Sắc Yêu Ngọt Ngào

Chương 3: Quy Tắc Ngầm



Sáng sớm ngày thứ bảy.

Kim Hạ thay áo sơmi màu trắng mà trước kia phỏng vấn cô đã mặc, váy xòe ngắn cùng tất quần, tóc dài cột thành đuôi ngựa cao, trông có vẻ đầy sức sống. Lần trước mặc như vậy đến Tường Vương Triều là ngoài ý muốn, bình thường công việc của cô không tiếp xúc nhiều với khách hàng, cho nên sẽ ăn mặc đơn giản mộc mạc, bây giờ nếu đã biết phải đi tiếp Lục Xuyên, sẽ không thể ăn mặc không đúng mực.

Khi cô đến công ty, Mina đã đến trước, đang ngồi trên ghế sofa nhàn nhã đọc tạp chí mới. Ngón tay dài nhỏ miết miết trang sách, vẫn xanh nhạt như thường bóng loáng non mịn, hoa văn trên móng tay lại thay đổi, chắc tối hôm qua mới làm đẹp, trang điểm màu khói, trong mê ly dụ hoặc phảng phất một tia trong mát, nước hoa Anna Sui, lễ phục nhỏ màu đen trễ ngực ôm sát thân cùng giày cao gót màu vàng, đến cả một phụ nữ là Kim Hạ, cũng hâm mộ ba phần.

Mina không chỉ đẹp, mà khi giơ tay nhất chân còn tản ra hơi thở lịch sự cao quý, đó là nhờ rèn luyện trong thời gian dài, mới có thể lưu lại được cái gì đó, Kim Hạ đi về phía trước, nhẹ nhàng nói: “Chị Na.”

Mina gật đầu, không hề ngước mắt nhìn cô: “Ngồi xuống chờ đi, phải vài phút nữa Vương tổng mới đến.”

Vương Minh Lãng chạy xe BMQs đời thứ bảy đến cửa công ty, gọi điện thoại cho Mina nói các cô đi ra. Cái gọi là phật dựa vào áo cà sa người dựa vào ăn mặc, công ty Vương Minh Lãng có thể không to lớn gì, nhưng xe của anh không thể không sang trọng. Theo hạng mục đã bàn bạc ở nhà hàng, có thể lãnh đạo liếc mắt cũng không nhìn đến công ty anh, nhưng đi ra ngoài bàn bạc kinh doanh, từng người có thể thấy Vương Minh Lãng anh đi xe gì, sao có thể đi một chiếc xe Geely hoặc là QQ, nên anh ta vì thế mà cũng mua sắm theo thời thế.

Mina mở cửa sau, muốn ngồi vào, Vương Minh Lãng gọi cô lại: “Nana, cô ngồi trước đi.” Anh ta có trực giác, Lục Xuyên có chút ý tứ với Kim Hạ, cho nên anh muốn xếp Kim Hạ ngồi ở phía sau, như vậy nếu Lục Xuyên lên xe, hai người có thể thuận lợi ngồi cùng nhau.

Mina cười khẽ, không sâu không cạn: “Hôm nay tôi không muốn ngồi phía trước.” Cũng không chờ phản ứng của Vương Minh Lãng, cô liền nghiêng người ngồi xuống, hiểu rõ, Vương Minh Lãng nghĩ ngày đó Lục Xuyên mời Kim Hạ ở lại ăn cơm là có ý tứ với cô, cho nên cố ý an bài hai người ngồi chung một chỗ, nhưng người đàn ông độc thân giống như Lục Xuyên vậy là vô cùng quý giá, mình sao có thể buôn tha.

