Sáp Huyết

Quyển 1 - Chương 26: Ngũ long (p3)



Quách Quỳ thầm nghĩ: “Huynh thì hiểu, nhưng đệ lại không hiểu gì hết.”

Nhưng thấy vẻ mặt Địch Thanh hoảng hốt thì không hỏi nhiều, bèn xoay người rời đi. Địch Thanh nhớ tới hôm nay còn phải làm đương sai, đành sửa sang lại trang phục chuẩn bị ra ngoài. Chức quan Thập Tương này của hắn tuy là cơm ăn không phải lo, nhưng chuyện nên làm thì vẫn phải làm tốt. Cũng may Đại Tống đã hơn mười năm không có chiến tranh, kinh thành vẫn bình an vô sự, cái gọi là việc đương sai, chỉ cần làm qua loa cho xong.

Trước khi ra ngoài, Địch Thanh nhìn quả cầu đen trên bàn một lúc lâu, cuối cùng đem bỏ vào trong ngực, chẳng biết vì sao hắn nghĩ ảo cảnh sáng nay dường như có liên quan đến quả cầu đen này.

Vừa đến cấm quân doanh, Địch Thanh đã thấy có hai người xì xầm bàn tán. Một người mặt dài như mặt ngựa tên là Trương Ngọc, người còn lại là Lý Vũ Hanh, có bộ râu rậm rất uy mãnh nhưng con mắt lại chẳng lớn hơn so với hạt đậu tương được bao nhiêu, khiến cho cái uy mãnh của gã giảm đi nhiều.

Địch Thanh tiến lại gần hỏi:

- Đang bàn chuyện gì vậy?

Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh đều xem như là bằng hữu của Địch Thanh, quan hệ trong Kiêu Võ quân doanh cũng không đến nỗi nào. Trương Ngọc là một Quân Đầu, cao hơn Địch Thanh một cấp, Lý Vũ Hanh lại là một Tương Ngu Hầu, lại nhỏ hơn Địch Thanh một cấp. Bất kể là Quân Đầu, Thập Tương hay Tương Ngu Hầu, đều thuộc quan quân cấp thấp, quản lý không bao nhiêu việc, bổng lộc mỗi tháng nhiều lắm cũng chỉ một hai lượng bạc mà thôi, cho nên mọi người thường ngày cũng chỉ hi hi ha ha, ít có phân biệt cấp bậc.

Lý Vũ Hanh thấy Địch Thanh đến, ra vẻ thần bí nói:

- Địch Thanh, ta kể cho ngươi một bí mật, nhưng mà ngươi chớ có nói cho người ngoài biết.

Trương Ngọc bên cạnh cười mắng:

- Con mẹ nó, hôm nay ngươi nói cái câu này cũng không dưới chục lần rồi, cái lỗ tai lão tử nghe được cũng phải mọc kén rồi. Ngươi gặp người nào cũng nói cho họ một bí mật, đến bây giờ cái bí mật đó người qua đường ai cũng đều biết hết rồi.

Lý Vũ Hanh sờ sờ râu mép, chớp mắt nói:

- Còn chưa có tới mười lần, mới có bảy lần.

Dứt lời gã cười ha hả nói:

- Địch Thanh, ngươi biết Đại Tướng Quốc Tự xảy ra chuyện gì không?

Tim Địch Thanh nảy lên, nhớ tới lời Diệp Tri Thu dặn dò nên lắc đầu nói:

- Không biết.

Lý Vũ Hanh miêu tả như thân mình ở trong đó:

- Nghe nói ngày hôm qua, lúc nửa đêm, bầu trời trên Thiên Vương điện mây đen bao phủ, che khuất trăng sáng, trên không trung đột nhiên đánh ra một tia sét, đánh thủng nóc Thiên Vương điện, sau đó đánh vào trên tượng phật Di Lặc. Không chỉ như thế ... tượng phật Di Lặc còn bị đánh vỡ thành bốn năm mảnh, uy lực còn lại phá hủy luôn tượng Tăng Trưởng Thiên Vương kia. Việc này người khác vốn không biết, nhưng ta có một người quen làm tạp dịch ở trong Đại Tướng Quốc Tự, ngày hôm nay ở trong chùa thấy có người tu bổ đỉnh điện Thiên Vương, có thể thấy được tin đồn quá nửa là thật.

