Sao Trời Lấp Lánh

Chương 48: Lễ trao giải



Việc tuyên truyền ‘Loạn phố’ đề cao không ít ý kiến xoay quanh đề cử giải thưởng của Bạch Lãng.

Có thể vì trước kia anh có ít tác phẩm, ngoài ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ được đề cử vào danh sách ra thì chỉ còn ‘Chung một mái nhà’ để các nhà phê bình tham khảo. Phần đầu của ‘Chung một mái nhà’ lộ rõ Bạch Lãng là một người mới đích thực với lối diễn ngô nghê non trẻ, tới phần sau mới trưởng thành và bức phá mạnh mẽ, thế nhưng bộ phim này không có quá nhiều đất diễn cho Bạch Lãng thể hiện, nhất là khi về cuối của bộ phim lại đi theo lối mòn tình tiết hơn là chiều sâu. Cũng vì thế mà phần lớn đều cho rằng, Bạch Lãng được lọt vào danh sách đề cử chỉ mang tính chất quân xanh.

Thế nhưng khi trailer của ‘Loạn phố’ vừa cập bến, một Bạch Lãng khác biệt hoàn toàn đã khiến tất cả giới phê bình phải sững sờ.

Từ nét mặt, ánh mắt đến những cử chỉ nhỏ nhặt, Bạch Lãng trong trailer đã hoàn toàn lột xác, trở thành một tên du côn sinh ra từ tầng lớp đáy cùng xã hội, đến cái chà dép lào cũng tự nhiên như thật, thế nhưng ở hắn vẫn có cảm giác sạch sẽ và trong lành, làm người ta bất giác vừa ghét vừa thương. Giống như một kẻ có sức hấp dẫn của thủ lĩnh cầm đầu đám học sinh hư, thu hút người xung quanh tề tựu về cạnh mình.

Hơn nữa, trong trailer, Bạch Lãng vừa chạy thục mạng vừa chửi bới, khẩu âm gần như học trọn vẹn tiếng địa phương của vùng nào đó, làm lời chửi vốn bằng tiếng phổ thông thì nay chuyển hẳn thành đặc trưng vùng miền, vừa giảm bớt sự tục tĩu, gạt đi tâm lý bài xích của người xem, lại mang đến sắc thái riêng cho nhân vật. Ngay cả chửi tục cũng nghệ thuật, việc tỉ mỉ này là một trong những nguyên nhân làm khán giả ấn tượng sâu sắc.

Thực chất vụ khẩu âm coi như Bạch Lãng ăn gian kinh nghiệm trong kiếp trước.

Đời trước, bộ phim có rating không tệ, diễn viên tài năng, tình tiết gay cấn nghẹt thở làm khán giả bị cuốn hút. Thế nhưng duy chỉ có một điểm không trọn vẹn, chính là diễn viên vào vai Lạc Tử mà kiếp trước do Trình Viễn đảm nhiệm, cũng là một diễn viên bảnh bao, khuôn mặt nhỏ nhắn, khá phù hợp với tạo hình nhân vật Lạc Tử, thế nhưng khẩu âm lại phổ thông quá, mỗi lần đọc đến thoại bố láo bố lếu là lại bị khán giả chê là chửi quá lịch sự, không thật.

Một phần cũng là do sự hạn chế trong khâu biên kịch. Dù sao bộ phim cũng công chiếu cả nước, phải tránh dùng quá nhiều từ ngữ thô tục, thế nhưng trong kịch bản lại có rất nhiều cảnh mà nhân vật Lạc Tử phải dựa vào những lời thoại ấy mới bộc lộ được nét riêng của mình, chính vì thế nên lời thoại mới ngấp nghé ở mức độ nửa nạc nửa mỡ như vậy.

Ngay khi nhận kịch bản, Bạch Lãng đã chú ý đến vấn đề lời thoại, cũng nhanh chóng bàn bạc với bộ phận biên kịch.

