Sama, Cầu Tiếp Kịch!

Chương 14: Kế hoạch sinh nhật bí mật



Chủ đề: Giờ sinh nhật các CV sẽ phát kịch sinh nhật sao?

Lầu chính: Hai năm nay dường như rất ít khi thấy có kịch sinh nhật… Có CV nào cho tới bây giờ vẫn không phát kịch sinh nhật không?

1L: Kịch sinh nhật rất thịnh hành vào hai năm trước, giờ cũng ít đi rồi.

2L: Làm một bộ kịch sinh nhật cần phải mời rất nhiều CV tới phối, mà phải là những CV có quan hệ tương đối tốt với nhau. CV không quen biết mà được mời sẽ rất ngại.

3L: Kịch sinh nhật gì đó còn không bằng cho ra một bộ chính kịch, dàn cast hoa lệ như vậy đi làm chính kịch mới là đẹp a.

4L: Lại nói hai tháng nữa là sinh nhật Ô  sama đó, không biết có phát hành kịch sinh nhật không.

5L: Không biết, đến lúc đó xem xem…

6L: Nhưng tôi vẫn thích kịch sinh nhật hơn, chỉ nhìn dàn cast đã thấy sướng~

7L: Không biết tới sinh nhật Ô sama có thể có hay không…

8L: Trả lời lầu trên, theo thường lệ, hẳn là không có…

——————————————————

Khi Tô Lý tỉnh lại, cậu phát hiện mình  đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.

Sáng sớm tỉnh giấc, đầu óc còn có chút mơ màng, Tô Lý ngay lập tức xoay người ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhớ ra tối qua cậu qua đêm ở nhà nam thần ( ̄_ ̄|||)

Nhìn lại đồng hồ, giờ mới là sáu rưỡi sáng, Tô Lý cảm thấy mình đúng là mẫu người tiêu chuẩn.

Cậu cũng không muốn nằm lên giường tiếp tục ngủ nữa, liền trực tiếp rời giường. Sau khi thu dọn lại gian phòng, Tô Lý mở cửa phòng ngủ, đi tới phòng khách yên ắng.

Sớm như vậy, chắc là nam thần còn ngủ?

Ý thức được vấn đề này, Tô Lý bước thật nhẹ tới bên sô pha, chuẩn bị chờ Hạ Vũ rời giường.

Vừa mới ngồi xuống, Tô Lý thấy Tiểu Bạch đang nằm trên ghế nhìn mình, cái đuôi còn phe phẩy.

“Mèo con, sớm a~” Tô Lý hạ giọng chào hỏi với Tiểu Bạch.

“Meo meo~” Tiểu Bạch lên tiếng đáp lại.

“Hừ… Nhỏ giọng một chút, cẩn thận đánh thức nam thần dậy.” Tô Lý ngồi xổm xuống, cúi đầu giơ tay ý bảo nó im lặng.

“Meo meo ~ >▽<” Tiểu Bạch kêu còn lớn hơn.

“…” Tô Lý quay đầu yên lặng ngồi chờ trên sô pha, không thèm nói chuyện với mèo con nữa.

Nó cứ liên tục kêu meo meo như thế, sợ rằng sẽ làm phiền nam thần mất thôi.

“Meo meo ~o( =∩ω∩=)m” Tiểu Bạch thấy Tô Lý đột nhiên mặc kệ nó, liền chạy tới cọ cọ cậu.

“…” tô Lý vẫn như cũ trầm mặc chống đỡ lại sự làm nũng của nó.

“Meo meo~” Tiểu Bạch ủy khuất liếc mắt nhìn cậu.

Trong lòng Tô Lý có chút do dự, xoa xoa đầu Tiểu Bạch: “Mày còn kêu nữa sẽ đánh thức nam thần dậy đó, mèo con, chờ lát nữa tao chơi với mày có được hay không?”

Tô Lý vừa nói xong thì thấy Tiểu Bạch nhảy xuống sô pha, trực tiếp chạy tới cửa, “Meo meo ~ >▽<” thanh âm vô cùng vui vẻ.

Cửa mở ra, Tiểu Bạch ngay lập tức xoay xoa dưới chân người nào đó.