Kim Hạ đã từng tình cờ đi nhờ xe của Vương Minh Lãng, nhưng chưa bao giờ ngồi vào vị trí phó điều khiển, cô luôn cảm thấy ngồi ở chỗ đó sẽ có áp lực, cho nên theo bản năng muốn tiến vào ghế sau, bị Vương Minh Lãng gọi lại: “Kim Hạ, cô ngồi ở phía trước.” Xem tư thế của Mina, bỏ qua Lục Xuyên là không thể, bây giờ khuyên cô ta đổi chỗ chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hòa khí, không đáng gì. Kỳ thật cũng tốt, dù sao hai nữ nhân này, chỉ cần một người có thể láy lòng Lục Xuyên là được.

Xe chạy đến nơi đón Lục Xuyên, Kim Hạ thấy Vương Minh Lãng đẩy cửa xuống xe, cô cũng theo sát nhảy xuống, nhìn một vòng bốn phía chung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Lục Xuyên. Cô nghĩ rằng, là lãnh đạo, luôn muốn tỏ ra tự cao tự đại, vì thế liền đứng thắng thân mình chờ anh, không dám bày ra tư thế nhàn nhã.

Chừng nửa tiếng sau, Lục Xuyên mới từ trong khu nhỏ đi ra, mặc áo sơmi màu xanh da trời vừa vặn với thân thể, có vẻ càng làm thân hình thêm cao ngất. Xa xa anh nhìn thấy Kim Hạ, mặc trang phục văn phòng, tăng thêm vài phần thành thục giỏi giang, so với bữa ăn hôm đó, lại có một loại cảm giác khác.

Vương Minh Lãng chạy nhanh đến nghênh đón, Lục Xuyên cười nói: “Vương tổng đợi có lâu không?”

Kim Hạ nghĩ, anh muộn nửa tiếng là chuyện rõ ràng trước mắt, còn cố ý hỏi, thật là dối trá.

Vương Minh Lãng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chờ Lục cục trưởng, bao lâu cũng đáng.” Không thể nói dối chính mình vừa đến, cho anh ta biết mình đã đợi, hơn nữa là cam tâm tình nguyện chờ.

Hai người cười lại hàn huyên một phen, Mina đúng lúc ra khỏi ghế sau xe, thản nhiên: “Lục cục trưởng mời.”

Lục Xuyên lơ đãng ánh mắt quét qua Kim Hạ, trên mặt cô lô ra nụ cười nhạt, tư thế đứng rất quy củ, cặp mắt đẹp như nước mùa thu lễ phép nhìn anh, cùng biết vâng lời ngày đó không giống, hôm nay khi cô nhìn vào mắt anh không có lảng tránh, nghĩ Vương Minh Lãng đã nói qua với cô, nhắc cô đó là nhân vật trọng yếu, cần phải hầu hạ tốt.

Cúi người xuống, anh ngồi vào trong xe, Mina cũng đi theo nhanh nhẹn ngồi xuống, Vương Minh Lãng chạy nhanh vài bước đến bên phía điều khiển, Kim Hạ thấy thế, chạy nhanh mở cửa xe ở vị trí phó điều khiển ngồi xuống.

Sau khi xe khởi động, Lục Xuyên ổn đinh chỗ ngồi, từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy một nữa khuôn mặt của Kim Hạ. Mina cố ý nâng nhẹ chân, lễ phục nhỏ màu đen bị kéo lên trên chút, bắp đùi trắng noãn dường như lộ ra một nữa: “Lục cục trưởng là người ở đây phải không?”

Lục Xuyên gật đầu: “Tôi sinh ra ở đây.” Dừng một chút, anh hỏi: “Không biết tiểu thư Mina là người nơi nào?”

Mina cười duyên: “Lục cục trưởng, anh đừng khách khí như vậy, gọi tôi là Nana được rồi.” Tay trái cô ta vuốt vuốt sợi tóc, con mắt truyền điện liếc qua: “Anh cảm thấy tôi là người nơi nào?”

Khóe môi Lục Xuyên hơi cong lên: “Với bộ dáng tiểu thư Mina, vẻ đẹp sắc nét như thế này, có thể đoán cô đến từ vùng sông nước Chiết Giang.”