Chính anh đã đề nghị dùng tiếng địa phương để thay thế, dùng ngôn ngữ vùng miền để đổi toàn bộ những lời thoại tục tĩu khiến chúng không còn quá chói tai, mà kể có nói nhiều cũng không sợ người xem phản cảm. Để làm ví dụ minh họa, Bạch Lãng đã xổ một tràng tiếng địa phương cho biên kịch nghe.

Vừa nghe xong, mắt biên kịch đã sáng bừng, tìm ngay một người bản địa đến làm cố vấn, sau đó vung bút sửa toàn bộ lời kịch, thậm chí ngay cả nhân vật Lạc Tử cũng thay đổi. Về phần lý do tại sao một Bạch Lãng sinh ra và lớn lên ở thành phố T lại có cơ hội học được tiếng địa phương hoàn chỉnh đến thế, thì Bạch Lãng không tiết lộ thực chất anh ‘phấn đấu’ hơn người khác mười năm đâu.

Ngoài vấn đề lời thoại, một điểm trong trailer mà người xem không thể bỏ qua chính là động tác đánh nhau của Bạch Lãng. Tạm thời chưa bàn đến việc xây dựng nên một gã du côn du thực trong trailer có phù hợp với nội dung bộ phim hay không, nhưng một Bạch Lãng từng chỉ để lại ấn tượng nhã nhặn lịch thiệp trong mắt công chúng từ trước đến giờ, thì chỉ lấy đơn cử độ thuần thục dứt khoát trong lối đánh nhau của nhân vật thôi cũng đủ để khán giả nhận ra Bạch Lãng đã cố gắng như thế nào.

Nên mặc dù ‘Loạn phố’ không liên quan gì đến thể hiện của Bạch Lãng trong ‘Kim ngọc kỳ ngoại’, thế nhưng nó cũng minh chứng cho một điều, là một diễn viên thành công nhất định phải có sự chăm chỉ và nghiêm túc. Cũng vì thế mà chuyện một người mới tham gia showbiz chưa lâu như Bạch Lãng được lọt vào danh sách đề cử, chí ít hiện giờ cũng được công chúng công nhận thực sự.

***

Đêm trao giải.

Lại một đêm tề tựa các ngôi sao trên cả nước.

Hai bên con đường trải thảm đỏ để tiến vào hội trường đã chật ních phóng viên, ai cũng thủ sẵn máy ảnh và hàng tá câu hỏi chỉ chực xung phong. Dù đơn vị tổ chức đã bố trí một MC đứng ở cuối đường để làm mấy cuộc phỏng vấn nho nhỏ với các nghệ sĩ tiến vào, nhưng hiếm có ai để ý đến các câu hỏi của phóng viên cả. Song cánh phóng viên thì cứ sốt sắng vậy thôi, đơn vị tổ chức cũng coi đó như đội ngũ khuấy động không khí, không ngăn cản.

Ngay khi Bạch Lãng vừa xuống xe, bước lên thảm đỏ, anh đã bị phủ đầy ánh đèn flash và những vấn đề.

“Bạch tiên sinh, tâm trạng hiện giờ của anh thế nào? Có tự tin nhận được giải thưởng hay không?”

“Anh có cho rằng việc công khai sẽ ảnh hưởng đến cơ hội giành giải thường đêm nay không? Xin cho biết quan điểm?!”

“Bạch tiên sinh đã chuẩn bị lời cảm ơn nếu được nhận giải chưa? Theo đánh giá thì khả năng anh đoạt giải không cao, theo anh thì sao?”

“Bạch tiên sinh, vì sao hôm nay không đi cùng Cừu tiên sinh? Đêm nay là một đêm rất trọng đại mà?!”

“Hai người có định ra nước ngoài đăng ký kết hôn không?! Có phải chiếc nhẫn anh đeo gần đây là do Cừu tiên sinh tặng không?”