Tô Lý giật mình nhìn Hạ Vũ đứng ở cửa O.O

Hóa ra nam thần dậy còn sớm hơn mình…

Hạ Vũ liếc mắt đã thấy được Tô Lý đang ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm mình O.O

“Tiểu Ly, dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?” Hạ Vũ đi về phía cậu.

“Tôi không ngủ được, đã quen dậy sớm rồi.” Tô Lý dời mắt sang chỗ khác, mới sáng sớm đã nhìn chằm chằm người ta là ý gì chứ…

“Ngủ sớm dậy sớm là thói quen tốt~”

“Ân, ân… Sama, anh vừa đi đâu đấy?”

“Ân, đi ra ngoài chạy bộ một chút.”

Tô Lý nghĩ thầm, đây là lần đầu tiên cậu thấy Hạ Vũ vào sáng sớm cuối tuần. Xem ra bình thường Hạ Vũ đều dậy rất sớm. Cậu vừa rồi còn tưởng anh vẫn ngủ nên không dám nói chuyện cùng mèo con.

Tô Lý xấu hổ nhìn Tiểu Bạch. Mèo con, thật ngại quá… Tô Lý xin lỗi ở trong lòng.

“Tiểu Ly, cậu chờ một chút nhé, tôi đi làm bữa sáng ngay đây. Trước đó nghĩ cậu sẽ dậy muốn nên tôi vẫn chưa làm.”

“A a, được, làm phiền anh.”

“Tiểu Ly” Hạ Vũ đi tới bên Tô Lý, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, “Kỳ thực… Cậu có thể không cần khách sáo với tôi như vậy.” Hạ Vũ do dự một chút, đổi thành câu nói như vậy.

Thấy Hạ Vũ đột nhiên ở ngay trước mắt, mặt Tô Lý đỏ ửng lên, không dám đối mặt với anh, vô cùng hoảng hốt.

Sau đó cậu nhỏ giọng trả lời: “Ân”

“Chờ chút, tôi đi làm cơm~” Người nào đó lúc này mới vui vẻ đi vào bếp.

Tâm tình của Hạ Vũ hiển nhiên rất tốt, vừa làm bữa sáng vừa ngâm nga một khúc ca, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Tô Lý xoa xoa trái tim trong lồng ngực, quả thực đập rất nhanh… Lại sờ lên mặt mình, nhiệt độ thật cao…

Không phải chỉ là tự dưng gần gũi một chút thôi sao, phản ứng của cậu có cần khoa trương vậy không…

Tô Lý, mày thật không có tiền đồ.

Yên lặng khinh bỉ mình một phen, Tô Lý nhanh chóng rút điện thoại ra lên mạng, muốn di dời sự chú ý của mình.

Đang yên đang lành, tự dưng vào trong diễn đàn võng phối, bài post ở trang nhất làm Tô Lý thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại.

Cái bài post kia đang hung hăng thảo luận về chuyện giữa cậu và nam thần, đây là có chuyện gì?

Bọn họ nói về ảnh chụp nào chứ?

Tô Lý mở weibo ra xem, lúc này mới thấy được ảnh chụp tiểu thụ say ngủ trên sô pha trong truyền thuyết.

Người kia không phải cậu thì là ai…

Tô Lý không rõ Hạ Vũ chụp ảnh lúc nào, cũng không hiểu vì sao tự nhiên anh lại muốn chụp ảnh này lên, càng không biết sao lại đăng ảnh lên weibo.

Tô Lý tất nhiên sẽ không tự mình đa tình, nghĩ vớ vẩn lung tung, dù sao JQ gì đó cũng chỉ là do fan YY ra. Nào có thể dễ dàng ở bên nhau như vậy…

Nhưng mà cậu nghĩ thế nào cũng không hiểu được động cơ khiến Hạ Vũ làm vậy, cũng không biết phải mở miệng hỏi như thế. Vì vậy những nghi hoặc này chỉ có thể giữ trong lòng.