Anh không hề sửa đổi xưng hô với cô, bấy nhiêu đó làm cho Mina cảm thấy có chút thất bại, đôi môi lộ ra một nụ cười xinh đẹp, cô lên giọng: “Lục cục trưởng đoán thật giỏi, tôi đúng là người Tô Châu.”

“Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.” Lục Xuyên nhìn Mina gật đầu: “Tô Châu là nơi đất thiên người tài, quả nhiên là nơi có phong thủy thuận lợi sản sinh người tài nhất.”

Mina cười cười: “Luc cục trưởng quá khen.”

Lục Xuyên nhìn Vương Minh Lãng: “Nghe giọng của Vương Tổng, hẳn là từ đông bắc đến.”

Vương Minh Lãng cười hớ hớ gật đầu, qua kính chiếu hậu cùng Lục Xuyên liếc nhìn một cái: “Tôi chính là người Cát Lâm.”

Lục Xuyên nhìn lại Mina: “Đố cô, ba vật quý của phía đông là gì?”

Mina thuận miệng nói ra: “Nhâm sâm, lông chồn, nhung hươu.”

Vương Minh Lãng tiếp lời: “Những thứ đó ở quê tôi có nhiều, ngày khác sẽ biếu một ít cho cục trưởng.”

Lục Xuyên không lên tiếng, nhưng cũng không có nói không, nhìn sang vị trí phó lái: “Kim Hạ, cô là người vùng nào?”

Vương Minh Lãng và Mina đều nghe rõ ràng, Lục Xuyên gọi thẳng tên Kim Hạ, cũng không có khách khí nói hai chữ tiểu thư.

Kim Hạ cũng không cảm thấy xưng hô như vậy có gì không tốt, anh ta là đối tượng ông chủ cô muốn cô lấy lòng, cần gì phải sử dụng xưng hô tôn trọng với cô. Quay sang, cô mỉm cười nhìn Lục Xuyên: “Lục cục trưởng, tôi là người Sơn Tây.”

“Sao?” Lục Xuyên có chút hứng thú: “Sơn Tây kinh tế phát triển, làm giàu cho người dân. Cô làm sao có thể đến Bắc Kinh ngàn dặm xa xôi này để làm việc?”

Kim Hạ thẳng thắng thành khẩn: “Ở quê nhà công việc không dễ tìm, Bắc Kinh là thành phố lớn, cơ hội nhiều hơn.” Cho dù ở Sơn Tây mỏ quặng tài nguyên phong phú, nhưng để có thể lấy được quyền khai thác, đương nhiên sẽ không phải là người vô danh như cô. Đa số mọi người đều không với tới chén canh này, tài phú hai cực phân hóa nghiên trọng. Cô ở quê nhà có thể tìm công việc, tiền lương còn không bằng một phần ba Bắc Kinh, khó trách mọi người từ khắp nơi trong cả nước đều đổ xô về nơi này.

Tim Lục Xuyên như gương sáng, cô cũng giống những người đổ xô đến Bắc Kinh, cất giấu một giấc mộng thủ đô, giống như người Trung Quốc hướng đến nước Mỹ, nói nước Mỹ là mộng, người Mỹ ở các châu lục khác hướng đến Newyork, nói Newyork là mộng, Trung Quốc có mộng Bắc Kinh, mộng Thượng Hải.

Bất quá một giai cấp dưới, đối với một giai cấp cao hơn, luôn luôn nhìn xa xa.

Anh sửa lại tay áo kéo xuống chút, chậm rãi nói: “Cơ hội ở Bắc Kinh quả thật rất nhiều, cũng phải nắm chắc mới được.”

Kim Hạ cảm thấy ngữ khí trong lời nói này của anh, tựa hồ có thâm ý, nhưng cụ thể ám chỉ cái gì cô không chắc chắn lắm, liền cái hiểu cái không gật gật đầu.