“Cừu tiên sinh cũng đeo một chiếc tương tự, có phải là nhẫn đính hôn không Bạch tiên sinh??!”

Bạch Lãng chỉ vẫy tay, cười và không đáp, rất bài bản. Cho đến khi đi đến cuối đường, nơi MC được đơn vị bố trí sẵn đang đứng mới dừng lại. Khéo làm sao, MC được mời ngày hôm nay chính là người từng phỏng vấn anh về bộ phim ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ lần trước, Cao Phân Phân.

Đêm nay cô mặc chiếc váy vàng, búi tóc gọn gàng sang trọng, cô từ tốn bước ra, giơ mic.

“Lại gặp cậu rồi Bạch Lãng. Gặp cậu ở đây, chị mừng lắm đấy.”

“Em chào chị,” – Bạch Lãng gật đầu cười, “Hôm nay chị Phân quyến rũ quá.”

“Ối chao, vẫn dẻo miệng như ngày nào, trông cậu không hồi hộp vì đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất mấy nhỉ?”

“Có gì mà hồi hộp ạ, hôm nay em đến góp vui thôi mà.”

“Ôi khiêm tốn quá. Vậy cậu đoán xem, hôm nay ai có khả năng ẵm giải thưởng nhất?”

“Chị Phân đừng trêu em. Mới vừa khen chị Phân trẻ trung xinh đẹp xong, chị tha cho em đi.”

Cao Phân Phân bật cười khúc khích, nói tiếp, “Mà chị thích ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ lắm đấy nhé, sau cuộc phỏng vấn lần trước, chị ra rạp xem đi xem lại mấy lần.”

“Cám ơn chị, em đã bảo cảnh quay trong ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ rất đẹp mà.”

“Nhưng có trai đẹp thì càng hợp nhãn hơn chứ,” – Cao Phân Phân làm bộ lom lom nhìn Bạch Lãng, đùa thêm một câu, “Ừ, hôm nay đeo thêm chiếc nhẫn lại càng đẹp trai.”

“Cám ơn chị,” – Bạch Lãng cười, với đề tài này, anh luôn mỉm cười đáp lại.

Cao Phân Phân không trêu đùa nữa, thâm mật vỗ vai anh cười nói, “Dù sao cũng chúc mừng cậu, chúc cậu gặt hái thành công trong đêm nay.”

Bạch Lãng “Cám ơn” thêm câu nữa, lần này chân thành hơn, sau đó theo ám hiệu chấm dứt cuộc phỏng vấn của Cao Phân Phân, anh cúi đầu về phía camera, sau đó theo nhân viên bước vào trong hội trường.

***

Qua được trạm phỏng vấn, tâm trạng Bạch Lãng thoải mái hơn nhiều.

Giống như câu trả lời với Cao Phân Phân, anh không cho rằng đêm nay mình có thể đoạt giải. Từ khi sống lại, tuy khả năng diễn xuất đã nâng cao, nhưng qua Khuyết Kỳ Danh, anh thấy mình vẫn còn nhiều khiếm khuyết, giờ đang là lúc hăng hái mày mò học hỏi những kiến thức mới, nếu dành giải thật, có khi anh còn thấy thất vọng.

Mà nếu đã vô duyên với giải thưởng, cả đêm nay anh chỉ cần đóng vai một người xem mà thôi, sau khi công bố giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, chỉ cần tỏ nét mặt phù hợp và vỗ tay chúc mừng là hoàn thành nhiệm vụ.

Thế nên sau khi vào hội trường, Bạch Lãng mang theo tâm trạng thảnh thơi đó đi chào hỏi những diễn viên, đạo diễn và ekip sản xuất trong thời gian trống trước khi buổi lễ bắt đầu. Đây là nhiệm vụ mà Phương Hoa giao cho anh, tránh bị cho là người mới kiêu căng tự mãn.