Lúc ăn sáng, Tô Lý không yên lòng uống sữa, thỉnh thoảng lại nhìn Hạ Vũ ngồi đối diện, nghĩ mãi vẫn thấy có chút vô lý…

Cơm nước xong xuôi, Hạ Vũ muốn giữ Tô Lý ở lại chơi một lát bị cậu uyển chuyển cự tuyệt. Bản thân cậu giờ mà thấy anh sẽ đỏ mặt, nếu còn tiếp tục đơn độc ở lại chỗ anh thêm nữa, thực sự là quá thẹn thùng…

Vì vậy, Hạ Vũ không còn cách nào khác là đưa Tô Lý về trường.

“Tạm biệt Tiểu Ly, lúc rảnh rỗi cứ tới đây chơi.” Hạ Vũ vẫy tay với cậu.

“Tạm biệt, sama… Trên đường cẩn thận.” Tô Lỹ cũng vẫy tay nói lời từ biệt.

Sau khi trở lại phòng ngủ, mở máy tính ra, cậu phát hiện QQ của mình bị ném bom dữ dội. Tô Lý vốn đầy kinh nghiệm nên không hoảng hốt, trực tiếp bình tĩnh xóa toàn bộ tin nhắn tới.

Không cần nghĩ cũng biết là họ hỏi về chuyện gì, thế nhưng, chính  cậu cũng không biết đáp án…

Cuối cùng, Tô Lý mở nhóm Tiệc trà ra.

Sơ Ly: O.O

Trà ô long: ( ⊙o⊙) Oa

Trà hoa cúc: Sama, cuối cùng cậu cũng xuất hiện O.O

Sơ Ly: Hôm nay sao lại chỉ có hai cô thôi thế?

Trà ô long: Chuyện vì sao chỉ có hai chúng tôi không phải là trọng điểm, trọng điểm là sama với nam thần có đúng như người ngoài đang bàn tán hay không ﹁_﹁

Sơ Ly: Fan CP nói mà các cô cũng tin, đừng có nghe gió tưởng mưa nha người trẻ tuổi(1) ╮( ̄▽ ̄”)╭

Trà hoa cúc: No no no, then chốt là gần đây cậu với nam thần xác thực rất thân thiết ╮(╯-╰)╭

Sơ Ly: ( ̄_ ̄|||)

Trà ô long: Vậy nên sama, các người đã phát triển tới mức nào rồi, có thể tiết lộ một chút không *chớp mắt*

Sơ Ly: Kỳ thực, tôi cũng không rõ lắm… Tôi đối với anh ấy…

Trà hoa cúc: Vậy nên là nói…

Trà ô long: Thực sự có điều gì đã xảy ra sao?

Sơ Ly: Tôi không biết. Chỉ cần tôi nhìn thấy anh ấy sẽ mặt đỏ tim đập…

Trà ô long: !!!!

Trà hoa cúc: !!!!!!

Trà ô long: Sama, cậu nghiêm túc hả?

Trà hoa cúc: Đây là cậu đang kéo mình vào hố sao…

Sơ Ly: Này, không có đâu! Tôi giờ chỉ thấy rất kỳ quái thôi…

Trà hoa cúc: Sama, tôi nghĩ cậu cần phải tự mình suy nghĩ thật kí, dù sao nam thần là người như thế nào chúng ta đều không thể biết được.

Trà ô long: Đúng thế. Sama, cậu trước tiên phải suy nghĩ cẩn thận đã, đời thực và mạng ảo cần phải phân biệt rõ ràng.

Bình thường đều là mấy cô gái lúc nào cũng vui vẻ thích đùa giỡn, đây là lần đầu tiên Tô Lý thấy họ nghiêm túc như vậy.

Cậu hiểu các cô đều vì cậu mà suy nghĩ, đối với tấm lòng của họ, cậu rất cảm kích.

Thế nhưng hiện tại Tô Lý cũng không rõ tình cảm của mình là cái dạng gì.

Thích? Hay là không thích đây?

Tô Lý có một thói quen tốt, đương nhiên là do cậu tự nhận, chuyện gì mà nghĩ không ra thì trước tiên cứ dẹp qua một bên, không chừng một ngày nào đó tự nhiên sẽ nghĩ ra.