*

Đến phía trước, là hội quán Vân Tuyền Kim Hạ đã tra qua ở trên mạng, nghe nói từng tiếp hoàng đế vi hành đến đây nghỉ hè, sau lại bị một người thần bí thu mua, đổi thành hội quán hưu nhàn như bây giờ, phong cách vẫn giữ nguyên ngói trắng mái lá xanh mộc mạc như xưa, tiêu phí không cần phải nói, giá cả đương nhiên làm dân chúng nghẹn họng nhìn trân trối. Để lấy lòng Lục Xuyên, xem ra Vương Minh Lãng đã bỏ xuống tiền gốc.

Phía sau hội quán có ngọn núi, nghe nói trước kia là khu vực săn bắn. Lục Xuyên cùng Mina ngồi trên xe hàng ngắm cảnh, Kim Hạ cũng Vương Minh Lãng ngồi ở phía sau, Mina làm như có chút hiểu biết với nơi này, thao thao bất tuyệt trò chuyện lịch sử chỗ này chỗ kia.

Kim Hạ nghĩ rằng, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên Mina đến nơi này, có cô ấy ở đây, mình sẽ không chịu áp lực, không cần tiếp đón Lục Xuyên, chỉ cần ngồi ở phía sau, im lặng thưởng thức phong cảnh là được. Nếu chỉ mình cô, tuyệt đối không có cơ hội đến nơi như vậy, không bằng nhân cơ hội này, hưởng thụ thật tốt.

Phong cảnh hai bên, xanh um tươi tốt, có rất nhiều cây cổ thụ không biết tên, không biết sống ở đây bao nhiêu năm, chứng kiến qua bao nhiêu lần hưng suy. Trong rừng cây, ngẫu nhiên sẽ có một con hươu sao chạy ngang qua, cẩn thận nhìn xung quanh, tiếp theo lại nhảy lên chạy đi. Xa xa có một cái hồ, mặt hồ ánh lên ánh sáng ngày hè, một mảnh lân quang mê ly.

Xe ngắm cảnh vòng đến mặt hồ kia, là sân gôn, mặt cỏ được cắt tỉa gọn gàng, dọc theo mặt đất mọc tràn lan. Vương Minh Lãng dần đầu xuống xe, chạy đến chỗ phục vụ thuê dụng cụ, Lục Xuyên cũng Mina sóng vai đi đến, đang nói chuyện lịch sử, Kim Hạ im lặng đi theo sau bọn họ, không xen vào nói, cũng không muốn xen vào.

Sau khi người phục vụ gôn đưa bọn họ ra sân, Lục Xuyên đề nghị: “Không bằng chúng ta đấu một trận đi.”

Vương Minh Lãng lập tức vỗ tay phụ họa: “Tốt, tôi đang muốn đấu với Lục cục trưởng một trận.”

Mina cười vẻ mặt thoải mái: “Đã lâu không chơi bóng, không biết kỹ thuật có giảm không.”

Kim Hạ không hé răng, đánh Golf là chuyện của ba vị lãnh đạo bọn họ, cô sẽ không ngây thơ nghĩ trận đấu này bao gồm cả cô.

Lục Xuyên thấy cô trầm mặc, liền hỏi: “Kim Hạ, cô thì sao?”

Kim Hạ hơi giật mình, lập tức xua tay: “Ngại quá, tôi không biết đánh Golf.”

Lục Xuyên cười cười: “Không có việc gì, cô không biết đánh thì vào một đội với tôi, tôi có thể chỉ cho cô.”

Kim Hạ do dự, không rõ vì sao anh lại nói như vậy, để cho cô cũng một đội chơi bóng với anh, có chỗ nào tốt sao.

