…

Chất lỏng trắng đục hòa quyện với tơ máu đỏ hồng từ trong nơi sâu kín nhất của cô chảy tràn ra thay cô lên án sự tàn bạo của anh.

“Đau không?” Giọng anh tràn ngập sự áy náy.

Cô nhắm mắt lại, chẳng có tâm trạng nào mà nhìn vẻ mặt cố làm ra vẻ của anh ta.

“Em nghỉ một chút đi, tôi đi lấy ít đồ uống cho em.”

Thân thể cô thật không còn một chút sức lực nào.

Sau khi sinh Tư Tư cô đã bị thiếu máu. Từ trưa hôm nay, cô vẫn chưa ăn gì, lại bị anh mang cả tinh thần lẫn thể xác ra tra tấn, cô không sụp đổ thật cũng lạ.

Nước cam chua chua ngọt ngọt chảy vào trong miệng làm thần trí tê dại của cô dần dần tỉnh… Sau đó cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Chương trước Chương tiếp
Loading...