Nhưng đời này, những diễn viên từng hợp tác với anh không nhiều, chẳng mấy chốc Bạch Lãng đã sắp hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn một vị cuối cùng là nữ hoàng điện ảnh Phỉ Hồng nữa là xong. Hôm nay cô được mời làm người mở giải thưởng, nhớ quảng cáo bia mà anh từng hợp tác với cô, tuy quá trình không vui vẻ lắm, nhưng anh vẫn đến chào hỏi như nhau.

Khi đó Phỉ Hồng vừa chấm dứt cuộc nói chuyện với một vị đạo diễn, vừa xoay người thì thấy Bạch Lãng, cô mỉm cười ăn ý hàn huyên dăm ba câu, như có hồi hộp không, có tự tin hay không,… nói chung là hoàn toàn không thể nhận ra giữa hai người từng có khúc mắc.

Bạch Lãng cũng thoải mái đối đáp như thường, cho đến khi hội trường bắt đầu công bố trình tự của buổi lễ, anh mới tạm biệt định về chỗ.

Nhưng ngay khi lướt qua người Phỉ Hồng, bỗng nhiên anh nghe thấy một câu.

“Các cậu cẩn thận.”

Một câu gió thoảng, không chú ý thì không thể nghe thấy trong hội trường ồn ào.

Nhưng anh lại nghe rõ mồn một, chân bất giác ngừng lại, anh ngoái ra nhìn Phỉ Hồng.

Phỉ Hồng đang đi về một hướng khác như thấy người quen, dáng vẻ tự nhiên như chưa hề nói gì.

Bởi thế nên anh không đuổi theo, chỉ nhìn theo cô, suy nghĩ kỹ ẩn ý sau lời vừa rồi.

Cô nói “các cậu”, không phải “cậu”, nó mang lại linh cảm chẳng lành trong anh.

Kế tiếp là những màn biểu diễn mãn nhãn xen kẽ trong lễ trao giải, Bạch Lãng không còn tâm trạng thoải mái thưởng thức như ban đầu.

Đột nhiên anh rất muốn nghe giọng của Cừu Tiềm, mặc dù bây giờ gã đang ký kết thủ tục cuối cùng cho dự án đầu tư dầu mỏ ở nước V. Cuối cùng dự án cũng về tay của Cừu Tiềm, theo như gã nói thì dự án này sẽ là bàn đáp vững chắc trong cuộc chiến tranh giành địa vị cầm quyền trong Cừu gia.

Nếu đúng là vậy, thời cơ này đến sớm hơn kiếp trước mấy năm.

Hiệu ứng bươm bướm từ nó liệu có thay đổi những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai mà anh biết hay không…

Ngay khi mải mê suy nghĩ, lễ trao giải đến phần công bố hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

MC giới thiệu danh sách bằng chất giọng cao vút.

“Đề cử giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, năm nay có…”

“Kim Chí Toàn trong phim ‘Trường giang’.”

“Ngô Doãn Thiên trong phim ‘Nếu từng hận’.”

“Trần Khản Đạo trong phim ‘Giếng trời’.”

“Cùng với Bạch Lãng trong phim ‘Kim ngọc kỳ ngoại’.”

“Người dành giải thưởng là,…”

Đúng lúc này, chiếc di động trong túi áo ngực anh bỗng rung lên.

Đây là thông báo có tin nhắn mới trong chế độ im lặng.

Anh biết bây giờ không phải lúc mở ra xem, vì chắc chắn ống kính sẽ chuyển đến người mình.

Nhưng sự hoang mang vừa nhen lên làm anh không thể chờ thêm một giây nào nữa.

Bạch Lãng vẫn mở ra xem.

Tin nhắn làm anh phải bàng hoàng.

“Cừu ca bị tai nạn ở V, nặng lắm, máy bay đã –”

Những chữ phía sau, anh chẳng còn thấy rõ.

Anh đứng bật dậy giữa tràng pháo tay giòn giã, lảo đảo chạy ra khỏi lễ trao giải.
Chương trước Chương tiếp
Loading...