Vương Minh Lãng hiểu ý hát đệm: “Kim Hạ, cô cùng một đội với Lục cục trưởng, đã sớm nghe kỹ thuật đánh golf của Lục cục trưởng rất tốt, nếu cô không phối hợp với anh ấy, tôi nhất định sẽ thua rồi.”

Kim Hạ đành phải gật đầu, nếu bây giờ từ chối, nói không chừng Vương Minh Khang có thể sẽ bóp chết cô.

Lục Xuyên ngoắc ngoắc tay gọi cô: “Lại đây.”

Kim Hạ thuận theo đi qua, Lục Xuyên đưa gậy đánh gôn cho cô: “Thử xem.”

Kim Hạ nhìn khuôn mặt cùng cặp đôi mắt như điêu khắc của anh, đoán không ra sau lưng anh tính toán cái gì, đành phải nhận gậy golf trong tay anh, làm giống như trong TV, bày ra tư thế như trái bầu trong bức tranh hồ lô.

Lục Xuyên đứng phía sau nhìn cô, cánh tay sát lại vòng qua cô, nắm cánh tay phải của cô kéo xuống chút: “Tay phải phải hạ thấp xuống.”

Hơi thở nóng rực phun vào gáy Kim Hạ, cô theo bản năng rụt lui sang bên cạnh, lại vẫn ở trong hai cánh tay có lực như gông cùng xiền xích của anh.

Lục Xuyên nhìn thấu hết phản ứng của cô, khóe môi gợi lên một độ cong rất nhỏ, thì ra cô còn rất mẫn cảm: “Thắt lưng phải cong một chút.”

Kim Hạ chịu đựng nhột nhạt bên tai, theo lời nói cong thân mình xuống, thắt lưng phía sau chạm vào người Lục Xuyên, anh tự tay cầm, sau lại dạy: “thắt lưng phải thả lỏng.”

Kim Hạ gật đầu, khẽ ừ một tiếng. Đây là, anh đang mượn cơ hội chiếm tiện nghi?

Nghĩ đi nghĩ lại, lại không chắc chắn mười phần. Nếu anh muốn sờ phụ nữ, Mina đã có sẵn, anh cần gì phải tốn tâm tư trên người cô, huống chi cô quá bình thường, có tư sắc gì có thể khiến anh nhìn trúng.

Cô chính là không thích, cho người ta sờ soạng không công như vậy, không có hay ho gì.

Giúp cô sữa lại tư thế thật chuẩn, Lục Xuyên buông cô ra: “Đánh thử xem.”

Kim Hạ nhìn quả cầu nhỏ màu trắng ở mắt cá chân, trên tay dùng sức một cái, quả cầu phát ra tiếng động đáp lại bay ra ngoài, trên bầu trời tạo ra một đường cong xinh đẹp.

Lục Xuyên mỉm cười vỗ tay: “Đánh rất tốt.”

Vương Minh Lãng cũng kinh ngạc: “Kim Hạ, cô giỏi nha, không ngờ cô cũng có tiềm năng như vậy.”

Lục Xuyên cười nói: “Vương tổng, anh nói để cho Kim Hạ quấy rầy tôi, anh tính sai rồi.”

Vương Minh Lãng cúi đầu khom lưng: “Phải là Lục cục trưởng có mắt nhìn, liếc mắt một cái liền nhìn ra Kim Hạ là nhân tài có thể đào tạo.”

Lục Xuyên nhìn nhìn Kim Hạ, nói với Vương Minh Lãng: “Vậy hôm nay tôi và cô ấy mỗi người một cây, xem ra các anh không đánh thắng được chúng tôi.”

Vương Minh Lãng sảng khoái đáp ứng: “Được!”

Kết quả trận đấu, tất nhiên là Lục Xuyên thắng, Vương Minh Lăng và Mina đều đánh thua, không dám hào hứng, bất quá khả năng đánh golf của Lục Xuyên thật sự cao siêu, cho dù bị tay mơ như Kim Hạ cản trở, vẫn làm cho bọn Vương Minh Lãng đánh bóng vào hồ nước.