Địch Thanh thầm buồn cười nhưng không nói toạc ra, chỉ gật đầu nói:

- Đây quả đúng là một chuyện kỳ dị, cũng chỉ có người tài giỏi như ngươi mới có thể ... biết.

Lý Vũ Hanh đắc ý huênh hoang:

- Ai nói không phải?

Còn định nói thêm cái gì thì Triệu Luật đi tới nói:

- Nhiều chuyện quá, không muốn làm việc nữa sao?

Ba người Địch Thanh đứng lên, hô to:

- Triệu Quân sử.

Triệu Luật chính là thuộc hạ của Quách Tuân, thường ngày Quách Tuân vắng mặt thì Triệu Luật phụ trách điều động nhân lực của Kiêu Vũ quân.

Triệu Luật sầm mặt nói:

- Đừng có huyên thuyên nữa, cẩn thận họa từ cái miệng mà ra. Trương Ngọc, Địch Thanh, Lý Vũ Hanh, hôm nay ba người các ngươi đi tuần tra Tây Hoa môn đến đường cái lân cận Tây Giác lâu, chú ý những người lạ, không được chậm trễ.

Ba người tuân lệnh, biết rõ mỗi lần sau khi kinh thành xảy ra điều khác thường, đều phải theo thường lệ tăng cường nhân thủ theo dõi tình hình. Hôm nay Đại Tướng Quốc Tự xuất hiện sự việc khác thường, chỉ sợ đại nội kinh thành, trong thành, ngoài thành sớm đã đông nghịt cấm quân.

Triệu Luật thấy Địch Thanh đi ra ngoài, đột nhiên gọi hắn lại nói:

- Địch Thanh, ngươi chờ một chút.

Thấy Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh đã đi xa rồi, Triệu Luật lúc này mới nói:

- Lần này tuần tra là làm việc theo thông lệ mà thôi, xảy ra chuyện thì chỉ cần báo hiệu là được rồi, không cần phải ra tay.

Y cũng không nói nhiều, xoay người rời đi. Địch Thanh cười khổ trong lòng, thầm nghĩ điều này hơn phân nửa là lời quan tâm của Quách đại ca. Bản thân mình mặc dù muốn thể hiện, nhưng ở trong mắt người khác thì mình cũng chẳng khác gì phế vật.

Ra khỏi cấm quân doanh, Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh đã đợi sẵn, cùng hỏi:

- Địch Thanh, Triệu Quân Sử dặn dò gì thế?

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Hắn kể ngày hôm qua có một người ăn nói bậy bạ huyên thuyên bị Thiên Lôi ân cần thăm hỏi, mong rằng chúng ta nói năng cẩn thận.

Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh cười ha hả, biết rõ Địch Thanh nói giỡn, ôm lấy bả vai Địch Thanh, cùng nhau đi về phía đại nội Tây Hoa môn. Tuy rằng Địch Thanh võ công không tốt, không có cách nào dùng lực được, nhưng tính cách ngay thẳng phóng khoáng, làm việc trượng nghĩa, nên hai người cũng không coi thường hắn.

Ba người theo đường cái đi tới Tây Giác lâu, chỉ thấy dọc đường sầm uất, bọn họ phụ trách an toàn đoạn đường này cả một thời gian dài, người bán hàng rong hai bên đường đã sớm quen thuộc. Ven đường có một phụ nữ nhiệt tình bắt chuyện:

- Ba vị quan nhân, có một mẻ bánh bao mới ra lò, có muốn tới thử vài cái không?

Dân chúng kinh thành đều gọi người đương sai và nha dịch đều là quan nhân, phụ nữ này họ Vương, bày quầy bán bánh trên phố đã lâu, bánh bao bán ở con đường này rất có danh tiếng.

Địch Thanh đưa tới mười hai văn tiền, cầm lấy sáu cái bánh bao, cười nói:

- Vương đại tẩu, gần đây ở đây có người nào khả nghi không?

- Có đó.

Vương đại tẩu nhận lấy tiền, cười nói:

- Ngài rất khả nghi đó, lớn như vậy rồi mà ngay cả một người vợ cũng không có, có muốn đại tẩu giới thiệu cho ngài một người khuê nữ không?