Trùng hợp thay, Tiểu Huệ đột nhiên tìm tới cậu.

Tiểu Huệ: Sư đệ~ *bay tới*

Sơ Ly: Tiểu Huệ tỷ ~ *bay tới*

Tiểu Huệ: Thật đáng yêu, sư đệ lúc nào cũng nhiệt tình như vậy XD

Sơ Ly: Đó là bởi vì đã lâu không thấy Tiểu Huệ tỷ, rất là nhớ tỷ a!

Tiểu Huệ: *đỏ mặt* Em như vậy sẽ khiến chị ngại ngùng chết mất~~~

Tiểu Huệ: Được rồi, sư đệ, chị muốn nhờ em một việc.

Sơ Ly: Chuyện gì? Tiểu Huệ tỷ cứ nói.

Tiểu Huệ: Em có biết tháng sau là sinh nhật của nam thần nhà em không, Lộ Lộ muốn làm một cái kịch sinh nhật, chị sẽ chuẩn bị một ca hội mừng sinh nhật cho Ô che mưa, muốn mời em làm khách quý *chỉ tay*

Sơ Ly: Vậy nên? ﹁_﹁

Tiểu Huệ: Vậy nên, Sơ Ly sama, cầu ghi âm, cầu làm khách quý *Chớp mắt*

Sơ Ly: Tỷ …

Sơ Ly: Cái thứ nhất không thành vấn đề, cái thứ hai không hát thì còn có thể.

Tiểu Huệ: Sư đệ, em mau đồng ý đi mà ﹁_﹁

Sơ Ly: Em thuộc loại hát kiểu tự kỉ, chị xác định muốn em làm khách quý đặc biệt sao ﹁_﹁

Tiểu Huệ: Loại tự kỉ là hay nhất mà (☆▽☆)

Sơ Ly: Nhưng mà chị có thể nói trước cho em biết khách quý đặc biệt là cái gì không?

Tiểu Huệ: Chị có một kế hoạch là như thế này bla bla bla… Sau đó cậu chỉ cần lên hát một bài là tốt rồi, hay là hát bài 《Một chiếc ô nhỏ 》đi, không khó hát. Giờ cậu bắt đầu luyện đi, luyện vài lần là được rồi~

Tiểu Huệ: Hơn nữa đây là lần đầu tiên nam thần nhà em đồng ý mở ca hội sinh nhật~ Chị đã phải cầu rất lâu cậu ấy mới đồng ý, bỏ lỡ lần này không chừng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa ﹁_﹁

Tiểu Huệ: Nghĩ tới biểu tình giật mình của nam thần nhà em lúc đó mà xem ﹁_﹁ Có phải cảm thấy rất hứng thú không?

Tiểu Huệ tung đòn sát thủ, quả nhiên khiến Tô Lý động tâm.

Sơ Ly: Vậy được rồi, để em thử xem sao.

Tiểu Huệ: Vậy thì (* ̄︶ ̄)y sư đệ, hun hun cái~ Chờ Lộ Lộ sửa xong kịch bản rồi chị sẽ gửi cho em.

Sơ Ly: Được, hun hun.

Tô Lý đáp ứng Tiểu Huệ xong ngay lập tức cảm thấy hối hận, hát hò thật có hơi quá a.

Thế nhưng cậu lỡ đồng ý rồi…

Vì vậy, Tô Lý không còn cách nào khác ngoài học thuộc ca từ của bài 《Một chiếc ô nhỏ 》, từ nay về sau bắt đầu một tháng luyện hát…

Mỗi lúc rảnh rỗi lại ngồi nghe nhạc, khi đi đường cũng ngâm nga nhẹ nhàng.

Ngay cả trong mơ cũng đều hát “Anh cùng em nắm chặt một chiếc ô bé nhỏ, mưa gió thổi qua khiến quần áo ẩm ước nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.”

Vì sinh nhật của nam thần, Tô Lý sẵn sàng trả bất cứ giá nào ╮( ̄▽ ̄”)╭

*Chú thích:

(1) Nguyên văn là tao niên, ý chỉ những thiếu niên trên mạng thì hoạt bát, ngoài đời thì trầm lặng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...