Sau khi đánh golf xong, Vương Minh Lãng dự định mở tiệc tối ở hội quán, mời Lục Xuyên uống rượu, lúc vào chỗ ngồi, anh cố ý để chỗ ngồi bên cạnh Lục Xuyên cho Kim Hạ, trải qua trận đánh golf vừa rồi, anh hoàn toàn xác định Lục Xuyên có ý tứ với Kim Hạ.

Kim Hạ không thể từ chối, đành phải ngồi xuống bên cạnh Lục Xuyên. Vương Minh Lăng cùng Mina mỗi người mời anh một ly rượu, tiếp theo Vương Minh Lãng nói: “Kim Hạ, cô cũng phải kính Lục cục trưởng một ly, anh ấy đã dạy cô đánh golf, cô nên gọi anh ấy một tiếng sư phụ.”

Kim Hạ không khỏi có chút oán thầm, đây cũng không phải cô cầu muốn học, lại còn bị anh ta chiếm tiện nghi, bây giờ phải kính rượu cảm ơn anh ta đã chỉ bảo cô chút ít, không phải quá điên sao. Nhưng bao nhiêu bất bình, cũng chỉ có thể khóa ở trong lòng, cô bưng ly rượu lên, mỉm cười nhìn Lục Xuyên: “Lục cục trưởng, cảm ơn anh hôm nay đã dạy tôi chơi bóng.”

Lục Xuyên không nói gì, chỉ nhìn cô, tuy rằng tầm mắt cô cất giấu một chút lo lắng, nhưng vẫn không có lảng tránh. Giây lát sau, anh cười nâng ly, chạm nhẹ vào ly rượu trong tay cô, phát ra một tiếng vang trong trẻo.

Sau khi cụng ly, anh nói: “Cô có khả năng trời cho. Tôi từng dạy những người khác, lần phát đầu tiên đều đánh không đến cầu.”

Mina cướp lời nói tiếp: “Vì sao?”

Lục Xuyên quay đầu nhìn cô một cái, lại quay lại nhìn Kim Hạ: “Người bình thường khi vung gậy, thắt lưng theo bản năng đều thẳng lên, như vậy sẽ làm tăng khoảng cách của gậy golf, đánh sẽ không đụng cầu, nhưng cô ấy không có như vậy.”

Kim Hạ nhợt nhạt cười: “Cảm ơn Lục cục trưởng đã khích lệ.”

Khi cô cười rộ lên, hai con mắt sáng như vì sao, giống như có mảnh thủy tinh chui vào bên trong, khiến cho Lục Xuyên nháy mắt trở nên ngẩn người.

Vương Minh Lãng còn nói: “Kim Hạ, vừa rồi, là đại biểu cho chính cô, bây giờ là thay mặt cho công ty lại kính Lục cục trưởng một ly, nhờ ngài sau này chiếu cố chúng tôi nhiều hơn.”

Kim Hạ đành phải bưng bình rượu lên, đổ đầy một ly rượu cho mình và Lục Xuyên, cô chưa từng uống rượu trắng, vừa rồi chỉ là một ly nhỏ, đã làm dạ dày cô nóng lên: “Lục cục trưởng, tôi lại kính ngài một ly.” Về phần vì sao kính, Kim Hạ đã quên nói, cô vốn là người không biết ăn nói.

Với chuyện mời rượu ai đến Lục Xuyên cũng không cự tuyệt, cười lại cụng một lần với cô, hai người uống một hơi cạn sạch.

Kim Hạ không chịu nỗi lượng rượu, chỉ sau hai chén, trên mặt đã ẩn ẩn ửng hồng, ở trong mắt Lục Xuyên, khi Vương Minh Lãng lại muốn khuyên cô tiếp rượu, thay cô đỡ: “Được rồi, anh chỉ giỏi để cho người ta cô gái nhỏ đi đầu, mình lại núp ở phía sau, rượu ngày hôm nay, người nên mời tôi nhất, chính là anh.”