Người dân bày quầy hàng xung quanh đều cười thiện chí. Địch Thanh có chút xấu hổ, cười nói:

- Đại tẩu đừng nói đùa mà.

Nói xong, hắn lôi kéo hai người Trương Ngọc nhanh như chớp chạy về phía bắc, Trương Ngọc bên cạnh nói:

- Địch Thanh, ngươi không phải là kẻ trộm, chạy làm gì? Nhắc tới mới thấy cuộc đời thực sự không công bằng, chức quan ta cao hơn ngươi, đẹp trai hơn ngươi, với lại còn thông minh hơn ngươi, vì sao người ta bao giờ cũng giới thiệu khuê nữ cho ngươi mà không giới thiệu cho ta?

Lý Vũ Hanh nói:

- Nhà Vương đại tẩu có con ngựa cái chưa gả đi, ngươi suy nghĩ thử xem?

Gã nhắm gương mặt Trương Ngọc mà nói.

Trương Ngọc đá quá một cái, cười mắng:

- Đồ chết tiệt, ngươi lo cho bản thân mình đi. Ta nghe nói gần đây có sư tử Thổ Phiên tìm chồng, rất xứng với ngươi, bây giờ qua đó cầu hôn vẫn còn kịp đó.

Hai người cùng phá lên cười nắc nẻ.

Địch Thanh cụt hứng nói:

- Làm việc đi.

Không biết vì sao hắn lại nghĩ đến cô gái áo trắng ôn hòa nhã nhặn kia, khó tránh khỏi cảm thấy rầu rĩ.

Ba người đi tới gần Tây Hoa môn, tìm đại một bậc thang ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tây Hoa môn đến ngẩn ngơ.

Qua khỏi Tây Hoa môn chính là hoàng cung đại nội, là nơi trọng thần triều đình làm việc và cũng là chỗ ở của hoàng đế, hoàng hậu. Loại người như bọn họ, mặc dù ở kinh thành đã nhiều năm, nhưng ngay cả mặt mũi hoàng đế cũng chưa từng thấy qua lần nào.

Lý Vũ Hanh nói:

- Địch Thanh, ta nói cho ngươi một bí mật, nhưng ngươi đừng nói cho người khác.

Địch Thanh uể oải nói:

- Có phải là Đông Hoa môn sinh ra nhiều Trạng Nguyên, Tây Hoa môn sinh ra nhiều mỹ nữ hay không?

Lý Vũ Hanh làm ra vẻ rất ngạc nhiên nói:

- Hóa ra ngươi sớm đã biết rồi.

Địch Thanh lầm bầm:

- Ngươi nói liên tục mấy năm nay, cho dù là người điếc, hơn phân nửa cũng đều biết hết rồi.

Mỗi lần mở khoa cử, xong lượt thi Đình thì tên của ba người Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đều được xướng lên từ phía Đông Hoa môn, nổi danh thiên hạ. Đông chủ dương, Tây chủ âm, tương tự thì Tây Hoa môn lại là nơi hoàng cung nội quyến thường lui tới. Nếu như phi tần có địa vị qua đời, quan tài chắc chắn là từ Tây Hoa môn mà ra, phương hiển tôn quý. Hai cổng Đông Hoa, Tây Hoa, bọn người Địch Thanh thì cả đời cũng khó mà được đi vào. Mỗi lần khi Lý Vũ Hanh đến nơi đây làm đương sai đều không nhịn được mà đem cái bí mật kia nói ra một lần.

Lúc này, có một cỗ xe ngựa từ cuối đường chạy nhanh về phía Tây Hoa môn, xe ngựa này mành che làm từ châu ngọc, dây cương khảm ngọc, yên ngựa chạm trổ hoa văn, quả thực là lộng lẫy khác thường. Trương Ngọc đột nhiên thấp giọng nói:

- Thực ra Tây Hoa môn không chỉ xuất ra mỹ nữ, mà còn xuất ra một thứ đồ.

Lý Vũ Hanh khó hiểu nói:

- Là thứ đồ gì?

Trương Ngọc trào phúng nói:

- Còn xuất ra thái giám chết bầm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...