Vương Minh Lãng nhanh nhẹn nâng ly, ra vẻ đáng thương: “Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi. Lục cục trưởng, hai anh em chúng ta hôm nay không uống đến say mềm, sẽ không về, cũng cho anh nhìn thấy thành ý của anh em như tôi đối với anh.”

Lục Xuyên cười cười: “Chỉ sợ tửu lượng anh không được thôi.”

Thế là hai người cứ như vậy mà uống, trong bữa tiệc lúc rãnh rỗi, Kim Hạ vụng trộm liếc nhìn Lục Xuyên một cái, đây là, anh đang giúp cô giải vây?

Lục Xuyên không phải là chủ ngồi không, Vương Minh Lăng cũng không phải đèn cạn dầu, hai người tửu lượng ngang nhau uống một lúc lâu, cuối cùng Lục Xuyên buôn ly rượu trước: “Không uống, lại uống nữa sẽ say mất.” Nói xong anh liếc nhìn Kim Hạ một cái, vẻ mặt ý vị sâu xa đứng lên.

Vương Minh Lãng rất nhanh thức thời buông chén rượu, cười làm lành: “Tửu lượng của Lục cục trưởng thật lớn, thật sự không có đối thủ.”

Kim Hạ nhẹ nhàng thở ra chút, cơm cũng ăn rồi, rượu cũng uống rồi, cũng nên tan cuộc thôi.

Quả nhiên Vương Minh Lãng vẫy tay: “Mina, Kim Hạ, các cô về phòng trước, Tôi cùng Lục cục trưởng nói chuyện riêng với nhau một lát.”

Kim Hạ cầu còn không được, chậm rãi đứng lên: “Vậy Lục cục trưởng, Vương tổng, tôi thất lễ trước.” Nói xong thật cẩn thận rời khỏi phòng.

Mina đoán Vương Minh Lãng có thể muốn nói chuyện chính sự với Lục Xuyên, chính mình không tiện nhúng tay, cũng đứng lên theo: “Tôi cũng đi đây.”

Vương Minh Lãng đặt tổng cộng ba căn phòng, Lục Xuyên và anh mỗi người một gian, Mina và Kim Hạ ở chung một gian. Sau khi ra khỏi phòng, Kim Hạ thấy Mina đi ngược hướng với hướng trở về phòng, liền cả gan hô câu: “Chị Na, chị đi nhầm, phòng ở bên này.”

Mina quay đầu liếc nhìn cô một cái, ném một câu: “Tôi muốn đi SPA.” Liền thướt tha đi khỏi.

Phí SPA của Mina chăc là do Vương tổng chi trả, nhưng cô thì vạn vạn không có khả năng, Kim Hạ nghĩ như vậy, cũng không dám đi dạo đây đó ở Vân Tuyền, ngoan ngoãn trở về phòng.

Vừa qua chín giờ, cô còn chưa có buồn ngủ, bất quá bởi vì hai ly rượu trắng, đầu óc có chút nóng lên. Đổ sập xuống chiếc giường của mình, xốp xốp mềm mềm, cảm giác khô ráo, thân mình cô không khỏi bay bổng, cọ cọ tấm chăn trắng mềm dưới thân, buồn ngủ không hiểu vì sao ập đến, không lâu sau liền ngủ say.

Lúc sắp đến mười một giờ, di động vang lên tiếng chuông bén nhọn, Kim Hạ đột nhiên tỉnh lại, đầu óc choáng váng khó chịu. Lấy ra di động từ trong túi xách, cô phát hiện người gọi là Vương Minh Lãng: “Vâng, Vương tổng?”

“Kim Hạ à, này, cô đến phòng của Lục cục trưởng đi, anh có chút việc muốn bàn bạc với cô.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...